Lâm Thanh Diện nghe Ngô Bội Nghiên nói xong thì lập tức có chút im lặng, quay đầu nhìn về phía Ngô Dung, nói: "Để cô ấy ra ngoài."
Ngô Dung cũng thở dài bất đắc dĩ, mặc dù ông ta biết Ngô Bội Nghiên lo lắng cho tình huống của chị mình, hi vọng Lâm Thanh Diện có thể toàn lực cứu chữa, cho nên mới nói ra lời như vậy, có điều cô ta vẫn có hơi quá tâm cơ như cũ, với cả cô ta vốn cũng không hiểu được tính cách của Lâm Thanh Diện.
"Bội Nghiên, cháu đi ra ngoài đi, đừng ở đây là loạn." Ngô Dung nói với Ngô Bội Nghiên.
Ngô Bội Nghiên kinh ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, thái độ này của Lâm Thanh Diện khiến cho cô ta cảm giác mình giống như là một món hàng không ai cần, không kịp chờ đợi mà muốn bám lên người khác.
Có điều cô ta cũng không dám lại nói gì, có hơi mất mát cúi đầu, nói: "Cháu biết rồi."
Nói xong, cô ta liền quay người đi ra ngoài.
Chờ sau khi Ngô Bội Nghiên đi ra ngoài, Lâm Thanh Diện nói với Ngô Dung: "Bây giờ tôi bắt đầu thử, hi vọng một lát nữa không có ai quấy rầy tôi."
Ngô Dung trịnh trọng gật đầu, nói: "Cậu yên tâm, có tôi ở đây sẽ không có bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy cậu đâu."
Lâm Thanh Diện không nói tiếp, mà ngồi vào một cái ghế bên cạnh giường, sau khi điều chỉnh một chút liền phóng ra tinh thần lực của mình, dựa vào phương pháp được nói tới trong sách cổ nhà họ Ngô, thâm nhập vào trong thế giới tnh thần của Ngô Bội Từ.
Loại cảm giác này thật huyền diệu, giống như mở cửa đại não của một người, tiến vào không gian tưởng tượng của người này vậy.