Rể Quý Trời Cho

Chương 849: Cũng bình thường




Biệt thự nhà họ Lương Cung.

Trong phòng khách, Lương Cung Tín gọi hết người nhà Lương Cung đến, kể cả Lâm Thanh Diện và hai người Thượng Sam Tinh Vũ.

Theo như tin tức mới nhận được, nhà Thượng Sam đã gửi thư mời cho bốn đại sư nhẫn đạo nổi tiếng nhất ở Đảo Quốc, hy vọng bọn họ có thể tham dự hôn lễ, đồng thời bày tỏ nhà Thượng Sam sẽ cùng giao đấu với bốn đại đại sư trong buổi hôn lễ, hòng góp vui.

“Từ trước đến nay, gia tộc Thượng Sam và bốn đại sư nhẫn đạo bất hòa với nhau, không ngờ lại mời bọn họ tham dự hôn lễ, xem ra việc này không đơn giản chút nào.”

Lương Cung Tín thuật lại tình hình với những người có mặt ở đây một lượt, ông ta trầm ngâm suy nghĩ.

Sau khi nghe Lương Cung Tín kể lại tin tức ấy xong, Lâm Thanh Diện cũng trầm ngâm một lúc, không khó để nhìn ra được người đứng đầu nhà họ Thượng Sam muốn mượn anh để thăng cấp, phô thực lực của mình với giới nhẫn đạo Đảo Quốc.

Nhưng Lâm Thanh Diện hơi ngờ vực, sau khi người đứng đầu nhà họ Thượng Sam thăng cấp, phải giao hợp với con gái để hoàn thành quá trình thăng cấp, theo lý mà nói, đáng lẽ ra bây giờ ông ta không thể giao đấu với người khác mới phải, nếu như không hoàn thành các bước giao hợp, sự thăng cấp của ông ta không thể được xem là hoàn thành.

Bây giờ ông ta mời bốn tông sư nhẫn đạo Đảo Quốc đến tham dự, đồng thời còn muốn so tài với bốn vị đại sư trong buổi hôn lễ. Điều này khiến cho Lâm Thanh Diện không khỏi không ngờ vực, lẽ nào người đứng đầu nhà họ Thượng Sam không định hoàn thành quá trình thăng cấp mà lại muốn ra tay với bốn đại sư nhẫn đạo?

Hoặc có thể nói là, người đứng đầu nhà họ Thượng Sam đã thăng cấp thành công rồi?

Theo lý mà nói, hôn lễ vẫn còn chưa diễn ra, người đứng đầu nhà họ Thượng Sam không thể nào hoàn thành quá trình thăng cấp được, trừ phi ông ta tìm được cách thăng cấp khác.

Cụ thể là như thế nào, Lâm Thanh Diện không thể đoán ra, hơn nữa bây giờ mà đi tìm người đứng đầu nhà họ Thượng Sam bứt dây động rừng, đó càng không phải là hành vi sáng suốt.



Tất cả đều vẫn phải đợi đến buổi hôn lễ mới có thể vạch trần.

“Bốn vị đại sư nhẫn đạo có lai lịch như thế nào?” Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi.

“Bốn vị đại sư nhẫn đạo là người hàng đầu giới nhẫn đạo của Đảo Quốc chúng tôi, thực lực của bọn họ hết sức phi phàm, đã đạt đến trình độ mà người thường không tài nào tưởng tượng ra nổi, mỗi một người trong số bốn vị đại sư đều có khả năng vượt nóc băng tường, ném phi tiêu giết người, năm ấy bốn vị đại sư từng có một trận chiến kinh thiên động địa, thế trận mạnh mẽ, có thể nói là trận chiến khốc liệt nhất của Đảo Quốc.” Lương Cung Tín giới thiệu bốn vị đại sư nhẫn đạo một cách đơn giản.

Sau khi nghe thấy thế, Lâm Thanh Diện cũng cảm thấy quá lắm thì bốn vị tông sư đã lên đến cảnh giới của cao thủ gia chủ thế gia của võ cổ truyền.

Nhưng xét theo tình hình của Đảo Quốc hiện tại, có bốn cao thủ cảnh giới tông sư đỉnh phong đã tương đối khó rồi, dù gì những người được gọi là nhẫn giả không có nền gốc võ đạo căn bản, con đường của nhẫn đạo đều rất vất vả, có thể lên đến cảnh giới tông sư, đúng thật là có thể xem như là tông sư rồi.

Nhưng mà mục tiêu thăng cấp của người đứng đầu nhà họ Thượng Sam lại là Hóa cảnh, mặc dù ít nhiều gì thì Hóa cảnh cũng không chính xác lắm, tà ma ngoại đạo, rốt cuộc thì cũng không thể so sánh với Hóa Cảnh chính thống, nhưng vẫn bỏ xa cảnh giới tông sư mười ngàn tám trăm mét.

Nếu như người đứng đầu nhà họ Thượng Sam đã thăng cấp thành công, e rằng bốn đại tông sư còn không đủ để cho ông ta xỉa răng.

“Bốn đại tông sư đã tiếp nhận lời mời của nhà họ Thượng Sam, bây giờ bọn họ đều đã đến Đông đô, nghe nói tối ngày hôm nay, bốn người bọn họ sẽ luận đạo so tài ở đạo quán lớn nhất ở Đông đô.” Lương Cung Tín nói tiếp.

Nghe thấy thế, ánh mắt Lâm Thanh Diện sáng bừng, mặc dù đã đoán được bốn vị đại sư này chỉ là cao thủ cảnh giới tông sư, thế nhưng Lâm Thanh Diện vẫn có hứng thú với nhẫn đạo, muốn biết nhẫn đạo và võ đạo có gì khác nhau, bởi thế, nghe thấy bốn bị đại sư muốn luận đạo so tài, anh lập tức cảm thấy hứng thú.”

“Muốn đi xem bọn họ luận đạo có cần điều kiện gì không?” Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi.

“Chỉ cần có vé vào cửa là được, hôm nay từng có người gửi cho tôi mấy tấm, nếu như cậu muốn đi xem thì tôi có thể cho cậu.” Lương Cung Tín đáp.

“Thế thì phải cảm ơn gia chủ nhà họ Lương Cung rồi.” Lâm Thanh Diện cũng không khách sáo.

Lúc hoàng hôn, Lâm Thanh Diện ra khỏi biệt thự nhà họ Lương Cung, Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ nối gót theo sau Lâm Thanh Diện như hai cái đuôi, bây giờ Lâm Thanh Diện đi đâu thì bọn họ đều theo đến đó.

Lương Cung Kham Thái cũng đi theo ba người bọn họ, anh ta cũng cảm thấy rất có hứng thú với đại sư nhẫn đạo, hồi đó anh ta cũng từng nghĩ đến việc bái đại sư nhẫn đạo làm thầy, nhưng tiếc là người ta xem thường con cháu trong gia tộc thế tục giống như anh ta.

Mâu thuẫn giữa bốn vị đại sư cùng với nhà họ Thượng Sam cũng bắt đầu từ đó, nhà họ Thượng Sam là gia tộc đứng đầu trong thế tục, không ngờ lại nắm được mật truyền nhẫn đạo, thậm chí còn có không ít người có thực lực tông sư nhẫn đạo, tất nhiên bốn vị đại sư sẽ không vừa mắt nhà họ Thượng Sam.

Bọn họ cho rằng không nên để cho người trong thế tục học nhẫn đạo, chỉ truyền lại cho con cháu bọn họ mới được gọi là chính thống.

Chẳng bao lâu sau, bốn vị đại sư đã đến đạo quán lớn nhất ở Đông Đô, đạo quán Xương Bình.

Bây giờ đạo quán Xương Bình người đông thành họa, rất nhiều người muốn xem bốn vị đại sư nhưng lại không có vé, chỉ có thể chen chúc nhau ở bên ngoài cửa, nhìn những người cầm vé vào trong với vẻ mặt hâm mộ.

Bốn người Lâm Thanh Diện cầm vé đi vào trong đạo quán, vé của bọn họ có thể chiếm được vị trí đẹp nhất trong đạo quán, cũng gần với bốn vị đại sư nhất.

Bây giờ đạo quán rất ồn ào, sau khi bốn người Lâm Thanh Diện vào trong, bọn họ bị chìm lấp trong những tiếng thảo luận.

Chỉ với sự nổi tiếng ở đây đã đủ để nhận ra bốn vị đại sư có danh vọng thế nào trong Đảo Quốc rồi.

Sau khi bốn người Lâm Thanh Diện tìm vị trí của mình xong, bọn họ vừa nhìn đã thấy bốn ông lão ở chính giữa đạo quán.

Phong cách của bốn ông lão rất khác nhau, nhưng lúc ngồi lại bên nhau sẽ khiến cho người khác cảm nhận được khí thế vô hình, khiến cho người khác không muốn lại gần.

Lâm Thanh Diện cách bốn vị đại sư rất gần, bởi thế anh có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của bọn họ.

Điều khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy bất ngờ là không ngờ bốn bị đại sư này đều cầm một thanh đao dài trong tay, trông rất giống với vũ khí chính của nhẫn giả Đảo Quốc, đó chính là Trường Đao.

Cũng không biết thanh đao dài trong tay bọn họ và Thôn Chính của Lâm Thanh Diện cái nào mạnh hơn.

Chẳng bao lâu sau, đạo quán đóng cửa lại, không cho phép người ngoài đi vào nữa, bốn vị đại sư nhẫn đạo bắt đầu ngồi luận đạo, nói về sự hiểu biết của mình với nhẫn đạo.

Lâm Thanh Diện nghe bọn họ kể về nhẫn đạo, cũng nhận ra đúng là có chỗ thần bí, nhưng nếu phải so sánh nhẫn đạo và võ đạo của nước C, cuối cùng nhẫn đạo vẫn thua kém quá nhiều, Lâm Thanh Diện rất am hiểu những thứ bốn vị đại sư nói từ rất lâu rồi.

Nhưng những người có mặt ở đây đều là người bình thường không có nền tảng võ công, sau khi bốn vị đại sư giảng như thế, ai nấy cũng cảm thấy thu hoạch được nhiều lợi ích, bọn họ không khỏi vỗ tay khen ngợi bốn vị đại sư.

Lâm Thanh Diện cảm thấy nhàm chán, thậm chí anh còn muốn rời khỏi nơi này.

Tiết mục luận đạo nhanh chóng kết thúc, bốn vị đại sư bắt đầu giải đáp thắc mắc cho những người ngồi ở đây, thuận tiện còn hỏi những người ở đây cảm thấy bốn người bọn họ luận đạo như thế nào.

Bởi vì Lâm Thanh Diện mang theo Thôn Chính đến đây, bây giờ Thôn Chính đang được anh ôm trong lòng, người có tên là Gia Võ Tôn trong số bốn vị đại sư chú ý đến Lâm Thanh Diện ngay, bởi thế ông ta mới chỉ Lâm Thanh Diện rồi hỏi: “Cậu bạn cầm đao, nhìn dáng vẻ của cậu, chắc hẳn cậu rất muốn tiến sâu hơn trong nhẫn đạo, không biết cậu cảm thấy buổi luận đạo của chúng tôi trong ngày hôm nay có trình độ như thế nào?”

Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười, không ngờ ông ta lại đi hỏi người không nên hỏi nhất trong đạo quán này.

Anh nhìn bốn người bọn họ rồi chậm rãi lên tiếng trước sự chú ý của tất cả mọi người: “Cũng…Bình thường.”