Rể Sang Đến Nhà

Chương 112: Hiệp sĩ chịu tội




Trong khi đó, Trịnh Bằng ngồi vểnh râu trong văn phòng.

"Rầm!"

Đột nhiên có người đẩy mạnh của bước vào, Trịnh Bằng sợ hết hồn.

"Mẹ kiếp, vào mà không biết gõ cửa à?" Gã theo bản năng mà phun ra một câu chửi thề.

Kẻ nào mà lại không biết phép tắc như vậy?

Gã vừa ngẩng đầu lên đang tính nổi bão thì lại nhìn rõ được người đến, sắc mặt lập tức tái nhợt.

"Bộ... Bộ trưởng Trần, em không có chửi anh..."

Bộ trưởng Trần mặt lạnh tanh đi vào phòng, theo sau ông ta còn có hai người của phòng kiểm tra kỉ luật.

"Trịnh Bằng, tôi nhận được tố cáo chỉ đích danh cậu lợi dụng chức quyền mưu lợi cá nhân, nhận hối lộ. Bây giờ cậu sẽ bị đình chỉ công tác!"

Giọng nói bộ trưởng Trần lạnh như băng, không mang theo một chút cảm xúc nào!

"Cái gì cơ?"

Vừa nghe thế, Trịnh Bằng cuống hết cả lên!

"Bộ trưởng Trần, chuyện này là sao vậy ạ? Ai tố cáo đích danh em vậy? Có thể cho em biết được không ạ?"

Mối quan hệ của gã ở cơ quan vẫn rất tốt, chuyện tốt gì cũng "chia ngọt sẻ bùi" với anh em, sao lại bị người tố cáo chứ?

"Cậu đi mà hỏi Tiền Thăng!"

Ông ta vung tay lên, cười mỉa mai: "Thu hoạch lá trà vui đấy chứ nhỉ? Vào trại giam mà từ từ sám hối đi!"

Lời vừa dứt, hai người đứng sau ông ta lập tức tiến lên, bắt gã ta đưa đi.

"Bộ trưởng Trần, em bị oan mà, em bị oan, Tiền Thăng hãm hại em..."

Ngay lúc này, tại văn phòng chủ tịch bất động sản Phú Hoa,

Tâm trạng Trần Dũng tốt vô cùng.

Sau khi gặp phải đả kϊƈɦ liên tiếp của tập đoàn Trần Thị thì cuối cùng ông ta cũng cầm hòa được một ván.

Nhiều dự án thì sao chứ?

Chỉ cần ngưng tiến độ một ngày thôi là đã gây tổn thất lớn rồi, để xem các người có thể trụ được mấy ngày!

Chờ tới khi tập đoàn Trần Thị không thể bám trụ được nữa thì ông sẽ dựa vào mối quan hệ với nhà họ Dư để giành lấy dự án này, đến lúc đó thì bất động sản Phú Hoa sẽ trở thành tập đoàn số một Vân Thành này!

Tất cả công sức của Trần Mộng Dao sẽ dâng hết lên cho họ, chỉ cần nghĩ đến thôi là đã thấy sướиɠ không chịu nổi rồi!

"Bố, chắc chắn lần này đám Trần Mộng Dao kia gặp phải xui xẻo rồi!" Trong mắt Trần Văn Siêu lóe lên niềm vui thú khi được báo thù!

"Cũng là do đồ vô dụng đó tự đâm đầu vào chỗ chết mà đắc tội với nhà họ Dư!"

Nội tâm Trần Dũng đắc ý vô cùng, trêи mặt lại cực kì bình tĩnh.

Hai người bọn họ chờ cái ngày này đã lâu lắm rồi!

Tất cả là do cái tên vô dụng Trần Hổ kia, cứ tưởng ông ta làm ăn trêи tỉnh ngon nghẻ thế nào, thế mà không xử được Trần Cường, đã vậy còn tự khiến mình bị bắt giam nữa.

Nhưng như vậy cũng tốt, Trần Hổ đã bị xử lí xong xuôi rồi, tránh được hậu quả sau này đuôi to thì lại khó vẫy.

"Thằng ngu Tiêu Thiên kia, ngay cả người phụ nữ của Dư Phi mà cũng dám đoạt, đúng là không biết sợ chết! Chúng ta cứ chờ xem kịch vui đi, chắc chắn Dư Phi sẽ không bỏ qua cho nó đâu!"

Tới giờ, Trần Văn Siêu đã hận Tiêu Thiên và Trần Mộng Dao tới thấu xương rồi, một khi mà tập đoàn Trần Thị bị phá sản thì nhất định hắn phải đem những sự nhục nhã mà mình đã phải chịu trong thời gian này trả lại gấp trăm gấp ngàn lần!

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Một người đàn ông mặc tây trang bước vào, mặt đầy lo lắng: "Tổng... tổng giám đốc, có chuyện lớn rồi! Có người của cục thuế tới tìm ạ!"

Lời vừa dứt, từ ngoài cửa vọng lại một thanh âm: "Gọi lãnh đạo của các anh ra đây, chúng tôi là người của cục thuế, công ty các anh làm giả sổ sách, trốn thuế, bây giờ các anh đem hết báo cáo tài chính hàng năm ra đây cho chúng tôi điều tra!"

Nghe thấy thế, sắc mặt Trần Dũng chợt thay đổi 180 độ!

Ông ta đứng bật dậy, vội vã đi ra ngoài thì gặp không ít người mặc đồng phục, đứng đầu là một người đàn ông tay cầm lệnh điều tra, cả công ty nháy mắt trở nên hỗn loạn nhốn nháo.

"Bố, chuyện này là sao?"

Trần Văn Siêu luống cuống chân tay, thuế má sổ sách của bất động sản Phú Hoa vẫn do hắn chịu trách nhiệm, trong đó làm giả thế nào thì hắn là người rõ nhất!

Hơn nữa, chẳng phải cục trưởng Trịnh đã nói là sẽ đi điều tra tập đoàn Trần Thị sao?

Sao giờ lại tới chỗ bọn họ thế này?

Trần Dũng ném một ánh mắt cho Trần Văn Siêu, ý bảo hắn đừng vội hoảng loạn.

"Các vị lãnh đạo..."

Trần Dũng mặt mang ý cười mà đi tới: "Trong văn phòng tôi có chút trà ngon, không bằng chúng ta đi vào tâm sự một chút?"

"Ông có ý gì? Muốn hối lộ chúng tôi à?"

Người đàn ông đi đầu đội hình vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Toàn bộ quá trình chấp pháp của chúng tôi đều được ghi hình lại, câu nói vừa rồi của ông cũng đã bị ghi lại rồi, hơn nữa trong tay chúng tôi đã có không ít bằng chứng về bất động sản Phú Hoa, các ông vẫn nên phối hợp điều tra thì hơn."

Trần Dũng vừa nghe đã cau lại chân mày.

Những người này mặt sắt vô tình đến vậy sao?

Sổ sách của bất động sản Phú Hoa không thể điều tra được, điều tra là tan tành hết cả lũ đấy!

Đại não ông ta xoay mòng mòng đến chóng mặt.

Trần Văn Siêu mặt đầu lo lắng đi tới.

Hắn vừa gọi điện cho Dư Phi, đối phương tắt máy, gọi không được.

Mẹ kiếp, quân khốn kiếp!

Thậm chí hắn còn nghĩ tới đây có khi nào là cái bẫy mà Trần Mộng Dao và Dư Phi thông đồng dựng lên không.

Chính hắn thế mà lại ngu ngốc mà tin lời Dư Phi!

"Bố!"

Trần Văn Siêu đi tới bên Trần Dũng, mắt nhìn chằm chằm ông ta, nếu thực sự phải điều tra thì hắn chết chắc rồi!

"Bây giờ, mời các vị mang hết báo cáo tài chính hàng năm ra đây!"

"Vâng vâng, chúng tôi sẽ đi lấy!"

Trần Dũng gọi người của phòng tài vụ và phòng pháp chế tới, sau đó đi qua một bên gọi điện thoại.

Vừa cúp máy, ông ta cười khẩy trong lòng, Trần Hổ ơi là Trần Hổ, dù sao thì mày cũng bị tuyên án mười mất năm rồi, chịu thêm mười mấy năm nữa cũng không vấn đề gì đâu nhỉ?

Ông ta nhếch miệng cười một nụ cười vô cùng dị dạng.

Trần Hổ ở nơi nhà tù Vân Thành xa xôi ấy vốn đang tính ngoan ngoãn mà cải tạo, cố gắng để sớm được hưởng khoan hồng.

Nhưng chắc hắn ta chẳng bao giờ có thể ngờ được là sắp có một tội danh nặng vô cùng chuẩn bị đổ xuống đầu mình đâu.

Bên phía tập đoàn Trần Thị.

Trong văn phòng tổng giám đốc, Tiêu Thiên đang chăm chú chơi game, Trần Mộng Dao chỉ hận không thể nhào lên mà cắn anh một cái.

"Này chú kia, rốt cuộc là chú có chịu thừa nhận hay không?"

"Tôi phải thừa nhận cái gì cơ?"

Tiêu Thiên buông điện thoại xuống, bất đắc dĩ mà nhún vai: "Tôi nói rồi mà, chuyện này chẳng có chút xíu nào liên quan tới tôi luôn!"

"Tôi vẫn ngồi chơi game ở văn phòng đấy chứ, có biết chuyện gì đâu!"

"Chú bớt xạo đi nha!"

Trần Mộng Dao cau mũi, hừ nhẹ nói: "Cháu đâu có ngốc."

Tiêu Thiên điếc không sợ súng, vẫn không chịu thừa nhận!

Trần Cường ngồi uống trà một bên, cười tủm tỉm nhìn hai người họ vui đùa.

Trong lòng ông xúc động vô cùng, con rể ông đúng là thần thông quảng đại!

Trần Mộng Dao bỗng nảy ra một ý, nói: "Thôi được rồi, nếu chú đã nói là không liên quan thì cháu đây sẽ tin chú vậy."

"Có điều, chuyện bất động sản Phú Hoa bị điều tra thì chắc là chú làm đúng không?"

Cái gì?

Trần Cường kinh ngạc buông vội chén trà, ông vốn tưởng rằng chuyện này là do cha con Trần Dũng bày mưu tính kế, nhưng hiện tại xem ra là không phải như vậy rồi.

"Dao Dao, con nói công ty của bác... Trần Dũng bị điều tra là sao vậy?"

"Còn vì sao nữa ạ, làm giả sổ sách, trốn thuế chứ gì nữa ạ!"

Trần Mộng Dao nghĩ thầm, ác giả ác báo, cuối cùng cũng điều tra xuống đầu bọn họ.

Cô ở bất động sản Phú Hoa một thời gian dài như vậy, biết rõ hai cha con nhà này lợi dụng làm giả sổ sách ăn chia bòn rút không ít, sớm muộn gì cũng có chuyện.

Nhưng điều khiến cô cạn lời chính là hai cha con nhà đó chẳng bị làm sao cả!

Lúc này, Tiêu Thiên mới mở miệng: "Nếu như con đoán không nhầm thì bọn họ có lẽ sẽ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Trần Hổ?"

Trần Hổ có tiền án tiền sự, bây giờ lại đang trong trại giam, có thể nói là một người chịu tội lí tưởng nhất rồi.

"Sao chú biết?" Trần Mộng Dao ngẩn người, ánh mắt mang bội phục nhìn Tiêu Thiên.

Trần Cường thở dài một tiếng: "Ông ta đang muốn dồn Trần Hổ vào chỗ chết đây mà!"

Trần Hổ đã phải chịu sự trừng trị của pháp luật rồi, thế nhưng không ngờ tới cuối vẫn còn phải chịu tiếng xấu thay cho cha con Trần Dũng.

Hai cha con nhà đó lòng lang dạ sói, thực sự không phải con người mà!

Tuy quan hệ của Trần Cường và Trần Hổ cũng chẳng phải tốt đẹp gì, thậm chí có lần Trần Hổ còn muốn giết cả nhà ông.

Nhưng ông không hận hắn ta, bởi vì ông biết, tất cả chuyện này đều là do Trần Dũng ở sau lưng châm ngòi li gián.

Ông chỉ buồn một chuyện, đó là nhà họ Trần có bốn anh em, nội bộ lục đục xa cách nhau đã đành, lại còn huynh đệ tương tàn như vậy nữa, nếu ông cụ còn sống, không biết ông sẽ đau lòng đến nhường nào?

"Bố, bố đừng buồn!"

Trần Mộng Dao đi tới: "Chúng ta từ lâu đã không còn quan hệ gì với nhà họ Trần bọn họ nữa rồi!"

Trần Cường gật đầu: "Bố biết."

Tuy nhiên, trong trận phong ba bão táp nho nhỏ này, kẻ xui xẻo nhất vẫn là Trịnh Bằng và Tiền Thăng.

Dư Phi nhìn thấy Trịnh Bằng ngồi trong trại giam mà lòng run sợ.

Nếu như không có tấm thủy tinh chắn giữa thì anh ta sợ Trịnh Bằng sẽ thật sự thò tay mà bóp chết mình mất.

"Cậu... cậu hai, cháu... cháu tới thăm cậu!"

"Cái thằng chó này, ông đây là do mày hại chết đấy."

Trịnh Bằng tức đến tím tái mặt mày: "Mày mau nôn tiền ra cho người ta mà bảo lãnh tao ra khỏi đây càng sớm càng tốt!"

"Vâng... vâng, cậu yên tâm, dù tốn bao nhiêu tiền thì cháu cũng sẽ cố cứu cậu ra."

Dư Phi lí nhí nói: "Cháu đã chuẩn bị cả rồi, cậu ở trong này cũng sẽ không vất vả gì đâu ạ."

"Thằng chó chết này, ông mày bảo mày bảo lãnh cho tao ra ngoài cơ mà, cái con mẹ mày chứ!"

Trịnh Bằng đều hối hận tới thối cả ruột gan rồi, nếu không vì cái thằng cháu giẻ rách này thì có phải là gã vẫn còn đang vểnh râu trong văn phòng hút thuốc, thưởng thức "hồng trà" không.

"Cháu về đây, cậu chờ tin tốt của cháu nhé!"

Nói rồi Dư Phi bỏ điện thoại xuống, xoay người đi thẳng.

"0529 Trịnh Bằng, thời gian thăm tù của ông đã hết, yêu cầu ông lập tức quay về!" Cảnh ngục tiến lại gần gã.

Trịnh Bằng vội vã treo một nụ cười giả lả lên mặt: "Vâng vâng, thưa cán bộ, tôi về đây!"