Rể Quý Trời Cho

Chương 953: Có mười anh ta cũng không phải là đối thủ của tôi




Trác Viễn Thần thấy Lâm Thanh Diện vậy mà lại có bộ dạng không kiêu ngạo không tự ti, còn nói là mình không phải giả mạo, trong lòng lập tức sinh ra một ngọn lửa giận.

“Thằng nhóc này, cậu thật sự cho rằng tôi không có cách nào điều tra ra thân phận của cậu à? Tôi đã ở trong quân đội nhiều năm như vậy rồi, muốn điều tra chút chuyện cho rõ ràng còn không có khó như vậy đâu.”

Nói xong, Trác Viễn Thần nhìn về phía một người ở bên cạnh, mở miệng nói: “Lấy điện thoại di động của tôi đến đây.”

Người kia lập tức gật đầu đi lấy điện thoại di động.

Tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt tò mò nhìn Lâm Thanh Diện và Trác Nhã, nghị luận ầm ĩ.

“Không ngờ là cô cả thật sự dẫn theo một người đàn ông trở về nha, vốn dĩ cho rằng cô ta cũng chỉ nói đùa với ông cụ mà thôi, ông cụ cũng không xem như thật, xem ra là lần này làm thật rồi.”

“Quan trọng là người mà cô cả tìm quá kém cỏi, bộ dạng bình thường thì không nói tới, vậy mà còn có dáng vẻ không biết trời cao đất rộng. Thần Long Vệ chính là đệ nhất cường quân của nước C, có thể làm tổng quản giáo của Thần Long Vệ, có ai không phải là đại nhân vật với thủ đoạn ngập trời. Cậu ta cũng không nhìn lại chính mình, nói tới nói lui vậy mà cũng không đỏ mặt cái nào.”

“Thấy sắc mặt của hai ông cháu nhà họ Tần cũng không phải là tốt lắm, một lát nữa nếu như thật sự điều tra ra cái thằng nhóc này là giả mạo, vậy thì ông cụ sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu, hai ông cháu nhà họ Tần chắc chắn cũng sẽ làm khó cậu ta.”

...

Rất nhanh, người kia cầm điện thoại đi đến trước mặt của Trác Viễn Thần, lúc này Trác Viễn Thần bấm một số điện thoại, sau khi nói gì đó rồi mới cúp điện thoại.

Không qua hai phút, Trác Viễn Thần liền nhận được một phần tài liệu trong quân gửi tới, chính là một vài tư liệu cơ bản liên quan đến tổng quản giáo vừa mới nhậm chức của Thần Long Vệ.

“Thằng nhóc này, bây giờ tôi đang tầm tài liệu của tổng quản giáo Thần Long Vệ, nếu như cậu biết điều thì mau nhận sai đi, giải thích chuyện này cho rõ ràng, tôi có thể xem như là Trác Nhã tìm cậu đến đây để diễn kịch mà không truy cứu trách nhiệm với cậu.”

“Nhưng mà nếu như cậu còn không chịu thừa nhận, chờ đến lúc tôi xem xong phần tài liệu này cậu có muốn bình yên bước ra khỏi cửa nhà họ Trác thì cũng coi như là khó khăn đó.”

Trác Viễn Thần nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, lạnh lùng nói.

Lâm Thanh Diện nhún vai, lên tiếng: “Tùy ông.”

Thấy thái độ của Lâm Thanh Diện xem thường như thế, hai mắt của Trác Viễn Thần lập tức nhíu lại, sau đó mở phần tài liệu trên điện thoại di động của mình ra, suy nghĩ là sau khi vạch trần rồi thì nhất định phải cho thằng nhóc không biết trời cao đất rộng này chút sắc mặt.

Đám người trong phòng khách cũng cảm thấy Lâm Thanh Diện quá kiêu căng, nghĩ chắc có lẽ là anh không biết rõ rằng ông cụ nhà họ Trác trong quá khứ từng là nhân vật lớn trong quân đội, cho nên mới không sợ hãi như vậy.

Trác Viễn Thần nhìn chằm chằm vào phần tài liệu đó, nhìn thấy tên của tổng quản giáo mới nhậm chức được viết ở phía trên là Lâm Thanh Diện.

Phía dưới tên là ảnh chụp của Lâm Thanh Diện, lúc Trác Viễn Thần nhìn thấy tấm ảnh đó thì hai mắt lập tức mở lớn, sau đó ngẩng đầu lên so sánh với Lâm Thanh Diện một chút, phát hiện bộ dạng của hai người giống nhau như đúc.

Ông ta tưởng là mình bị hoa mắt, lại xem thêm nhiều lần, xác định Lâm Thanh Diện được nhắc tới trong tư liệu đã chính là người đang đứng trong phòng khách.

Ông ta thậm chí cũng nghi ngờ phần tài liệu này là giả, nhưng mà phần tài liệu này là của một người bạn cũ trong quân của ông ta gửi tới, tài liệu của người kia sao có thể là giả được.

Cho nên cũng chỉ có thể nói rõ Lâm Thanh Diện thật sự là tổng quản giáo của Thần Long Vệ.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Trác Viễn Thần thay đổi liền biết rõ là đã xảy ra chuyện gì, anh cười cười mở miệng nói: “Ông cụ, không biết là bây giờ ông có còn nghi ngờ thân phận của tôi nữa không vậy?”

Trác Viễn Thần ngẩng đầu lên, sắc mặt âm trầm, bởi vì ấn tượng đầu tiên nên cho dù có biết Lâm Thanh Diện là tổng quản giáo của Thần Long Vệ, ông ta vẫn không hề hài lòng đối với Lâm Thanh Diện.

“Thật sự không biết là những người trong quân đội đang làm cái gì, vậy mà để một người trẻ tuổi không biết phép tắc lên làm tổng quản giáo, chẳng lẽ là toàn bộ nước C tìm không ra một người nào phù hợp để làm tổng quản giáo của Thần Long Vệ à? Thật sự khiến cho người ta thất vọng đến cực điểm.” Trác Viễn Thần tự lẩm bẩm.

Sau đó ông ta lại nhìn về phía Lâm Thanh Diện, gương mặt lạnh lùng nói: “Cho dù cậu có thật sự là tổng quản giáo của nước C thì cũng đừng hòng ngấp nghé cháu gái của Trác Viễn Thần tôi, không có ai biết được cậu dựa vào cái gì mà ngồi lên vị trí tổng quản giáo, nhưng tôi không chấp nhận thân phận này của cậu.”

Sau khi đám người nghe thấy lời nói của Trác Viễn Thần thì trên mặt đều tràn đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ đến Lâm Thanh Diện lại thật sự là tổng quản giáo của Thần Long Vệ, cái này đã hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn họ.

Đương nhiên là trong lòng bọn họ cũng đều sinh ra suy nghĩ giống như Trác Viễn Thần, Lâm Thanh Diện có thể ngồi lên vị trí tổng quản giáo của Thần Long Vệ, chắc chắn là đã dùng thủ đoạn xấu xa không thể cho người khác biết được.

Hai mắt của Tần Tử Hàng cũng híp lại, người giống như Lâm Thanh Diện mà cũng có thể làm tổng quản giáo của Thần Long Vệ, xem ra cái được gọi là Thần Long Vệ chắc chắn cũng không thể xem như là quân đội lợi hại gì.

Là một người luyện võ, cùng với một cao thủ nửa bước Tông Sư chân chính, Tần Tử Hàng cảm thấy là mình xuất sắc hơn nhiều so với tổng quản giáo của Thần Long Vệ.

Trác Nhã thấy Trác Viễn Thần đã xác nhận thân phận của Lâm Thanh Diện, nhưng mà thái độ đối với anh vẫn khó chịu như cũ, nhất thời gấp gáp nói: “Ông nội, ông là người hiểu rõ ràng nhất tổng quản giáo của Thần Long Vệ có ý nghĩa gì, tại sao ông cứ nhất định phải xúc phạm Lâm Thanh Diện như vậy?”

“Cái con nhóc này cháu thì biết cái gì hả, ông đã sắp xếp ổn thỏa việc hôn nhân cho cháu rồi. Người này chính là Tần Tu, là Hóa Cảnh Tông Sư trong giới võ đạo, đây là cháu trai của ông ấy, Tần Tử Hàng, là thiên tài võ học hiếm có, chỉ mới có hai mươi bốn tuổi đã đạt đến tiêu chuẩn nửa bước Tông Sư, cháu với thằng bé mới là xứng đôi vừa lứa.” Trác Viễn Thần giới thiệu hai người Tần Tu và Tần Tử Hàng.

Trác Nhã nhìn Tần Tử Hàng một chút, phát hiện Tần Tử Hàng đang dùng một ánh mắt kiêu ngạo nhìn mình, thấy ánh mắt của mình ném qua anh ta còn đứng thẳng người lên.

Gương mặt của Tần Tử Hàng cũng coi như là xuất chúng, hơn nữa khí chất siêu phàm, thiên phú tuyệt vời, đúng là thiên tài ngàn dặm mới có thể tìm được.

Nhưng mà ấn tượng đầu tiên của Trác Nhã đối với Tần Tử Hàng liền cảm thấy Tần Tử Hàng không phải là gu của mình, cô ta đối với loại thiên tài giống như là Tần Tử Hàng cũng chẳng thấy hứng thú là bao.

“Sau này cháu muốn gả cho người nào đó chính là quyết định của cháu, ông cảm thấy xứng, cháu cảm thấy không hợp, đời cháu chỉ nhận một mình Lâm Thanh Diện, cho dù có ai nói cái gì cũng vô dụng cả thôi.” Trác Nhã táo bạo nói một câu.

Trác Viễn Thần cũng tức giận, không nghĩ ra là đứa cháu gái của mình lại không hiểu chuyện như thế.

Ông ta đang muốn răng dạy Trác Nhã một phen, lúc này Tần Tu vẫn im lặng không lên tiếng đột nhiên lại mở miệng cười nói: “Trác Nhã có thể tìm được người mình thích, đó là một chuyện đáng để chúc mừng. Chỉ có đều là chưa chắc cháu trai của tôi thua tổng quản giáo của Thần Long Vệ, cháu còn chưa kịp tìm hiểu Tử Hàng thì sao biết thằng bé không xứng với cháu, cho nên ông đề nghị không bằng để cho Tử Hàng và cậu trai này so tài với nhau một trận, lúc đó suy nghĩ lại có được không?”

Hai mắt của Trác Viễn Thần lập tức sáng lên, phụ họa nói: “Không tệ, nếu như cháu đã nhận định Lâm Thanh Diện rồi, vậy thì phải để cho ông thấy cậu ta có bản lĩnh gì, để cậu ta với Tử Hàng đánh nhau một trận đi, vậy thì cháu sẽ biết rốt cuộc ai thích hợp với cháu hơn.”

Trác Nhã im lặng, trong suy nghĩ của cô ta có thích hợp hay không không phải là đánh nhau một trận liền có thể nhìn ra được, có điều là tư tưởng của ông cụ Trác lạc hậu, cô ta cũng không thay đổi được.

Cô ta quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, bây giờ cũng chỉ có thể gửi gắm hi vọng trên người của Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện cũng rất biết điều bước ra phía trước một bước, đã có thể dùng nắm đấm để giải quyết, vậy thì đơn giản hơn nhiều.

“Nói thật thì có mười anh ta cũng chưa chắc là đối thủ của tôi.”