“Lâm..Lâm Thanh Diện! Tại sao hắn ta lại ở đây? Không lẽ là truy cùng giết tận người nhà họ Vương tôi sao, cho nên cố ý theo đến đây? Không lẽ nhà họ Vương tôi lưu lạc đến bước đường này còn chưa đủ sao? Đáng chết, xem ra Đảo Quốc cũng không thể tiếp tục ở nữa rồi, nếu không, một mình Lâm Thanh Diện đã có thể giải quyết tất cả người nhà họ Vương rồi.”
Nhất thời, trong đầu Vương Thủ Hạc xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, không có trực tiếp tháo chạy đã coi như là ông ta lớn gan lắm rồi.
Mồ hôi dày đặc hiện lên trên trán Vương Thủ Hạc, đại não ông ta nhanh chóng xoay chuyển, suy nghĩ xem mình tiếp theo đây rốt cuộc nên làm thế nào.
Đấu với Lâm Thanh Diện đương nhiên là không thể rồi, tên tiểu tử này là một tên yêu nghiệt một mình là đã có thể đánh bốn tên gia chủ bọn họ liên thủ với nhau đến tơi tả, bây giờ một mình ông ta dắt theo vài tên đệ tử nhà họ Vương, muốn đấu với Lâm Thanh Diện thì đúng là trò cười.
Mà nếu như ông ta trực tiếp tháo chạy, thì sự hợp tác khó lắm mới bàn thành với nhà Lương Cung sẽ tan thành bong bóng.
Lúc này Lâm Thanh Diện cũng chú ý đến tình hình bên này của Lương Cung Kham Thái, khi anh nhìn thấy Vương Thủ Hạc đứng ở bên cạnh Lương Cung Kham Thái, cũng sững sờ một hồi, không ngờ, đại sư mà Lương Cung Kham Thái kêu đến, vậy mà lại là người quen cũ của anh.
Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đều quay đầu nhìn Vương Thủ Hạc một cái, nhìn thấy người đến là một lão già tóc muối tiêu, nhìn bộ dạng giống như một cao thủ thâm tàng bất lộ.
“Lão này chính là đại sư mà anh trai tìm tới sao? Nhìn trông rất lợi hại, nhưng sao lại cứ cảm thấy trong ánh mắt mà ông ta nhìn sang chúng ta lại tràn đầy sự kiêng dè nhỉ?” Lương Cung Nhạn Sương có chút nghi hoặc mà mở miệng.
“Bởi vì…người này chính là bại tướng dưới tay tôi.” Lâm Thanh Diện cười nói.
Hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ đều nhìn sang Lâm Thanh Diện với vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, không ngờ lão già bên kia vậy mà lại là bại tướng dưới tay Lâm Thanh Diện.
“Cũng quá là trùng hợp rồi a? Vậy người này có nhân cơ hội này đến đánh với công tử một trận để chứng minh thực lực của mình không?” Thượng Sam Tinh Vũ mở miệng.
“Yên tâm đi, ông ta không có cái gan này đâu, lần trước khi tôi đánh bại ông ta, bọn họ có tới 4 vị tông sư cùng nhau lên, bây giờ một mình ông ta, nếu như tôi đoán không sai, ông ta chắc hẳn là đang nghĩ xem nên tháo chạy thế nào đó.” Lâm Thanh Diện cười lên.
Hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ lại trừng to đôi mắt, nhìn sang Lâm Thanh Diện với vẻ khó tin, không hiểu sao Lâm Thanh Diện mỗi lần đều có thể nói ra những lời kinh người như vậy.
Lương Cung Kham Thái nhìn thấy Vương Thủ Hạc cũng đứng ngây người tại chỗ, sự nghi hoặc trong lòng đạt đến cực điểm, anh ta không hiểu thằng cha muốn nịnh bợ em gái của anh ta rốt cuộc là có ma lực gì, vậy mà chỉ cần nhìn một cái liền có thể khiến người ta đứng yên không dám động nữa rồi.
“Vương đại sư, ông sao thế? Tên tiểu tử đó có một mình, còn lại hai đứa con gái, ông chỉ cần đối phó một mình hắn là được rồi, chỗ này có vấn đề gì sao?” Lương Cung Kham Thái nhẫn nại mà hỏi một câu.
Vương Thủ Hạc bị lời của Lương Cung Kham Thái làm giật mình, ông ta mới nãy vì quá sợ hãi, thậm chí có chút xuất thần rồi.
Sau khi hồi thần lại, Vương Thủ Hạc nuốt ngụm nước bọt, sau đó vội vàng quay người nhìn sang Lương Cung Kham Thái, mở miệng nói: “Cậu chủ Lương Cung, thật sự xin lỗi, cái rắc rối này bọn tôi không thể giúp cậu giải quyết được, số tiền mà chúng ta đã bàn cậu cũng không cần cho chúng tôi nữa, hợp tác của chúng ta kết thúc như vậy đi, cậu chủ Lương Cung, cậu hãy bảo trọng, nếu như có thể chạy thì mau chạy đi.”
Nói xong, Vương Thủ Hạc liền quay người nhanh chóng chạy ra ngoài quán bar.
Chạy được một nửa, nhìn thấy mấy tên đệ tử nhà họ Vương vẫn còn đứng tại chỗ, Vương Thủ Hạc lập tức kêu một tiếng: “Mấy người các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau chạy đi!”
Mấy tên đệ tử nhà họ Vương lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng chạy về phía cửa quán bar, mới chớp mắt, Vương Thủ Hạc và mấy tên đệ tử nhà họ Vương đã biến mất trong quán bar.
Lương Cung Kham Thái há hốc mồm mà nhìn cảnh này, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, sao vị Vương đại sư này còn chưa bắt đầu đánh mà đã trực tiếp dắt người tháo chạy rồi?
Qua một hồi, Lương Cung Kham Thái tỉnh thần lại, nghiến chặt răng, mắng: “Thật đúng là một lũ phế vật, còn dám xưng đại sư nữa chứ, ông đây đúng là đã mù mắt, mới tin mấy lời quỷ quyệt của các người!”
Lâm Thanh Diện đứng dậy, đi về phía Lương Cung Kham Thái, cười hỏi: “Đại sư mà anh mời tới đâu? Đừng nói là mới nãy vừa nhìn thấy tôi một cái liền bị doạ sợ chạy trốn rồi đó nha?”
Vẻ mặt Lương Cung Kham Thái đầy xấu hổ, nhưng thân là cậu chủ nhà Lương Cung, cho dù là lúc này, khí thế của anh ta cũng không được yếu, anh ta tỏ ra mạnh mẽ mà nhìn Lâm Thanh Diện, nói: “Anh bớt đắc ý ở đây đi, anh cướp em gái tôi đi, nhà Lương Cung tôi sẽ không để yên đâu, hơn nữa em gái tôi là người sắp gả vào nhà Thượng Sam, nếu như người nhà Thượng Sam biết chuyện này, chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho anh, anh đợi chết đi!”
Nói xong, Lương Cung Kham Thái liền hoang mang mà chạy về phía cửa quán bar, sợ Lâm Thanh Diện lại cho anh ta một cước.
Hai người Lương Cung Nhạn Sương và Thượng Sam Tinh Vũ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Lương Cung Kham Thái, đều không nhịn được mà cười lên.
Lâm Thanh Diện nhún nhún vai, quay người lại đi về phía ghế, ngồi xuống.
Vẻ mặt Lương Cung Nhạn Sương đầy hưng phấn, định ôm Lâm Thanh Diện một cái để bày tỏ lòng cảm ơn của mình đối với anh, Lâm Thanh Diện trực tiếp vươn tay ra, ngăn Lương Cung Nhạn Sương lại.
Lương Cung Nhạn Sương thấy Lâm Thanh Diện không có tình thú như vậy, vẻ mặt lập tức trở nên không vui, lẩm bẩm một câu: “Thật đúng là không biết quý trọng cơ hội gì cả, người ta không phải chỉ muốn cảm ơn anh một chút thôi sao? Quỷ keo kiệt.”
Lâm Thanh Diện hoàn toàn không quan tâm đến lời của Lương Cung Nhạn Sương, trong khoảng thời gian cùng sống với Lương Cung Nhạn Sương trước đây, anh đã sớm hiểu được tính cách của cô gái này, nếu như anh không ngăn lại, thì cô gái này chỉ e đã sớm lên đến đằng trời ở trước mặt mình rồi.
“Nhưng cho dù thế nào đi nữa, nhìn thấy anh trai tôi ăn thiệt, trong lòng tôi đều vô cùng vui, vì để chúc mừng, chúng ta cạn một ly đi.”
Lương Cung Nhạn Sương nói xong, liền rót cho Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ mỗi người một ly, thật đúng là loại rượu đặc sắc trong quán bar, có thể khiến người ta một ly là gục.
Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đều cầm ly rượu trước mặt lên, cụng với Thượng Sam Tinh Vũ, sau đó một hơi uống cạn.
Nhìn thấy hai người họ uống hết rượu, trên khuôn mặt của Lương Cung Nhạn Sương lộ ra một nụ cười xấu xa.
…
Trong một khách sạn nào đó.
Chỗ ở tạm thời của người nhà họ Vương.
Sau khi Vương Thủ Hạc dắt theo mấy tên đệ tử nhà họ Vương chạy đến đây, đều không ngừng thở hổn hển, nhưng bọn họ không dám ngừng nghỉ chút nào, vội vàng chạy vào trong khách sạn, kêu toàn bộ người nhà họ Vương ra.
Đám người nhà họ Vương đều nhìn Vương Thủ Hạc với vẻ mặt khó hiểu, không biết tại sao nửa đêm nửa hôm ông ta lại kêu mọi người ra nữa.
“Lâm Thanh Diện theo chúng ta đến Đảo Quốc rồi, tuy không biết mục đích của hắn là gì, nhưng đối với nhà họ Vương chúng ta mà nói chắc chắn không phải chuyện gì tốt, Đảo Quốc không thể ở được nữa, mọi người đều nhanh chóng dọn đồ đi, chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này.” Vương Thủ Hạc lên tiếng nói.
Đám người vừa nghe thấy cái tên Lâm Thanh Diện, đều giật bắn mình, sau đó liền nhanh chóng về phòng thu dọn đồ.
“Ông trời ơi, Lâm Thanh Diện thật đúng là muốn truy cùng giết tận bọn tôi a, mới vừa đặt chân xuống Đảo Quốc, lại bắt đầu cuộc sống trốn chạy rồi, đây là tạo phải nghiệt gì vậy a.”