Rể Quý Trời Cho

Chương 902: Da đầu tê dại




Bạch Chấn Phong thấy Lâm Thanh Diện thờ ơ với thủ đoạn của mình như vậy thì trong lòng cũng cười khẩy, trước kia hắn đã gặp rất nhiều người như Lâm Thanh Diện, đều cảm thấy nhiếp hồn của hắn chỉ để hù doạ người khác mà thôi, tiếc là đến cuối cùng người nói câu này đều biến mất trên cõi đời.

“Lâm Thanh Diện, cậu sẽ được biết ngay thôi, võ lực không phải sức mạnh duy nhất trên đời, cho dù cảnh giới võ đạo cậu có thể trấn áp tôi, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn sẽ bại trong tay tôi thôi.”

Hừ lạnh một tiếng, Bạch Chấn Phong đột nhiên nheo mắt, sau đó một sức mạnh vô hình tản ra từ trên người hắn, bao trùm lấy Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện lúc này đã phóng tinh thần lực của mình ra, trong phạm vi năm mét, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, anh cảm nhận được sức mạnh do Bạch Chấn Phong phóng ra, quả thực có chút đặc biệt, nhưng ở trước tinh thần lực của anh, dường như nó quá nhỏ bé, không đáng kể.

Sức mạnh do Bạch Chấn Phong phóng ra quét thẳng vào tâm trí Lâm Thanh Diện, con người nhỏ bé trong đầu Lâm Thanh Diện chỉ mở mắt ra, trừng mắt nhìn vào sức mạnh, sức mạnh đó lập tức như bị uy hiếp rất lớn, không dám làm càn.

Hơn nữa cho dù sức mạnh này tấn công được vào tinh thần Lâm Thanh Diện thì với con người nhỏ bé trong đầu anh cũng chỉ đủ gãi ngứa.

Vốn dĩ Lâm Thanh Diện còn tưởng tinh thần lực mà Bạch Chấn Phong điều khiển cũng cùng loại với anh, anh đã sẵn sàng cho một cuộc tranh tài nghiêm túc, nhưng bây giờ cảm nhận được sức mạnh của Bạch Chấn Phong, anh mới nhận ra hắn nhiều nhất cũng chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ đẳng cấp thấp mà thôi.

Đừng nói đến con người nhỏ bé trong tâm trí anh, e rằng ngay cả năng lực nhận thức môi trường xung quanh Bạch Chấn Phong cũng không có.

Có lẽ hắn chỉ dựa vào cái gọi là tinh thần lực của mình để sử dụng những thủ đoạn đơn giản tấn công tinh thần người khác mà thôi.

Thủ đoạn này có vẻ rất mạnh đối với người bình thường, và nó cũng có tác dụng thần kỳ đối với những cao thủ Tông sư cảnh không phòng bị.

Nhưng đối với cao thủ Hoá cảnh thì tác dụng của loại công kích này cực kỳ bé nhỏ. Dù sao mỗi cao thủ đạt được tới Hoá cảnh đều có nghị lực rất lớn, tinh thần của họ kiên định, đâu phải thứ người thường có thể so sánh. Chút thủ đoạn này của Bạch Chấn Phong nhiều nhất chỉ có thể khiến tinh thần của cao thủ Hoá cảnh mất trật tự một chút, chứ không thể gây ra nhiều thiệt hại hơn.

Mà Lâm Thanh Diện lại càng không sợ thủ đoạn này, tinh thần lực trong mắt anh do thần hồn thức tỉnh mang lại. Nhìn lại Nước C, cho dù trong lịch sử cũng không mấy người có thần hồn tự nhiên mà lại thức tỉnh thành công.

Mặc dù Lâm Thanh Diện không biết rõ sự mạnh thần hồn của mình, nhưng cũng không cản trở anh cảm nhận được khoảng cách giữa sức mạnh của Bạch Chấn Phong và bản thân.

Vốn dĩ Lâm Thanh Diện còn tưởng Bạch Chấn Phong là một kẻ lợi hại, nhưng hoá ra lại chỉ có chút bản lĩnh này khiến anh khá thất vọng.

Để cảm nhận sự khác biệt giữa Bạch Chấn Phong và mình nên Lâm Thanh Diện sững người tại chỗ một lúc, không có bất kỳ hành động nào.

Mọi người thấy bộ dạng này của Lâm Thanh Diện thì đều cho rằng anh đang đi theo sự chỉ dẫn của Bạch Chấn Phong, trước kia khi Bạch Chấn Phong che giấu thủ đoạn của mình với họ, những người trúng chiêu cũng đều lộ vẻ sững sờ, ngơ ngác thế này.

Bạch Chấn Phong cũng không thể cảm nhận được sức mạnh của mình trong tâm trí Lâm Thanh Diện đã trải qua những thứ gì đó, nên cũng nghĩ rằng anh đã trúng chiêu.

“Vừa nãy còn khí thế vậy mà, tôi còn tưởng tên nhóc này lợi hại thế nào, không ngờ lại trúng chiêu của tôi nhanh vậy, đệ nhất võ đạo Nước C xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.” Bạch Chấn Phong đắc ý nói.

Mấy người xung quanh cũng nhanh chóng phụ hoạ theo.

“Quả nhiên gia chủ Bạch anh minh thần võ, tôi còn tưởng Lâm Thanh Diện sẽ đọ sức với gia chủ Bạch một phen, không ngờ hắn vừa lên đã trúng chiêu.”

“Xem ra thực lực võ đạo lợi hại hơn nữa cũng không lại được thủ đoạn nhiếp hồn của gia chủ Bạch, Lâm Thanh Diện vừa gặp mặt đã bị gia chủ Bạch khống chế, theo tôi thấy gia chủ Bạch hoàn toàn có thể thay thế nhà họ Lâm.”

“Thủ đoạn của gia chủ Bạch thần kỳ, ông mới là đệ nhất võ đạo Nước C chân chính.”

...

Nghe những lời khen ngợi của đám người, Bạch Chấn Phong cũng nở nụ cười đắc thẳng.

Hắn nhìn Lâm Thanh Diện, với kinh nghiệm trước kia, người trúng chiêu của hắn sẽ trở nên vô tri vô giác một khoảng thời gian. Cho dù ý chí có mạnh đến đâu cũng không thể tỉnh lại ngay lập tức, trong khoảng thời gian này hắn hoàn toàn có thể trừ đi Lâm Thanh Diện.

Chu Tước thấy Lâm Thanh Diện sững sờ, lại thêm những lời của đám người trong phòng khách nên cô chợt trở nên căng thẳng, cô nhìn Lâm Thanh Diện mấy lần, không ngờ anh lại dễ dàng trúng chiêu như vậy.

“Sao tên này còn kém hơn cả mình? Mình còn chống cự được một lát mà sao hắn lại sững sờ ngay rồi? Mình bị tên kiêu ngạo này làm hại rồi, bây giờ đi theo hắn đúng là đen đủi.” Chu Tước thầm than thở trong lòng.

Bạch Chấn Phong nhìn Chu Tước, trên môi nở nụ cười xấu xa, hắn nói: “Điều cô không nên làm nhất là đưa người quay lại tìm tôi gây rắc rối, ban đầu tôi đã tha cho cô một mạng rồi, không ngờ cô lại không biết hối cải. Đợi tôi giải quyết tên nhóc này xong, lát nữa sẽ từ từ tính sổ với cô, cực phẩm như cô, tôi rất thích đấy.”

Nói xong Bạch Chấn Phong định ra tay với Lâm Thanh Diện.

Chu Tước thấy thế thì lập tức chắn trước mặt Lâm Thanh Diện, mặc dù trong lòng tức giận vì Lâm Thanh Diện tự đại nhưng cô cũng không thể bỏ mặc anh.

“Thứ cặn bã ghê tởm, đừng tưởng ông có chút thủ đoạn đặc biệt thì có thể lên trời, bà đây cũng không dễ chọc đâu!”

Bạch Chấn Phong hoàn toàn không để Chu Tước vào mắt, mặc dù thực lực của Chu Tước đã là Tông Sư cảnh đỉnh phong nhưng Lâm Thanh Diện còn trúng chiêu của hắn thì Chu Tước làm sao có thể may mắn thoát được.

Ngay khi Chu Tước định ra tay, thừa dịp Bạch Chấn Phong còn chưa sử dụng thủ đoạn nhiếp hồn, Lâm Thanh Diện đột nhiên giơ tay, nắm lấy cánh tay cô.

Trên mặt Chu Tước lập tức lộ vẻ nghi ngờ, cô quay đầu nhìn về phía sau, phát hiện Lâm Thanh Diện đang mỉm cười nhìn mình.

“Anh bị tên này thôi miên rồi à?” Phản ứng đầu tiên của Chu Tước là Lâm Thanh Diện đã bị Bạch Chấn Phong khống chế, theo như tư liệu thì hắn có khả năng thôi miên người khác.

“Không, vừa nãy tôi chỉ bị thất thần chút thôi, thủ đoạn của hắn tệ hơn tôi tưởng rất nhiều, để tôi giải quyết hắn.”

Nói xong Lâm Thanh Diện kéo Chu Tước ra sau mình, nhìn Bạch Chấn Phong trước mặt.

Bạch Chấn Phong cũng không ngờ Lâm Thanh Diện tỉnh lại nhanh như vậy, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Lâm Thanh Diện: “Không ngờ thằng nhóc cậu có thể hồi phục nhanh như vậy, xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu. Nhưng tôi có thể khiến cậu trúng chiêu một lần thì có thể khiến cậu trúng chiêu lần hai, lần này tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa, nhất định phải giải quyết cậu ngay!”

Nói xong hắn lại sử dụng tinh thần lực của mình để chống lại Lâm Thanh Diện.

Trên môi Lâm Thanh Diện nở nụ cười giễu cợt, anh nói: “Chỉ dựa vào chút năng lực của ông mà cũng muốn tôi trúng chiêu, đúng là mơ mộng hão huyền!”

Dứt lời, tinh thần lực của Lâm Thanh Diện chợt thu lại, cuốn lấy chút tinh thần lực mà Bạch Chấn Phong phóng ra.

Khoảnh khắc này Bạch Chấn Phong mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là da đầu tê dại.