“Anh bạn nhỏ, có thể gặp được cậu ở chỗ này đúng là duyên phận rồi, không ngờ các cậu cũng đến tham gia hội giao lưu thuật pháp này.” Ông già cười nói.
Lâm Thanh Diện cũng cười cười nhìn ông già, đáp lại vài câu, thật ra trong lòng lại có chút xấu hổ, dù sao thì anh và Chu Tước không được nhà họ Chu mời, phải xử khách của nhà họ Chu rồi mời đến được.
Hơn nữa Lâm Thanh Diện còn giết cậu cả nhà họ Chu, nếu bị người khác biết, anh chắc chắn sẽ trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích.
“Không biết sư phụ của hai người là ai, tôi cũng xem như là có rất nhiều bạn bè trong giới thuật pháp, người đến tham gia hội giao lưu ngày hôm nay tôi ít nhiều gì cũng biết được một ít chi tiết, nhưng chỉ riêng hai người là không có tin tức gì, không biết hai người thuộc môn phái nào, cho nên có hơi tò mò.” Ông già hỏi.
Lâm Thanh Diện cười cười: “Chỉ là một môn phái nhỏ trong núi thôi, được nhà họ Chu nể tình, chúng tôi mới đến đây, không cần phải nhắc đến.”
Thật ra trong lòng anh cũng có hơi thấp thỏm, dù sao ông già này ngồi cùng chuyến máy bay với bọn họ đến đây, chắc cũng là người Kinh Đô, vậy có xác suất rất lớn là có biết đến Lâm Thanh Diện, nếu thân phận của anh bị vạch trần thì rất xấu hổ.
Nhưng nhìn ông già và cô bé này hình như cũng không biết anh là ai.
Ông già nghe Lâm Thanh Diện trả lời, cũng không hỏi tiếp nữa, ông biết có một số môn phái lánh đời không muốn để lộ ra quá nhiều tin tức về tông môn, để tránh rước phiền phức về, cho nên cũng không cảm thấy lời Lâm Thanh Diện nói có điều gì không đúng.
Hơn nữa nếu có thể được nhà họ Chu mời đến, chắc chắn là người có thực lực, cho nên ông già cũng không dám khinh thường Lâm Thanh Diện và Chu Tước.
Thông qua việc trò chuyện, Lâm Thanh Diện biết ông già tên là Ngô Dung, là người của một gia tộc nhỏ nhà họ Ngô không có gì đặc biệt ở Kinh Đô, cô bé kia là cháu gái của Ngô Dung, Ngô Bội Nghiên.
Tuy nhà họ Ngô ở Kinh Đô chỉ là một gia tộc rất nhỏ, nhưng cái này chỉ ở trong xã hội bình thường thôi, trong giới thuật pháp, Ngô Dung có địa vị rất lớn.
Tổ tiên của nhà họ Ngô cũng là phe phái có địa vị nhất định trong giới thuật pháp khi xưa, sau đó lại vì thuật pháp dần dần tụt dốc, nhà họ Ngô chỉ giữ lại một ít truyền đời, lánh đời ở Kinh Đô.
Mấy năm nay nhà họ Ngô rất ít khi tiếp xúc những chuyện của xã hội bình thường, cho nên cũng không rõ chuyện của Lâm Thanh Diện, bọn họ thường tiếp xúc với những người trong giới thuật pháp hơn.
Hơn nữa mấy năm gần đây người nhà họ Ngô rất khiêm tốn, nếu không phải vì tham gia hội giao lưu lần này để tìm cách cứu chị của Ngô Bội Nghiên, bọn họ sẽ không đi xa nhà đến thế.
“Tôi nghe được một ít tin tức, nghe nói mấy ngày trước cậu cả nhà họ Chu bị giết chết, người ra tay rất thần bí, cũng không biết là nhân vật lớn nào trong giới thuật pháp, dám coi thường uy hiếp của nhà họ Chu, cũng không biết người này có xuất hiện trong hội giao lưu thuật pháp này không nữa, nếu như thật sự xuất hiện, chỉ sợ sẽ có một trận chiến lớn.” Ngô Dung hơi xúc động nói.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Nói không chừng người đó cũng chỉ bất đắc dĩ mới giết người thì sao, tôi nghe nói cậu cả nhà họ Chu cũng không phải dạng tốt lành gì, có lẽ là vì anh ta quá ngu ngốc nên mới chọc phải tai họa.”
“Hơn nữa tôi cảm thấy nếu người đó đã giết người, chắc là cũng chẳng xem nhà họ Chu ra gì.”
Nghe Lâm Thanh Diện nói, Ngô Dung chỉ cười cười không nói tiếp.
Ngô Bội Nghiên ở bên cạnh lại có chút không phục liếc nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Nhà họ Chu có địa vị không ai có thể lay động được trong giới thuật pháp, không thể nào có người dám không xem nhà họ Chu ra gì, nếu đối phương thật sự không xem nhà họ Chu ra gì thì sau khi giết người xong rồi cũng sẽ không bỏ trốn.”
Lâm Thanh Diện thấy Ngô Bội Nghiên lại nghĩ như thế, lập tức cười hỏi: “Sao em biết người ta trốn đi chứ? Người đó không xem nhà họ Chu ra gì, cũng không cần thiết phải nói cho nhà họ Chu biết người đó ở chỗ nào đi, đúng không?”
Ngô Bội Nghiên lập tức bị nghẹn nói không nên lời, trong lòng lại có chút khó chịu với Lâm Thanh Diện, cảm thấy anh đang ăn nói ngang ngược.
Hơn nữa cô bé cảm thấy nếu Lâm Thanh Diện đã đến tham gia hội giao lưu thuật pháp do nhà họ Chu tổ chức thì không nên nói xấu người nhà họ Chu.
Huống chi Lâm Thanh Diện còn không dám nói lai lịch của bản thân, Ngô Bội Nghiên cảm thấy Lâm Thanh Diện và Chu Tước chắc chắn không phải là người danh môn chính phái gì, cho nên trong lòng cũng đã hơi khinh thường bọn họ.
Cô bé cô gắng nghĩ xem nên phản bác lại lời Lâm Thanh Diện như thế nào, nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra được, chỉ có thể hừ lạnh với Lâm Thanh Diện, xoay đầu sang nơi khác.
Lâm Thanh Diện cũng không để ý, chỉ cảm thấy Ngô Bội Nghiên này ra xã hội chưa được bao lâu, không biết lòng người độc ác, cũng không phải nhà họ Chu có địa vị rất lớn trong giới thuật pháp thì người nhà họ Chu đều là người tốt.
Không lâu sau, mọi người trong hội trường đều nhìn về phía trước hội trường, đều im lặng lại, bởi vì lúc này Chu Trọng Quang đã dẫn theo mọi người trong nhà họ Chu xuất hiện trên hội trường.
Mặt Chu Trọng Quang có hơi âm trầm, rõ ràng là đang tức giận vì có người dám giết con của ông, đằng sau ông còn có một vài người đang nâng một cái bàn, trên bàn còn có một món đồ có sáu cạnh, mọi người đều nhìn vào cái thứ đang đặt trên bàn đó, nghĩ chắc đây chính là bảo vật mà người nhà họ Chu nhắc đến.
Món đồ kia cũng không quá lớn, chỉ lớn hơn bàn tay một ít, nhưng được chế tạo rất tỉ mỉ, ở mặt ngoài còn có một số hoa văn kỳ lạ, không biết là dùng để làm gì.
Lâm Thanh Diện cũng cẩn thận nhìn chằm chằm món đồ kia, nhưng vì khoảng cách quá xa, anh không thể nào dùng tinh thần lực đi quan sát được, cho nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của món đồ đó chứ không thể nhìn rõ từng chi tiết được.
Chu Trọng Quang ngừng lại trước mặt mọi người, người ở phía sau ông cũng nhanh chóng đặt bàn xuống.
“Chào mọi người, rất vui vì mọi người có thể đến tham dự hội giao lưu thuật pháp lần này, chắc mọi người đều đã rõ mục đích nhà họ Chu chúng tôi tổ chức hội giao lưu thuật pháp này rồi, một là vì để mọi người có cơ hội trò chuyện cùng nhau, một lý do khác là vì muốn tiếp thu ý kiến của mọi người, nghiên cứu thử xem bảo vật này của nhà họ Chu chúng tôi, nhìn xem rốt cuộc thì nó có tác dụng gì.”
“Tôi cũng không dông dài với mọi người, trên bàn này chính là bảo vật được truyền lại từ nhiều đời của nhà họ Chu chúng tôi, nếu như có ai phát hiện ra được bí mật của bảo vật này, nhà họ Chu chúng tôi sẵn lòng dâng tặng một món pháo khí, hơn nữa người bạn đó sẽ được nhà họ Chu chúng tôi che chở suốt đời.”
“Lát nữa mọi người có thể thay phiên nhau quan sát món bảo vật này, có thể cầm lên, nhưng xin đừng có bất cứ ý đồ xấu x nào, nếu không phi kiếm của tôi cũng không ăn chay đâu.”
Nói xong, Chu Trọng Quang lập tức nhường vị trí, để mọi người bước lên quan sát món bảo vật này.
Đồng thời Chu Trọng Quang cũng lướt mắt nhìn khắp xung quanh, muốn nhìn xem có người khả nghi nào xuất hiện không, để tìm ra kẻ thù giết chết con của ông.
Không bao lâu sai, ánh mắt Chu Trọng Quang lập tức dừng lại trên người Lâm Thanh Diện và Chu Tước, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu.
Ông vẫy tay gọi người phụ trách hội giao lưu lần này đến, người nọ bước qua, mặt mày cung kính.
Chu Trọng Quang chỉ Lâm Thanh Diện và Chu Tước đứng bên kia hỏi: “Hai người kia là ai, sao tôi không nhớ trong số những người tôi bảo các cậu mời có hai người đó vậy?”