Chu Viễn phun ra một ngụm máu, nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt không dám tin, trên mặt cũng lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi, lúc nãy một cước của Lâm Thanh Diện thật sự quá đáng sợ, anh hoàn toàn chưa phản ứng lại thì người đã đập vào tường.
“Chuyện... chuyện này sao có thể? Mày nên ngoan ngoãn nghe lời mới đúng, tại sao...”
Chu Viễn nói ngày càng nhỏ, chỉ sợ cú đá này của Lâm Thanh Diện đã đánh nát nội tạng của anh, nếu anh muốn sống, e là phải đợi thần tiên tới cứu.
Ba người Thẩm Long cũng bị giật mình trước cú đá đột ngột này của Lâm Thanh Diện, thấy Chu Viễn bị đá thẳng vào tường, ba người liền biết thực lực của Lâm Thanh Diện không hề đơn giản.
“Chết tiệt, không ngờ Chu Viễn này lại dẫn về một cao thủ, chúng ta mau kết trận đi, phải giải quyết người này trước đã rồi hẵng xử lý mấy chuyện khác.”
Thẩm Long hét lớn, rồi nhanh chóng rời khỏi cạnh bàn, tay không ngừng kết thủ ấn, trông rất huyền diệu lạ thường.
Hai người Thành Hổ và Tôn Báo cũng vội vàng đứng sau Thẩm Long, rồi kết thủ ấn như ông ta, trong nháy mắt, xung quanh ba người đã phát ra ánh sáng màu đen mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, trông hơi quỷ dị.
Lâm Thanh Diện nắm chặt Thôn Chính, từ từ rút ra khỏi vỏ đao, rồi híp mắt nhìn ba người, trong mắt cũng mang theo chút cảnh giác.
Những cao thủ pháp thuật này rất khác với cao thủ nội kình, bọn họ thường công kích bất ngờ, nên Lâm Thanh Diện không dám lơ là một chút nào.
Thẩm Long liếc nhìn Lâm Thanh Diện, rồi lạnh lùng nói: “Nhóc con, cậu là ai? Tới đây với mục đích gì?”
Lâm Thanh Diện hừ lạnh rồi nói: “Câu này tôi nên hỏi mấy người mới đúng, tôi được mời tới đây để tham gia tiệc rượu, nhưng lại suýt bị khống chế tinh thần, các ông làm vậy với mục đích gì?”
“Trước giờ tôi rất ghét mấy thủ đoạn bàng môn tà đạo này, nếu hôm nay đã gặp phải, vậy thì tôi sẽ thay trời hành đạo, để sau này các cô gái khác khỏi rơi vào thủ đoạn thâm độc của các ông.”
Thẩm Long híp mắt, lạnh lùng nói: “Quả thật thực lực của cậu rất tốt, có thể thoát khỏi Mê Hồn Đại Pháp của chúng ta, thậm chí còn một cước đá thẳng người kia vào tường, nhưng ba anh em chúng tôi đã tung hoành giang hồ nhiều năm, cũng từng giết nhiều cao thủ Hóa Cảnh trong võ giả các cậu, chỉ dựa vào một mình cậu cũng muốn đối phó với chúng tôi, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Chúng tôi đã kết Thúc Hồn Trận rồi, cho dù cậu có bản lĩnh bằng trời cũng đừng hòng tới gần chúng tôi nửa bước.”
“Thế à? Vậy để tôi xem dạy cho các ông biết thế nào là lợi hại.”
Lâm Thanh Diện vừa dứt lời, trên thân Thôn Chính đã phát ra từng luồng ánh sáng, gần như có thể phóng ra uy thế vô tận bất cứ lúc nào.
Thẩm Long thấy Lâm Thanh Diện có thể làm thân đao phát sáng, thì trong lòng cũng hoảng hốt, đoán anh có lẽ cũng là một cao thủ Hóa Cảnh.
Ông không dám sơ suất, mà vội vàng kết thủ ấn, rồi hét lớn: “Tập hợp!”
Trong nháy mắt, ánh sáng màu đen xung quanh ba người liền ngưng tụ về phía Lâm Thanh Diện, rồi trên mặt đất lại xuất hiện một hoa văn như lá bùa, bao vây Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện vung Thôn Chính trong tay ra, chém vào hoa văn đó, mặt đất lại xuất hiện một chiếc hố, nhưng hoa văn đó không hề có chút thương tổn.
Thẩm Long cười nhạo Lâm Thanh Diện rồi nói: “Nhóc con, Thúc Hồn Trận của chúng ta là nhắm vào tinh thần của cậu, nên cậu dùng sức mạnh cơ thể sẽ không đời nào phá được bản lĩnh của chúng tôi, lúc nãy nếu cậu lao thẳng tới giết ba người chúng tôi, có lẽ sẽ có chút khả năng, đáng tiếc cậu vẫn luôn đứng đợi chúng tôi xuất chiêu, giờ trận pháp đã thành hình rồi, cậu không còn cơ hội nào để đánh thắng chúng tôi nữa.”
Nghe ông ta nói thế, Lâm Thanh Diện liền muốn xông về phía ba người, nhưng anh vừa cử động, lá bùa trên mặt đất liền phóng ra từng luồng ánh sáng, trong nháy mắt, Lâm Thanh Diện cảm thấy đầu óc mình đau nhói.
Rồi trên lá bùa đó lại phóng ra một luồng sức mạnh màu đen quấn quanh người Lâm Thanh Diện, sau đó bóp cổ anh ngay.
Mặc dù Lâm Thanh Diện không hề cảm thấy có thứ gì đó đang bóp cổ mình, nhưng anh vẫn thấy khó thở.
Cảm giác này gần như làm đầu óc anh sinh ra ảo giác, cho rằng có người đang bóp cổ mình, rồi cơ thể tự động sinh ra phản ứng, nếu bộ não cho rằng mình đã chết, cho dù cơ thể không hề chịu sự tổn thương nào, thì người cũng sẽ xuất hiện tình huống chết não.
Nếu ba người Thẩm Long đối phó với cao thủ Hóa Cảnh khác, với những người có thực lực yếu, quả thật có thể bị thứ được họ gọi là Thúc Hồn Trận của họ giết chết, nhưng Lâm Thanh Diện là người có tinh thần lực, Tiểu Nhân trong đầu anh luôn luôn chú ý đến tinh thần của anh, sao có thể để cho thủ đoạn này uy hiếp tính mạng của mình được.
Lâm Thanh Diện thông qua nội quan, vừa liếc mắt đã nhìn thấy sức mạnh màu đen đang xuất hiện trong đầu mình, Tiểu Nhân trong đầu anh liền mở mắt ra, vươn tay bắt lấy luồng sức mạnh đó, rồi khẽ vung lên, luồng sức mạnh đó liền tan biến.
Sau đó trên người Tiểu Nhân phát ra từng tia sáng, ngăn cách toàn bộ sức mạnh màu đen đang định tiến vào cơ thể Lâm Thanh Diện.
Cứ thế, thứ được gọi là Thúc Hồn Trận đã hoàn toàn mất hết tác dụng với Lâm Thanh Diện.
Trong lòng Lâm Thanh Diện hơi kinh ngạc, không ngờ Tiểu Nhân trong đầu mình lại lợi hại đến thế, dựa theo lời nói của Thẩm Long, Thúc Hồn Trận của họ đã từng giết cao thủ Hóa Cảnh, nhưng không ngờ lại không đỡ nổi một đòn khi đứng trước mặt Tiểu Nhân.
Chính anh cũng bắt đầu nghi ngờ, Xích Dương Linh Mộc không cho anh nắm giữ tinh thần lực, mà để anh nắm giữ bản lĩnh thần kỳ mà người thường không có.
Ba người Thẩm Long đều cho rằng Lâm Thanh Diện đã bị bọn họ khống chế, trên mặt luôn nở nụ cười khẩy, thầm nghĩ mấy võ giả này quá tự đại, luôn cho bọn họ thời gian để bố trí trận pháp.
Nhưng một giây sau, bọn họ đã nhìn thấy Lâm Thanh Diện cầm đao lao về phía họ.
“Chuyện gì thế này, mau khống chế cậu ta lại!”
Thẩm Long hét lên, ba người vội kết thủ ấn, sức mạnh trên lá bùa không ngừng bao phủ lên người Lâm Thanh Diện, nhưng nó gần như không có tác dụng gì với anh.
Lâm Thanh Diện cho Thôn Chính vào vỏ đao, bản lĩnh của ba người này không có tác dụng gì với mình, vậy thì bọn họ cũng không khác gì người thường khi đứng trước mặt mình, tất nhiên anh không cần phải sử dụng Thôn Chính để giải quyết bọn họ.
Mắt thấy Thúc Hồn Trận đã mất đi tác dụng, trên trán ba người Thẩm Long đều toát mồ hôi lạnh.
“Tại... tại sao? Sao Thúc Hồn Trận lại không có tác dụng với cậu ta? Cho dù cậu ta có ý chí mạnh mẽ, cũng không thể nào không có một chút phản ứng?”
Lâm Thanh Diện đã đến trước mặt Thẩm Long, nhếch miệng cười với hắn, rồi nói: “Tôi cũng không nói ngoài trừ võ đạo, tôi sẽ không còn bản lĩnh nào khác.”
Nói xong, anh tát thẳng vào mặt Thẩm Long, ông ta liền ngã xuống đất không hề có sức để phản kháng.
Hai người Thành Hổ và Tôn Báo thấy thế thì xoay người định chạy, Lâm Thanh Diện nhanh chân đá hai cước, làm bọn họ ngã nhào xuống đất.
Ba người đã bị đánh bại, Thúc Hồn Trận cũng tan biến ngay, Thẩm Long nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ mặt đầy sợ hãi, định dùng Mê Hồn Đại Pháp để kéo dài thời gian.
Nhưng trong lúc ông dùng Mê Hồn Đại Pháp, ông liền cảm thấy có một sức mạnh vô hình xâm nhập vào đầu mình, rồi Thẩm Long hét thảm một tiếng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nằm nhoài trên mặt đất sủi bọt mép.