"Còn nữa, mày còn giả bộ cái gì ở đây nữa?"
Trương Tuyết Phượng thẹn quá hoá giận nói: "Nhà chúng mày có tiền, vậy nhà tao không có đấy? Ai mà không biết nhà chúng mày ở khu ổ chuột, chạy đến đây giả vờ, có phải chúng mày coi mọi người là kẻ ngu hay không?"
Dương Vĩ, Dương Quân, Bao Tâm Như ba người vẻ mặt khinh bỉ nhìn cô ta.
Giống như sự thật đúng là vậy.
Mà ngay cả Dương Hà cũng cho là vậy, nghèo cả đời vẫn còn có thể đổi đời sao?
Đang gây trò cười gì thế này?
Vợ chồng Dương Lực ở bên nghe được những lời này cũng giận không nói gì, Trần Mộng Dao nói rất đúng, những người này không xứng làm người lớn!
Trần Mộng Dao vừa định lên tiếng phản bác, Tiêu Thiên kéo cô lại, nhẹ nhàng nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi chưa bao giờ lừa gạt những kẻ đần, cho nên, nhà chúng tôi thật sự có tiền hơn nhà các người."
Tiêu Thiên cười một cái sau đó tiếp tục nói: "Có biết tập đoàn Trần Thị ở Vân Thành không? Với tư cách là tổng giám đốc tập đoàn Trần Thị, giá trị của vợ tôi cũng phải 4,5 tỷ. Tuy là chưa đến 10 tỷ, nhưng so với nhà các người, vẫn dư sức hơn."
Anh nói những lời này không hề sai, ba cái dự án lớn, tám cái dự án trọng điểm và hơn một chục cái dự án nhỏ, toà cao ốc Thiên Dao, còn có 80% cổ phần của công ty cổ phần bất động sản Phú Hoa, 4,5 tỷ vẫn là cái giá thấp mà anh nói ra.
Nếu như tìm chuyên gia đến khẳng định, thì ít nhất cũng phải là 7,8 tỷ.
"Cái gì? Tập đoàn Trần Thị?"
Trương Tuyết Phượng không tin được mà lắc đầu: "Vân Thành lúc nào lại có thêm một cái tập đoàn Trần Thị rồi? Không phải là bất động sản Phú Hoa sao?"
"Mày đừng có mà gạt tao!"
"Bất động sản Phú Hoa?"
Tiêu Thiên nhún vai: "Đã bị tập đoàn Trần Thị của chúng tôi thu mua, tập đoàn Trần Thị là công ty mới mở, chủ tịch chính là bố vợ tôi, còn Mộng Dao là tổng giám đốc! Huyện thành nhỏ không nắm được tin tức, mợ không biết là chuyện bình thường."
Trương Tuyết Phượng vẻ mặt lập tức biến thành màu gan heo, cô ta vô thức nhìn về phía chồng mình, Dương Vĩ cũng có vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ, một bên khác Dương Quân lập tức lấy điện thoại lên mạng tra thông tin, sau đó lập tức la lớn: "Khốn khϊế͙p͙, thật sự đúng là như vậy!"
Nghe vậy, sắc mặt Trương Tuyết Phượng lập tức tái nhợt!
Không... cái này... điều này sao có thể xảy ra!
"Nếu không phải bà ngoại cứ nhất định muốn gặp mặt ông lần cuối, tôi cũng sẽ không đưa vợ qua đây, ăn cơm với loại người như các người, làm sao mà nuốt trôi nổi?"
Nói xong, Tiêu Thiên đứng lên, Trần Mộng Dao cũng không nói lời nào, quay người đi đến bên cạnh bà cụ, đỡ bà đứng lên, sau đó nhìn về phía ông lão Dương, nói: "Ông ạ, chúng cháu về trước, có cơ hội nhất định chúng cháu sẽ về thăm ông."
Người cũng đã gặp, quà cũng đã tặng, cũng đã đến lúc quay về rồi!
Nói xong cô liền đỡ bà cụ rời đi!
Toàn bộ khu nhà đều im lặng, mọi người đều khϊế͙p͙ sợ nhìn bóng lưng họ, sửng sốt đến không nói ra lời.
"Mộng Dao, Tiêu Thiên!"
Dương Lực vội vàng đuổi theo sau: "Hôm nay là ngày mừng thọ của ông, dù gì thì các cháu cũng nên ăn xong bữa cơm rồi hãy đi!"
Trần Mộng Dao nhìn cậu hai một chút, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Để bọn họ đi đi!"
Trương Tuyết Phượng tức giận nói: "Nhà chúng ta không đón tiếp nổi tổng giám đốc Trần Thị!"
Tâm tình Dương Vĩ phức tạp, ông ta kì thật rất quan tâm đến động thái Vân Thành, vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó có thể đến Vân Thành, như vậy về sau có thể giao tiếp được với người Vân Thành!
Tập đoàn Trần Thị ông ta cũng đã từng theo dõi, là một doanh nghiệp hàng đầu, trỗi dậy chỉ sau một đêm!
Lúc đó ông ta còn rất tò mò, tổng giám đốc của công ty đó là ai, hoá ra lại là Trần Mộng Dao?
Bất động sản Phú Hoa cũng đã bị thu mua rồi, vậy hiện tại nhà đó nhiều tiền biết bao.
Chẳng trách bọn họ đi chiếc Maybach ba trăm triệu nhân dân tệ và tặng loại nhân sâm đến sáu mươi sáu nghìn tệ!
Hôm nay ông ta đã hiểu rõ rồi, bọn họ đến đây thực chất là để khoe khoang!
Trương Tuyết Phượng vừa rồi đã hoàn toàn chặn đứng sự tình thân cuối cùng của Trần Mộng Dao, mà thôi, sau này xem nhau như người xa lạ là được.
"Đi thôi." Tiêu Thiên không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa.
Ba người định rời đi thì bên ngoài lập tức vang lên tiếng bước chân hối hả.
"Chủ nhiệm Dương!"
Lúc này, mấy người đàn ông mặc đồ Tây tươi cười đi đến, trong tay còn cầm theo hộp quà: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật bố của chủ nhiệm Dương, chúng tôi đến đây chúc mừng, có phải là đến muộn rồi không?"
Dương Vĩ nhìn thấy liền nở nụ cười, đây đều là nhân viên của khoa ông ta.
Hôm nay ông ta đã cố ý xin đơn vị nghỉ phép, nói là hôm nay có sinh nhật của ông cụ nhà, đều cùng làm với nhau, bọn họ sao có thể không hiểu ý của Dương Vĩ?
"Chào ông ạ, chúng cháu đều là nhân viên của chủ nhiệm Dương, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!"
"Sống lâu trăm tuổi, phúc lộc trường thọ."
Bọn họ nói xong lời chúc, liền đem quà đặt ở một bên.
"Mấy đứa xem mình đi, đến chơi là được rồi, còn mang quà cáp làm gì?"
Dương Vĩ làm ra vẻ không vui, nhưng trong lòng thì vô cùng đắc ý: "Lần sau đừng có tốn kém như vậy nữa có biết không?"
Lúc nói những lời này, ông ta có liếc sang Trần Mộng Dao, không hề có vẻ che giấu sự đắc ý trong đôi mắt.
Trương Tuyết Phượng cũng thấy khá hơn, bảo Dương Lực đưa cho mấy cái ghế rồi mời bọn họ ngồi.
"Tít tít!"
Đúng lúc này có mấy chiếc xe nhìn vô cùng sang trọng chạy đến, đậu trước cửa ra vào của nhà họ Dương.
"Lại là ai đây?"
Trương Tuyết Phượng nhìn mấy chiếc Passat, lập tức mặt mày hớn hở, đây chắc chắn đều là xe của các lãnh đạo!
"Chồng này, ông cũng thật là! Sinh nhật của bố thôi, ông mời nhiều lãnh đạo đến đây làm gì?"
"Ha ha, đều là lãnh đạo của đơn vị, vì nể mặt tôi nên họ có nói sẽ tới uống một ly.”
Dương Vĩ hời hợt nói, làm cho mọi người xung quanh dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn ông ta.
Nhìn xem, người này, quả thật rất giỏi.
"Tôi ra ngoài tiếp lãnh đạo đây!"
Ông ta cố ý đi ngang Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao, sau đó trách mắng: "Lề mề cái gì đó, muốn cút thì cút nhanh đi, đừng có cản đường tôi!"
Ông ta vừa nói xong câu đó, mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt mỉa mai cười nhạo.
Bà cụ chân không tiện, không đi nhanh được, Trần Mộng Dao nhíu mày nói: "Đường đi rộng như vậy, sao có thể cản đường ai được?"
Lúc này, xe bên ngoài đều tắt máy, Dương Vĩ hừ lạnh với Trần Mộng Dao một tiếng, trong lòng tự nhủ rằng tao đi đón lãnh đạo, không rảnh đi dây dưa với mày.
Ông ta vội vàng đi ra ngoài, thời điểm thấy rõ được người đến, ông ta ngẩn cả người.
Người dẫn đầu, không phải ai khác mà là người đứng đầu Vân Thành, Triệu Phàm!
Theo sau Triệu Phàm, chính là top 5 lãnh đạo đứng đầu của Vân Thành, kỳ thật bọn họ cũng mới vừa nhận được thông báo đi cùng lãnh đạo xuống huyện chứ không biết lãnh đạo đột nhiên xuống huyện làm gì.
Dương Vĩ khó khăn nuốt nước bọt, ông ta chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ, làm gì có mặt mũi mời những ông lớn này đến?
Thấy được vị lãnh đạo của thành phố, cùng với những vị cung kính đi theo sau, Dương Vĩ toàn thân run lên, nhất là khi gặp được ngoài đời những vị đã nhiều lần được nhìn qua TV, tay chân ông ta không ngừng nhũn ra.
"Tổng giám đốc Trần!"
Triệu Phàm còn không thèm nhìn đến Dương Vĩ, đã bước đến chỗ Trần Mộng Dao bắt tay nói: "Tôi tới công ty tìm cô, thư ký nói cô về huyện tham dự mừng thọ người nha, thế nào, tôi không tới muộn chứ? Giờ mừng thọ ông vẫn còn kịp chứ?”
Trần Mộng Dao giật mình, không hiểu vị này đến đây để làm gì.
Dương Vĩ càng nghẹn lời hơn, toàn bộ khu nhà đều chìm vào im lặng.
Không chỉ vậy, những người vị lãnh đạo cấp huyện đứng sau Triệu Phàm càng khó hiểu hơn.
Vị này vẻ mặt lo lắng chạy đến đây, chỉ đơn giản là vì đến mừng thọ ông?
Chuyện này... có phải là làm quá rồi không?
Đương nhiên là, những lời này họ cũng chỉ nghĩ ở trong lòng.
Có cho bọn họ mười cái lá gan, bọn họ cũng không dám nói ra.
Nói xong, Triệu Phàm đi đến trước mặt ông lão Dương, thân thiết năm tay ông: "Chúc ông sinh nhật vui vẻ!"
Ông lão Dương còn chưa kịp phản ứng thì thấy Dương Vĩ sợ đến sắc mặt trắng bệch nên định thần lại nhìn người trước mặt, ông đoán là lãnh đạo cao nhất trong đoàn.
"Cám ơn, cảm ơn anh."
Ông lão Dương tay chân không được linh hoạt, nên chỉ có thể liên tục nói lời cám ơn.
Mấy lãnh đạo cấp bé hơn sau lưng Triệu Phàm, cũng lần lượt đi đến bên cạnh ông lão Dương chúc mừng.
Trước mặt Triệu Phàm bọn họ đều là các lãnh đạo nhỏ, nhưng còn Dương Vĩ ở trước mặt bọn họ lại không là gì hết.
Mấy đồng nghiệp của Dương Vĩ, nguyên một đám không dám nói một lời, đứng ở một bên cúi đầu, đứng ngồi không yên.
"Sao đột nhiên lại có nhiều lãnh đạo đến vậy?"
"Tôi không biết, sợ thật đấy chứ!"
"Không nghe mấy vị lãnh đạo kia gọi cô ấy là tổng giám đốc Trần sao?"
"Vị lãnh đạo lớn kia đến vì Trần Mộng Dao?"
Người xung quanh cúi đầu bàn tán, vẻ mặt không sao tin nổi.
Trương Tuyết Phượng, Dương Quân và Bao Tâm Như ba người đều trợn tròn mắt.
Mặc dù chỉ loanh quanh xó nhà, nhưng bà ta cũng biết được một số các lãnh đạo, hơn nữa vị kia chính là lãnh đạo lớn nhất của Vân Thành!
"Tổng giám đốc Trần, có một số nhà đầu tư nước ngoài, bọn họ rất muốn gặp cô, nên tôi chỉ có thể đến đây tìm thôi."
Triệu Phàm ăn nói cẩn trọng, từ lần trước lãnh đạo Vương đích thân tới mời Trần Mộng Dao về làm việc, từ lúc đó Triệu Phàm biết được, vị trước mặt này gia thế lớn, đương nhiên là đối tượng hợp tác vô cùng tốt.
"Đây là những nhà đầu tư nước ngoài, bọn họ chỉ muốn hợp tác với tập đoàn Trần Thị, ngoài ra bọn họ không ưng thêm đối tác nào khác."
Trần Mộng Dao và Triệu Phàm cũng chỉ gặp nhau có vài lần, cô có chút ngượng ngùng nói: "Thật sự làm phiền ông rồi, ông trăm công nghìn việc còn phải chạy đến chỗ tôi, tôi..."
Cô còn chưa nói hết lời, Triệu Phàm đã lập tức khoát tay: "Không phiền, không phiền, đây chính là cơ hội nâng cao hình ảnh kinh tế của Vân Thành, sao có thể gọi là làm phiền được!"
Đùa sao, Triệu Phàm mỗi lần đi họp ở tỉnh, vị kia đều cố ý hỏi đôi câu về tập đoàn Trần Thị, chẳng nhẽ ông ta còn không rõ sao?
Triệu Phàm đã quyết định, đưa tập đoàn Trần Thị trở thành một doanh nghiệp có danh tiếng, giống như TaoBao Hàng Thành và Jingdong của Thanh Thành.
Triệu Phàm dừng lại một chút, sau đó nhìn Trần Mộng Dao: "Tổng giám đốc Trần, cô xem khi nào có thể về cùng chúng tôi?”