Lâm Thanh Diện ngồi ở trước bệ đá rất lâu, mãi vẫn không đợi được Qúy Trường Thanh hiện thân, chỉ đành đứng dậy định rời khỏi.
Chính vào lúc anh quay người lại, một cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng quét qua người anh, vốn dĩ đã rất nhạy cảm với các sự vật xung quanh, Lâm Thanh Diện ngay lập tức liền định thần mà nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện bất kỳ sự thay đổi nào.
Trên mặt Lâm Thanh Diện toàn là sự nghi hoặc, anh có thể chắc chắn cái loại cảm giác đó của mình không phải là ảo giác, nhưng chỗ này chỉ một mình anh, ngay cả gió cũng không có, điều này khiến lòng anh cảm thấy rất kỳ lạ, không biết là chuyện gì nữa.
Cái loại cảm giác đó giống như một làn sóng đặc biệt quét qua tinh thần của mình vậy, Lâm Thanh Diện đã nắm bắt được cái sự biến hóa này ở trên tinh thần, chứ không phải là nhờ cảm quan.
“Không lẽ bên trong cái Chúng Thần Điện này còn có người sở trường về tinh thần lực trong truyền thuyết sao?” Lâm Thanh Diện tự hỏi một câu.
Sau khi lướt xem trang web của Chúng Thần Điện, Lâm Thanh Diện đã hiểu trên cái thế giới này có một số sự tồn tại có thể dùng tinh thần lực để khống chế người khác, cho nên mới sinh ra sự nghi hoặc như vậy.
Nhưng anh không để tâm đến cái này lắm, sơn mạch Côn Lôn vốn đã tràn đầy sự thần bí rồi, thỉnh thoảng xuất hiện một hai chuyện khó giải thích thì cũng không phải là chuyện hiếm gì.
Không có nghĩ sâu vào nữa, Lâm Thanh Diện quay người đi xuống núi, anh đến tìm Qúy Trường Thanh cũng chẳng qua là muốn nói với ông ta một tiếng mình phải đi rồi, không gặp được thì cũng không sao, dù sao bây giờ anh cũng coi như là đã gia nhập Chúng Thần Điện rồi, sau này muốn gặp Qúy Trường Thanh vẫn còn rất nhiều cơ hội.
Sau khi Lâm Thanh Diện xuống núi không bao lâu, thì bên trong núi, Lý Mộ Vân đã dựa vào Xích Dương Linh Mục hồi phục được một chút sức mạnh, trên mặt lộ ra một nụ cười thú vị.
“Không ngờ vậy mà lại là một tên nhóc sở hữu thần hồn bẩm sinh, cái này hiếm thấy lắm, mình chẳng qua chỉ dùng sức mạnh thần hồn quét nhìn cậu ta một cái, vậy mà lại bị cậu ta phát hiện, thần hồn của cậu ta vẫn đang trong trạng thái chưa thức tỉnh, nếu như thức tỉnh được thần hồn, thì tên nhóc này sẽ được xưng là đệ nhất thiên tài toàn cầu cũng không phải là không thể.” Lý Mộ Vân lẩm bẩm nói.
Quý Trường Thanh nghe thấy Lý Mộ Vân lẩm bẩm, nhìn ông ta một cái, mở miệng hỏi: “Sư phụ, hồi nãy sư phụ nói gì vậy?”
Lý Mộ Vân cười cười, không có trả lời câu hỏi của Qúy Trường Thanh, mà ảo hóa ra một hình dáng của con người trên vách đá, chính là Lâm Thanh Diện.
“Người này chính là người kế nhiệm mà con tìm về sao?” Lý Mộ Vân mở miệng hỏi.
Qúy Trường Thanh gật gật đầu, có chút nghi hoặc mà hỏi: “Sao sư phụ lại biết cậu ta?”
“Hồi nãy cậu ta tới tìm con, thấy con không có ở đây, nên xuống núi rồi.” Lý Mộ Vân đáp.
Qúy Trường Thanh gật gật đầu, nói: “Hẳn cậu ta cũng đã thân thuộc với tình hình của Chúng Thần Điện rồi, đến tìm con chắc là muốn nói với con cậu ta phải đi rồi, thiên phú của cậu trai này rất xuất sắc, hơn nữa đã có thực lực nhất định, vốn không cần con phải tiến hành bất cứ chỉ đạo nào, cái con có thể cho cậu ta cũng chỉ là một số ủng hộ về ngoại lực, nhưng cậu ta mới vừa gia nhập, con cũng chưa thể biểu hiện quá xem trọng được, đợi cậu ta làm một số nhiệm vụ, con sẽ cân nhắc cho cậu ta một số thứ có thể nâng cao thực lực.”
“Chỉ là tên tiểu này có thiên phú tuy xuất sắc, nhưng thần cảnh vẫn là khó như lên trời, cũng không biết tên tiểu tử này có thể đạt được đến cảnh giới đó trước khi sư phụ không chống đỡ nổi nữa hay không.”
Nói xong, Qúy Trường Thanh thở dài một hơi.
Lý Mộ Vân cười lên, mở miệng nói: “Yên tâm đi, thằng nhóc này còn lợi hại hơn so với những gì con nghĩ nữa, cậu ta có ưu thế trời ban, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì muốn đạt được thần cảnh cũng không khó khăn lắm đâu.”
Qúy Trường Thanh lập tức sững người, không ngờ sự đánh giá của sư phụ mình đối với Lâm Thanh Diện lại cao như vậy, thiên phú ban đầu của mình vốn không kém bao nhiêu so với Lâm Thanh Diện bây giờ, cũng chạm được đến ngưỡng cửa Hóa Cảnh khi mới hai mươi mấy tuổi, nhưng hơn 100 năm qua đi, vẫn chỉ ngừng bước ở phía trước thần cảnh.
Không biết tại sao sư phụ lại ôm sự kỳ vọng cao như vậy đối với Lâm Thanh Diện.
Lý Mộ Vân chỉ cười mà không nói gì, một yêu cầu vô cùng quan trọng để bước vào thần cảnh, chính là luyện được thần hồn, mà Lâm Thanh Diện có sở hữu thần hồn bẩm sinh, chỉ cần gặp được một số cơ duyên, thức tỉnh được thần hồn thì sẽ coi như là đạt được yêu cầu này rồi.
Cho nên ông ta mới nói Lâm Thanh Diện sở hữu ưu thế trời ban.
Chỉ có điều ông ta cũng không dám nói quá nhiều, dù sao thần hồn chỉ là một trong những yêu cầu để bước vào thần cảnh thôi, ngoại trừ cái này ra thì còn phải đối mặt với rất nhiều gian nan hiểm trở nữa, sở hữu thần hồn bẩm sinh, vốn không có nghĩa Lâm Thanh Diện nhất định sẽ đạt đến thần cảnh.
Nhưng có thể nhìn thấy được hy vọng, đối với Lý Mộ Vân mà nói thì đã là đủ rồi.
Ông ta kiên trì nhiều năm như vậy, vốn không có lãng phí.
….
Sau khi về đến phòng, Lâm Thanh Diện lấy đồ của mình, sau đó đi thẳng đến chỗ đăng ký rời khỏi Chúng Thần Điện, anh cần phải đi đăng ký một chút trước, mới có thể rời khỏi chỗ này.
Trên đường đi anh luôn nghĩ đến cái cảm giác mà mình cảm nhận được khi ở trung tâm núi khi nãy, trên trang web của Chúng Thần Điện, Lâm Thanh Diện biết có người có thể dựa vào ý niệm để làm ra một số chuyện vượt khỏi sự tưởng tượng của người bình thường, ví dụ như lấy đồ từ khoảng cách xa, điều khiển suy nghĩ vâng vâng.
Mọi người thường xưng cái năng lực này là công năng đặc biệt, trước đây Lâm Thanh Diện luôn tưởng loại chuyện này chỉ có trên phim thôi, sau khi xem những tư liệu liên quan đến phương diện này ở trên trang web của Chúng Thần Điện, mới biết hóa ra thật sự là có tồn tại loại người có thiên phú dị thường như vậy.
Anh luôn cảm thấy trạng thái tinh thần của mình cũng khá khác với người thường, tuy không thể làm được mấy chuyện như lấy đồ từ khoảng cách xa, nhưng tốc độ load não của anh vô cùng nhanh, hơn nữa cảm giác nhạy cảm dị thường, hơn nữa cái nào đã nhìn thấy qua thì sẽ không quên được, cho nên anh mới có thể nắm được kỹ năng mà rất nhiều người nghiên cứu cả đời cũng không thấu.
“Có lẽ bản thân mình cũng là người sở hữu công năng đặc biệt, chỉ có điều cái công năng đặc biệt này hơi bình thường một chút, chỉ nâng cao năng lực học tập của mình thôi.” Nghĩ như vậy, Lâm Thanh Diện không khỏi cười lên.
Không lâu sau, Lâm Thanh Diện đi đến phòng đăng ký, nhẹ nhàng gõ cửa sau đó đi vào bên trong.
Vào giây phút đi vào bên trong phòng, Lâm Thanh Diện và người ngồi bên trong đó bốn mắt nhìn nhau, lập tức cảm nhận được nhiệt độ trong cả căn phòng đã giảm đi một chút.
Người phụ trách đăng ký ra vào chính là Chu Tước suýt chút nữa đã bị ba vị huynh trưởng của mình ép xem mắt với Lâm Thanh Diện.
Sau khi Chu Tước nhìn thấy Lâm Thanh Diện, trên mặt cũng lộ ra một tia ngượng ngùng, bởi vì ba vị huynh trưởng của mình, Chu Tước bây giờ khi đối mặt với Lâm Thanh Diện đã không còn tức giận như vậy nữa, chỉ là chuyện hôm đó khiến cô ta khá ngượng ngùng, cho nên bây giờ người mà cô ta không muốn gặp nhất, chính là Lâm Thanh Diện.
“Anh…anh đến làm gì?” Chu Tước mở miệng hỏi một câu.
“Ò, tôi phải rời khỏi chỗ này rồi, cho nên qua đây đăng ký một chút.” Lâm Thanh Diện đáp.
Chu Tước lập tức thở phào một hơi, hóa ra không phải là đặc biệt đến tìm mình.
“Anh đi đâu?” Chu Tước mở miệng hỏi.
“Kinh Đô.”
“Được tôi biết rồi, tôi sẽ đăng ký cho anh. Anh đi đi.” Chu Tước vội vàng nói, bây giờ cô ta có thể không tiếp xúc với Lâm Thanh Diện, thì sẽ không tiếp xúc với Lâm Thanh Diện, nếu không ba vị huynh trưởng của mình nói không chừng lại bàn tán sau lưng gì gì nữa.
Lâm Thanh Diện thấy Chu Tước thẳng thắn như vậy, cũng có chút kinh ngạc, nhưng không có nói gì, mà quay người rời khỏi chỗ nãy.
Nhìn thấy Lâm Thanh Diện rời đi, Chu Tước âm thầm thở phào một hơi.
“Tên nhóc này cuối cùng cũng đi rồi, sau này không cần phải ngượng ngùng như vậy nữa, ba vị huynh trưởng vậy mà lại tưởng mình là loại người trâu già gặm cỏ non, thật là xàm quá.” Chu Tước lẩm bẩm một câu.
Thanh âm vừa dứt, cô ta liền nhận được một tin tức, là mệnh lệnh mà bộ chỉ huy của Chúng Thần Điện đưa xuống.
“Gần đây ở gần Kinh Đô đã xảy ra một số vụ phạm tội thông qua mê hoặc suy nghĩ hoặc là thôi miên người bình thường, hãy nhanh chóng đến Kinh Đô càng sớm càng tốt để giải quyết vụ việc này.”
Nhìn thấy hai chữ ‘Kinh Đô’, Chu Tước không khỏi chìm vào trầm tư.