Thành Hổ và Tôn Báo vốn cũng định dùng Mê Hồn Đại Pháp để kéo dài thời gian, cho dù không khống chế được tinh thần của Lâm Thanh Diện, nhưng có lẽ kéo dài thời gian một chút sẽ không sao.
Nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Thẩm Long, trong lòng hai người đều cả kinh, lúc nãy bọn họ đều cảm nhận được Thẩm Long đã sử dụng Mê Hồn Đại Pháp, nhưng chỉ trong nháy mắt ông ta đã biến thành bộ dạng này, điều này chứng tỏ Lâm Thanh Diện đã dùng bản lĩnh lợi hại hơn để phản kích, bằng không không thể nào xảy ra tình huống này được.
Trong lòng hai người đều khiếp sợ, bọn họ cảm thấy hơi khó hiểu, rốt cuộc Lâm Thanh Diện là quái vật gì, mà đạt đến thực lực mạnh mẽ như thế trong võ học, trên thuật pháp cũng có sức mạnh đáng sợ như vậy à, hơn nữa cậu ta còn trẻ như thế, chuyện này cần phải có thiên phú mạnh mẽ như thế nào mới có thể đạt tới trình độ này trong khoảng thời gian ngắn như vậy?
Lâm Thanh Diện thấy Thẩm Long sùi bọt mép cũng hơi bất ngờ, ban nãy anh luôn phóng tinh thần lực, lúc nào cũng chú ý đến cử động của ba người, lúc Thẩm Long dùng Mê Hồn Đại Pháp, anh đã dùng tinh thần lực để phản kích lại ngay, không ngờ ông ta lại biến thành bộ dạng này.
Lâm Thanh Diện không hề do dự, nhấc chân đạp lên ngực Thẩm Long một phát, cả người ông ta co giật mấy lần rồi không còn nhúc nhích nữa.
Đối với hạng người dùng thủ đoạn tà môn ma đạo với các cô gái vô tội, tất nhiên Lâm Thanh Diện không cần phải xử nhẹ tay, nếu anh đoán không lầm, chắc chắn trước đây ba người này đã dùng Mê Hồn Đại Pháp để hại nhiều cô gái, nên anh cứ giết thẳng mới là biện pháp tốt nhất để sau này bọn họ hỏi hại người.
Hai người Thành Hổ và Tôn Báo thấy Thẩm Long chết trong tay Lâm Thanh Diện thì dứt khoát đứng dậy khỏi mặt đất, định chạy ra ngoài.
Thân hình Lâm Thanh Diện bỗng lóe lên, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt hai người.
“Ông ta đã đi tới chỗ Diêm Vương báo cáo rồi, hai người các ông cứ bỏ mặc ông ta như vậy thì không ổn cho lắm.” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Trên mặt hai người Thành Hổ và Tôn Báo đầy vẻ tuyệt vọng, rồi quỳ thụp xuống đất ngay.
“Người anh em, xin cậu tha cho chúng tôi, sau này chúng tôi không bao giờ dám làm chuyện này nữa, chúng tôi nhất định sẽ cải tà quy chính, xin cậu tha cho chúng tôi một mạng.”
Lâm Thanh Diện hừ lạnh nói: “Các ông muốn xin tha mạng à, hay là hai người đi tìm Diêm Vương để nói đi.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện nhanh chóng nhấc chân lên, đá vào cuống họng hai người Thành Hổ và Tôn Báo.
Chỉ thấy cuống họng hai người phát ra tiếng ừng ực, rồi mềm nhũn ngã nhào xuống đất.
Giải quyết ba người xong, mấy cô gái trong Mê Hồn Đại Pháp cũng tự động biến mất.
Tất cả các cô gái đều lộ vẻ mặt sợ hãi nhìn xung quanh, lúc nãy hình như bọn họ đã mơ thấy một ác mộng, cảm thấy người mình đã mất khống chế, hơn nữa hình như người khác nói gì bọn họ cũng làm theo, cảm giác đó thật sự hơi đáng sợ.
Chuyện đầu tiên sau khi Chu Tước tỉnh táo lại là nhìn bên cạnh mình, xác nhận xem Lâm Thanh Diện có ở đó không.
Khi thấy Lâm Thanh Diện đã biến mất khỏi chỗ ngồi, cô lại vội vàng nhìn xung quanh, lúc thấy ba người Thẩm Long Thành Hổ và Tôn Báo đã lặng lẽ nằm trên mặt đất, còn Lâm Thanh Diện thì đứng trước mặt bọn họ, cô bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cô vội đứng dậy, đi tới bên Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lâm Thanh Diện lắc đầu nói: “Tôi đã giải quyết rắc rối rồi, ba người này am hiểu Mê Hồn Đại Pháp, còn Chu Viễn thì phối hợp với họ lừa các cô gái tới đây, để ba người này tu luyện Song Hưu Chi Pháp, xem ra nhà họ Chu này cũng không phải người tốt lành gì, vậy mà lại dạy ra hạng người như vậy.”
Nghe Lâm Thanh Diện nói thế, trong lòng Chu Tước cũng hoảng sợ, hôm nay nếu không có anh, e là cô cũng bị Chu Viễn và ba tên súc vật này hủy hoại rồi.
Nghĩ đến đây, Chu Tước lại nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt cảm kích, đồng thời cũng cảm nhận được cảm giác an toàn từ trên người anh, như thể chỉ cần có anh ở đây, mọi khó khăn đều được giải quyết một cách dễ dàng.
“Vậy cậu chủ nhà họ Chu đâu?” Chu Tước chỉ nhìn thấy thi thể ba người Thẩm Long, chứ không thấy Chu Viễn, nên mở miệng hỏi.
Lâm Thanh Diện giơ tay chỉ về phía tường, Chu Tước nhìn theo hướng tay mà anh chỉ, sau khi nhìn thấy cả người Chu Viễn đã hõm sâu vào tường, thì há to miệng ngay.
Chuyện này cần phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể đá một người hõm sâu như thế?
Chu Tước đi tới bên tường, thấy sắc mặt Chu Viễn đã trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt cũng mất đi ánh sáng, cô để tay lên mũi Chu Viễn kiểm tra một lát, rồi biến sắc nói: “Anh ta tắt thở rồi.”
Lâm Thanh Diện nhún vai, không hề cảm thấy điều gì bất thường, Chu Viễn này phối hợp với ba người Thẩm Long làm chuyện không có tính người, hơn nữa còn muốn ra tay với anh, tất nhiên phải chết rồi.
“Nhà họ Chu có thế lực rất lớn ở Dung Thành, hơn nữa e là thực lực của gia chủ nhà bọn họ cũng tương đương với cao thủ Hóa Cảnh, con trai ông ta chết trong tay chúng ta, chắc chắn nhà họ Chu sẽ không buông tha cho chúng ta.” Chu Tước hơi lo lắng nói.
“Là do anh ta tự tìm cái chết thôi, nếu gia chủ nhà họ Chu cũng không hiểu biết như con trai ông ta, vậy thì tôi cũng không ngại để ông ta đi cùng con trai ông ta.” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.
Lúc này, Chu Tước cảm nhận được khí thế vô tận trên người Lâm Thanh Diện, giống như một vị chiến thần hạ phàm, trên đời này, bất kỳ người nào cũng không có tư cách xúc phạm uy nghiêm của anh.
Giờ Chu Tước đã lựa chọn tin tưởng Lâm Thanh Diện, trong lòng cô, anh đáng có tư cách để cô tin tưởng.
Không phí lời nữa, Lâm Thanh Diện và Chu Tước động viên mấy cô gái một lát, rồi bảo bọn họ đừng lan truyền chuyện này ra bên ngoài, bằng không sẽ rước họa sát thân.
Mấy cô gái đó cũng hiểu rõ mình mới trở về từ cõi chết, cũng rất cảm kích hai người Lâm Thanh Diện, tỏ vẻ nhất định sẽ không nói chuyện này ra bên ngoài.
Dưới sự hướng dẫn của hai người Lâm Thanh Diện và Chu Tước, một nhóm người rời khỏi quán trọ, bọn họ đều sợ nhà họ Chu tìm tới cửa, nên bàn bạc một hồi rồi quyết định rời khỏi Dung Thành một khoảng thời gian, để tránh khỏi thị phi.
Tối hôm đó.
Nhà tổ nhà họ Chu, trong thư phòng Chu Trọng Quang.
Chu Trọng Quang đang ngồi trước bàn, cầm một tấm vải nhẹ nhàng lau sạch đoản kiếm đang lóe lên tia sáng lạnh lẽo, trên thanh kiếm đó có phù văn rất phức tạp, giữa phù văn đó còn có ánh vàng xoay chuyển, rất phi phàm.
Thanh kiếm này chính là Phi Kiếm đã tạo ra uy danh lớn lao cho Chu Trọng Quang trong giới thuật pháp, nói một cách chính xác, nó là bảo vật được truyền từ đời này sang đời khác của nhà họ Chu, chỉ có gia các đời mới có thể nắm giữ, sau khi pháp khí nhận chủ, thì có thể phát huy uy lực vô tận.
Lúc Chu Trọng Quang đang lau Phi Kiếm, bỗng có một người hốt hoảng xông vào thư phòng, rồi quỳ trước mặt ông.
“Ông... ông chủ, không xong rồi, cậu chủ, cậu chủ...”
“Cậu chủ lại gây ra họa gì nữa? Cần gì phải hốt hoảng như thế?” Chu Trọng Quang nhìn chằm chằm người đó nói.
“Cậu chủ chết trong nhà hàng Xuân Hiên rồi!”
“Cậu nói cái gì?”
Chu Trọng Quang bật dậy ngay, rồi đập mạnh xuống bàn, chiếc bàn nhất thời vỡ tung, trong nháy mắt Phi Kiếm bay vút lên cao, chĩa thẳng vào mi tâm người đang nói, kiếm khí chỉ mới xẹt qua, mà mi tâm người đó đã xuất hiện một đường máu nhỏ.