Bốn vị tông sư nhẫn đạo nhìn thấy Thượng Sam Thác Dã hiện thân đều không còn đặt sức chú ý lên người tên oắt cuồng vọng ngu dốt Lâm Thanh Diện này nữa, đều nghiêng đầu nhìn sang ông ta.
Thực lực của họ chỉ là đỉnh phong tông sư cảnh, đương nhiên không cảm nhận được khí thế trên người Thượng Sam Thác Dã phát ra.
“Gia chủ Thượng Sam uy phong như vậy, chúng tôi sao dám không để ông vào trong mắt chứ.” Gia Võ Tôn đầy trào phúng nói.
Thượng Sam Thác Dã không để ý, chỉ cười cười, sau đó nói: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến tham gia hôn lễ của tôi, mời mọi người ngồi, lát nữa tôi sẽ tiến hành luận bàn với bốn vị tông sư nhẫn đạo để trợ hứng cho hôn lễ lần này, đến lúc đó mọi người sẽ biết, tông sư nhẫn đạo bọn họ rốt cuộc có bản lĩnh thật sự hay chỉ là hư danh.”
Bốn người Gia Võ Tôn nghe thấy lời của ông ta thì trên mặt đều lộ ra không vui, ai nấy đều có dáng vẻ nhao nhao muốn thử, đều muốn dùng thực lực của mình để dạy dỗ ông ta.
Toàn trường e rằng cũng chỉ có một mình Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được hương vị nguy hiểm phát ra từ trên người Thượng Sam Thác Dã.
Thượng Sam Thác Dã có thể xuất hiện ở đây, còn muốn khiêu chiến với bốn đại sư nhẫn đạo, xem ra hẳn là đã hoàn thành thăng cấp rồi.
Lâm Thanh Diện không nghĩ tới Thượng Sam Thác Dã lại thật sự thăng cấp trước thời hạn, điều này hoàn toàn không giống với những gì Thượng Sam Tinh Vũ nói với anh trước đó.
Khả năng duy nhất hiện tại chính là Thượng Sam Thác Dã đã tìm thấy phương pháp thăng cấp mới, cho nên mới có thể hoàn thành lần thăng cấp này trước hôn lễ.
Chẳng trách ban đầu ông ta vô cùng xem trọng hôn lễ, mấy ngày sau lại bỗng nhiên trở nên cực kỳ có lệ, xem ra nguyên nhân chính là ở đây.
Nhưng anh có thể cảm nhận được hơi thở trên người ông ta không ổn định, mặc dù hơi thở ông ta thỉnh thoảng không hề khác biệt với cao thủ hóa cảnh, nhưng thỉnh thoảng lại chỉ giống với đỉnh phong tông sư.
Điều này hẳn là khiếm khuyết do ông ta tu luyện âm pháp, loại bàng môn tả đạo này cuối cùng cũng không thể so với chính đồ, theo anh đoán, bây giờ cho dù ông ta đã đạt tới hóa cảnh, nhưng vì hơi thở không ổn định nên sức mạnh ông ta có thể phát huy hẳn cũng chỉ tương đương với Hóa Cảnh Nửa Bước thôi.
Nhưng thực lực của ông ta cụ thể thế nào thì còn phải đợi ông ta ra tay rồi mới có thể biết được.
Còn may hôm nay có bốn tông sư nhẫn đạo thay anh do thám thực lực của ông ta, lát nữa bọn họ giao thủ, anh cũng tiện nắm được tình hình cụ thể của ông ta.
Anh không định nói thực lực của ông ta cho bốn vị đại sư đó biết, một là vì anh không có hảo cảm gì với họ, ngoài ra chính là vì cho dù anh có nói thì họ nhất định cũng sẽ cho rằng anh đang gây rối.
Cho nên còn không bẳng để ông ta giúp anh dạy dỗ bốn đại sư này một trận, cũng bớt cho anh phải động tay.
Thượng Sam Thác Dã và Lương Cung Nhạn Sương cử hành đơn giản nghi lễ cần thiết trong hôn lễ của đảo quốc, sau đó ông ta bèn để cô ta ngồi sang một bên, còn bản thân thì tung người nhảy lên lôi đài.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người ông ta, họ biết, tiết mục quan trọng nhất tối nay đã đến rồi.
Ánh mắt Lâm Thanh Diện cũng rơi trên người Thượng Sam Thác Dã, mượn ánh trăng, từ góc độ này anh bỗng nhiên chú ý tới trên cổ ông ta đeo một miếng ngọc bội.
Hình dạng và độ sáng của nó giống hệt với Ngưng Hồn Ngọc trong tay anh.
Lâm Thanh Diện vốn còn cho rằng cho dù mình có thu thập ông ta thì muốn tìm thấy Ngưng Hồn Ngọc cũng phải tốn chút công sức, không nghĩ tới ông ta lại đeo nó trên người, điều này ngược lại khiến anh bớt đi thời gian tìm kiếm.
“Chẳng trách ông ta có thể thăng cấp trước thời hạn, chính là vì Ngưng Hồn Ngọc này?” Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, chỉ là lúc này nghĩ tới những chuyện này đã không có ý nghĩa gì nữa.
Lâm Thanh Diện chỉ cần chờ lát nữa lên lôi đài giết Thượng Sam Thác Dã, đoạt Ngưng Hồn Ngọc thì mục đích đến đảo quốc lần này cũng xem như đạt được rồi.
“Bốn vị, lên lôi đài đi, trận luận bàn hôm nay tôi sẽ chứng minh với mọi người, đại sư nhẫn đạo các người căn bản không đáng nhắc tới, mà nhà Thượng Sam tôi mới là đỉnh phong của toàn đảo quốc!”
Thượng Sam Thác Dã cười nhìn bốn vị đại sư, mắt tràn đầy khinh miệt.
Ôn Chánh Dương nghe thấy lời này của ông ta thì mặt lập tức tràn đầy tức giận, không nói hai lời vác đao lên lôi đài.
“Không nghĩ tới nhà Thượng Sam các người lại dám cuồng vọng như vậy, hôm nay để tôi tới dạy dỗ ông, nhà Thượng Sam ông chỉ là một gia tộc thế tục mà thôi, sao có thể so với truyền thừa nhẫn đạo chúng tôi!”
Ôn Chánh Dương trực tiếp vung đao trong tay ra, làm tư thế tiến công với Thượng Sam Thác Dã.
Thượng Sam Thác Dã liếc nhìn ông ta một cái, mở miệng nói: “Từng người một tới thật quá phiền phức, bốn người các người cùng tới đi, bớt lãng phí thời gian.”
Ôn Chánh Dương nghe thấy lời này của ông ta thì mặt càng thêm phẫn nộ, ông ta cảm thấy Thượng Sam Thác Dã đang xem thường họ.
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này của Thượng Sam Thác Dã cũng cười, điều này hơi giống anh lúc đầu khiêu chiến bốn đại thế gia cổ võ.
Quả nhiên, khi một người có tự tin tuyệt đối với thực lực của bản thân thì thường thích đưa ra lựa chọn vượt ngoài tưởng tượng của mọi người, như vậy mới có thể làm nổi bật trình độ vốn có của ông ta.
“Một mình tôi ông cũng không hẳn có thể đánh thắng, lại còn muốn bốn chúng tôi cùng lên đài, thật là phách lối! Tôi muốn ra tay ngay lập tức, ông xác định không tìm vũ khí?” Ôn Chánh Dương trừng mắt ông ta nói.
“Đối phó với loại như ông vẫn là không cần vũ khí.” Thượng Sam Thác Dã lạnh lùng nói.
Ôn Chánh Dương cũng không do dự nữa, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng nhào tới.
“Nhận của ta một đao!”
Ôn Chánh Dương hét to một tiếng, giơ thanh đao lên, bổ lên đầu Thượng Sam Thác Dã.
Thượng Sam Thác Dã mặt đầy bình tĩnh, lúc thanh đao của Ôn Chánh Dương sắp bổ trúng đỉnh đầu ông ta, ông ta trực tiếp nhấc tay, giữ chặt lấy thanh đao đó.
Tất cả mọi người đều cả kinh, không nghĩ tới ông ta lại dùng tay không giữ lấy đao của Ôn Chánh Dương, điều này trong chiến đấu không thể nghi ngờ là điều cấm kỵ nhất.
Nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều trừng to mắt, họ đều nhìn thấy trên lòng bàn tay của Thượng Sam Thác Dã bốc lên từng trận ánh sáng đen, thanh đao của Ôn Chánh Dương thật sự bị ông ta đón được.
Ôn Chánh Dương không dám tin nhìn ông ta, nói: “Không thể nào, tại sao lòng bàn tay ông lại cổ quái như vậy, tôi cảm thấy mình giống như chém vào bông.”
Thượng Sam Thác Dã cười nói: “Thứ rác rưởi như ông sao có thể lĩnh hội được huyền diệu trong cảnh giới của tôi, tiếp đây, tôi cũng cho ông một đao, thế nào?”
Dứt lời, mọi người liền nhìn thấy thanh đao của Ôn Chánh Dương trực tiếp bị Thượng Sam Thác Dã bẻ gãy, mà trên bàn tay khác của ông ta lại xuất hiện một vầng sáng hình thanh đao, chớp mắt liền đâm vào bụng Ôn Chánh Dương.