Rể Quý Trời Cho

Chương 815: Không hề thay đổi chút nào




“Chỉ có bao nhiêu tuổi đã đạt được thực lực nội kình đại thành, đây mới thật sự là thiên tài, so sánh với cô ấy tôi căn bản cũng không tính là cái gì. Hơn nữa cô ấy còn là một cô gái, xem ra tôi vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.” Đỗ Kiến Vĩ cảm khái nói một câu.

Đỗ Tiểu Muội ở bên cạnh lập tức an ủi: “Anh đừng có nói như vậy mà, thật ra anh đã rất lợi hại rồi, ít nhất là anh còn lợi hại hơn một số người.”

Nói xong, cô ta còn nhìn về phía của Lâm Thanh Diện.

Lúc này chỉ còn lại có một mình Lâm Thanh Diện chưa tiến hành khảo nghiệm.

“Đến lượt anh rồi đó, đi kiểm tra đi.” Sư huynh nhìn Lâm Thanh Diện, nói một câu.

Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, đi đến phía trước tảng đá, quay đầu lại hỏi người ở bên kia: “Nhất định phải dùng hết toàn lực à?”

“Không sai, một đấm hết toàn lực, đừng giữ lại bất cứ thứ gì.” Sư huynh trả lời lại.

Lâm Thanh Diện nhìn chòng chọc vào tảng đá đó, nghĩ đến việc đại trưởng lão biết người đi cùng với Thượng Sam Tinh Vũ đến đây chính là một vị Tông Sư, cho nên anh phát huy ra thực lực Tông Sư cảnh cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Sau đó Lâm Thanh Diện liền bắt đầu tụ lực, sau khi cảm giác gần tới rồi thì trực tiếp đánh một chưởng về phía tảng đá đó.

Thượng Sam Tinh Vũ tràn đầy vẻ chờ mong nhìn một màn này, dựa theo suy đoán của cô ta, một chưởng này của Lâm Thanh Diện ít nhất cũng có thể tách dòng suối nhỏ ở bên trong trên 100 cm.

Bàn tay của Lâm Thanh Diện rơi trên tảng đá vang lên một tiếng làm cho tất cả mọi người giật nãy cả mình, ngay cả vị sư huynh của Dược Thần Cốc cũng không biết đây là có chuyện gì.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía dòng suối nhỏ ở đằng sau dòng nước, ở giữa dòng suối nhỏ vô cùng bình tĩnh, cũng không xảy ra sự thay đổi gì.

Sư huynh thấy vậy, trong lòng chậm rãi thở một hơi nhẹ nhõm, anh ta còn tưởng là thực lực của Lâm Thanh Diện sẽ dọa cho anh ta một phát, lại không ngờ rằng cũng chỉ là một người bình thường.

Thượng Sam Tinh Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc, nhìn dòng suối nhỏ đó, nghĩ thầm chắc chắn là ở chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề rồi, Lâm Thanh Diện căn bản không thể nào là một người bình thường được.

Đỗ Tiểu Muội thì lại không lưu tình chút nào mà cười lên ha hả, chỉ vào Lâm Thanh Diện rồi mở miệng nói: “Không ngờ anh cũng là một người bình thường đó, thật sự không biết là lúc nãy anh lấy dũng khí từ nơi nào còn dám nói không khách khí với người của Dược Thần Cốc người ta. Lúc nãy tôi tốt xấu gì cũng làm cho mặt nước xuất hiện dao động rất nhỏ, không ngờ đến một đấm toàn lực này của anh vậy mà lại không có phản ứng gì, anh thậm chí ngay cả tôi cũng không bằng nữa, làm tôi mắc cười chết đi được.”

Thượng Sam Tinh Vũ thấy thế, lúc này muốn tranh luận với Đỗ Tiểu Muội một phen nhưng mà lại bị Lâm Thanh Diện ngăn cản lại.

Mặc dù là không biết tại sao tảng đá kiểm tra thực lực này lại không có phản ứng, nhưng mà hiện tại loại tình huống này đối với Lâm Thanh Diện mà nói không thể nghi gì nó lại còn có lợi hơn nữa.

Vị sư huynh đó cũng nhìn bọn họ một chút, mở miệng nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, tranh thủ đi vào trong đi.”

Nói xong, không có ai tiếp tục nán lại chỗ này nữa, trực tiếp đi vào trong Dược Thần Cốc.

Mấy người của Lâm Thanh Diện cũng không chần chờ đi theo.

Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, có hai lão già một khoảng chừng năm mươi tuổi đi về phía bên này, một béo một gầy, trên mặt đều mang theo nụ cười.

“Tôi đã nói với ông là gần đây thực lực của tôi đã được tăng lên, ông còn không chịu tin, đã như thế này thì chúng ta cứ đến bên đây kiểm tra một chút đi, để cho ông hết hi vọng.” Lão già béo mở miệng nói.

Lão già gầy cười cười, nói: “Trong khoảng thời gian này ông ngoại trừ ăn ra thì chính là ngủ, tôi đều nhìn thấy hết đó, nếu mà dưới lọai tình huống này mà thực lực của ông còn có thể tăng lên, vậy thì thật sự có quỷ rồi.”

Lão già béo nghe thấy lời nói của ông ta, trên mặt lập tức lộ ra một biểu cảm khinh thường, lười nhác tiếp tục tranh luận với ông ta, tất cả đều cứ dựa vào kết quả mà nói chuyện đi.

Ông ta dừng ở phía trước tảng đá lớn dùng để khảo thí thực lực, mở miệng nói: “Lần trước kết quả khảo thí của tôi là một trăm lẻ tám cm, nếu như lần này tôi vượt qua con số này thì nó cũng đã chứng minh thực lực của tôi tăng lên, đến lúc đó ông phải đưa nhân sâm ngàn năm của ông cho tôi đó.”

“Đó là chuyện đương nhiên rồi, chỉ cần tôi thua thì đương nhiên nhân sâm là của ông, nhưng mà nếu như tôi thắng thì cái hũ thuốc rượu huyết linh chi đó là của tôi.” Lão già gầy mở miệng nói.

Lão già béo hừ một tiếng, tiếp theo đó lại đứng vững ở phía trước tảng đá, hít sâu một hơi, tập trung tất cả sức lực của mình trên bàn tay, sau đó bỗng nhiên vỗ một cái lên trên tảng đá.

Lão già gầy nhìn chằm chằm vào dòng suối nhỏ phía sau không chớp mắt, muốn xem xem thực lực của lão già béo có phải thật sự tăng lên rồi không.

Nhưng mà cả nửa ngày sau dòng suối nhỏ ở bên trong cũng không xuất hiện ra bất kỳ biến hóa nào.

Lão già béo cũng mang vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn vào dòng suối nhỏ, lẩm bẩm nói: “Tôi chỉ mới dùng một ít sức thôi, sẽ không phải là gần đây tôi ngủ quá nhiều, cho nên ngủ đến nỗi thực lực cũng không còn đó chứ?”

Lão già gầy lập tức cười lên ha hả, nói: “Ông thậm chí ngay cả một cm cũng không có nữa, cái này có phải là coi như đã thua rồi không, vậy ông nhớ là hũ rượu kia cho tôi đó nha.”

Trên mặt của lão già béo tràn đầy vẻ không phục, lúc này muốn đi kiểm tra xem có phải là tảng đá xảy ra vấn đề rồi không.

Ngay lúc này tảng đá đột nhiên lại phát ra một tiếng răng rắc, ngay sau đó bên trong xuất hiện một vết nứt, toàn bộ tảng đá lớn trực tiếp phân thành hai nữa.

Hai lão già này đều nhìn về phía tảng đá lúc mà nó vỡ ra, chỉ nhìn thấy ở bên trong tảng đá này vậy mà lại biến thành bột mịn, cũng chỉ còn lại cái xác rỗng ở bên ngoài.

“Cái này... cái này sao có thể được chứ? Chẳng lẽ là thực lực của ông đã mạnh tới mức này luôn hả, tảng đá đó đã được xử lý bằng dược phẩm đặc biệt, cho dù là cao thủ Tông Sư cảnh đỉnh tiêm cũng không thể đánh tảng đá kia thành cái dạng này được đâu.” Lão già gầy hoảng sợ nói.

Lão già béo của mang theo vẻ mặt ngơ ngác, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay của mình, lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ... tôi chính là thiên tài mười nghìn năm không gặp, gần đây mới có thể nhìn thấy thiên phú của mình, chỉ dựa vào việc đi ngủ và ăn cơm mà đã có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?”

...

Hai người Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ đi theo vị sư huynh kia đi thẳng một đường đến phía trước một ngôi nhà sâu nhất ở trong Dược Thần Cốc, hai anh em Đỗ Kiến Vĩ đều đi xin thuốc, mục đích khác với bọn họ, cho nên lúc này đã được đưa đến chỗ khác.

Mà bọn người Lâm Thanh Diện đương nhiên phải đến chỗ của đại trưởng lão Dược Thần Cốc.

Trên đường đến đó, Lâm Thanh Diện đã hỏi thăm vị sư huynh đó biết được đại trưởng lão của Dược Thần Cốc tên là Kỳ Thiên Xích, địa vị của ông ta ở trong Dược Thần Cốc gần như cũng chỉ dưới cốc chủ Điền Uyên.

Sư huynh đi đến trước cửa của căn nhà đó, gõ gõ mấy lần ở cửa, lên tiếng gọi: “Đại trưởng lão, người mà người muốn gặp đã đến rồi.”

Không bao lâu sau, cửa phòng được mở ra từ bên trong, một người đàn ông cao lớn với mái tóc bạc râm, nhưng mà trông vẫn còn sức sống bước ra từ bên trong.

Người này chính là Kỳ Thiên Xích, đại trưởng lão của Dược Thần Cốc, ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, có điều là bởi vì sử dụng đủ các loại đan dược trong một thời gian dài cho nên nhìn cũng không có gì khác biệt so với người khoảng bốn mươi tuổi.

Ánh mắt của Kỳ Thiên Xích rơi ở trên người của Lâm Thanh Diện và Thượng Sam Tinh Vũ, sau khi nhìn thấy Thượng Sam Tinh Vũ thì hai mắt lại phát sáng, không hỏi đến chuyện của người áo choàng đèn một tiếng nào liền mở miệng nói: “Vào đây với tôi.”

Vị sư huynh đó làm hành động biểu thị mời với Thượng Sam Tinh Vũ và Lâm Thanh Diện, sau đó thức thời rời khỏi nơi này.