Rể Quý Trời Cho

Chương 8: Khách hàng may mắn




Sáng hôm sau, Hứa Bích Hoài thức dậy, trang điểm nhẹ, thay một bộ đồ công sở sạch sẽ gọn gàng, đứng trước gương chỉnh sửa lại quần áo tóc tai của mình.

Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của Hứa Bích Hoài, cười nói: “Không cần phải căng thẳng như thế, chẳng phải anh đã nói rồi sao, anh có một người bạn làm ở công ty Địa Ốc Thiên Vân, đã chào hỏi trước rồi.”

“Cho dù anh có người quen trong đó thật nhưng mà người ta cũng không có khả năng sẽ bán một tòa cao ốc văn phòng cho chúng ta với giá mười lăm tỷ, chuyện này tôi chỉ có thể cố gắng đi bàn bạc với người ta, hy vọng lúc đó người ta sẽ không đuổi tôi ra ngoài.” Hứa Bích Hoài cũng không phải là không tin Lâm Thanh Diện, mà là vì chuyện này quá khó khăn, không phải chuyện loại người như Lâm Thanh Diện có thể làm được.

Lâm Thanh Diện cũng không để bụng, cười cười lấy áo khoác giúp Hứa Bích Hoài, rồi đi ra ngoài cùng cô.

Hai người chạy xe điện, Lâm Thanh Diện chở Hứa Bích Hoài, đi thẳng đến công ty Địa Ốc Thiên Vân.

Trong một tiệm trà sữa đối diện cao ốc văn phòng của công ty Địa Ốc Thiên Vân, Hứa Bích Uyên và Hứa Trai Hiệp đang ngồi ở một chỗ cạnh cửa sổ, cùng nhìn chằm chằm cổng công ty Địa Ốc Thiên Vân.

“Anh Trai Hiệp, anh nói hôm nay bọn họ sẽ bàn bạc đến mức độ nào, công ty Địa Ốc Thiên Vân chắc chắn sẽ không bán một toà cao ốc văn phòng cho Hứa Bích Hoài với giá mười lăm tỷ chứ?” Hứa Bích Uyên hỏi.

“Đương nhiên, đừng nói là bàn bạc đến mức nào, hôm nay hai người bọn họ muốn bước qua cánh cửa kia cũng đã rất khó khăn rồi, lúc trước ông nội bảo anh đến chỗ này bàn chuyện cao ốc văn phòng, người ta nghe anh ra giá hai mươi bốn tỷ đã lập tức đuổi cổ anh ra ngoài, chứ đừng nói gì đến Hứa Bích Hoài chỉ ra giá có mười lăm tỷ.” Hứa Trai Hiệp nói chắc như đinh đóng cột.

“Lỡ như người của công ty Địa Ốc Thiên Vân đột nhiên bị điên rồi sao, nếu lỡ như Hứa Bích Hoài thật sự dùng mười lăm tỷ mua được tòa cao ốc văn phòng kia thì phải làm sao đây?” Hứa Bích Uyên lại hỏi.

Hứa Trai Hiệp lập tức bật cười, nói: “Khả năng này nó nhỏ như khả năng Lâm Thanh Diện trở thành ông chủ của công ty Địa Ốc Thiên Vân vậy đó, em đừng có lo chuyện này, bọn họ không thể nào làm được đâu.”

“Nói cũng đúng, nếu như Lâm Thanh Diện là ông chủ của công ty Địa Ốc Thiên Vân, vậy thì heo nái cũng có thể leo cây.” Hứa Bích Uyên cười nói.

Không lâu sau, Lâm Thanh Diện đã lái xe điện chở Hứa Bích Hoài đến cửa công ty Địa Ốc Thiên Vân rồi.

“Em cười chết mất, lại chạy cái xe điện kia đến đây, bọn họ cũng không sợ bị chê cười à.” Hứa Bích Uyên thấy Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện xuất hiện lập tức ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Hứa Trai Hiệp cũng cười khẩy, đã sẵn sàng nhìn trò hề của Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài rồi.

Sau khi Lâm Thanh Diện dừng xe điện lại, lập tức cười nói với Hứa Bích Hoài: “Vào đi, người ta chắc là đang chờ em đó.”

Hứa Bích Hoài nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện rồi nói: “Nếu tôi cứ vậy mà đi thẳng vào, người ta có thể đuổi tôi ra ngoài không?”

“Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không, tố chất của nhân viên trong công ty Địa Ốc Thiên Vân rất tốt, sẽ không làm mấy chuyện như đuổi người đâu.” Lâm Thanh Diện đáp.

“Chậc, nói cứ như công ty Địa Ốc Thiên Vân là của anh vậy, nhân viên của người ta như thế nào sao anh biết được.” Hứa Bích Hoài trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện.

“Thật ra... công ty Địa Ốc Thiên Vân đúng là của anh.” Lâm Thanh Diện cười.

“Được rồi, đừng có đứng đây nói nhảm với tôi, nếu công ty Địa Ốc Thiên Vân thật sự là của anh thì tốt rồi. Sau này đừng có nằm mơ giữa ban ngày nhiều như vậy nữa. Tôi vào đây.”

Hứa Bích Hoài không còn gì để nói, cô bước vào sảnh công ty Địa Ốc Thiên Vân.

Lâm Thanh Diện nhìn bóng dáng của Hứa Bích Hoài, nghĩ thầm anh có thể thề với trời, lúc này anh thật sự không có nằm mơ giữa ban ngày.

Hứa Bích Hoài đi vào, lập tức có một cô gái bước đến, mặt mày tươi cười hỏi cô: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô không?”

“Ừm, tôi là người nhà họ Hứa, đến tìm tổng giám đốc của các cô bàn bạc về chuyện mua cao ốc văn phòng.” Hứa Bích Hoài hơi lo lắng nói.

“Thì ra là cô Hứa, tổng giám đốc của chúng tôi đang chờ cô trong văn phòng, mời cô đi theo tôi.” Cô gái kia vẫn vô cùng lễ phép nói.

Hứa Bích Hoài có hơi kinh ngạc, không ngờ nhân viên ở đây thật sự rất lịch sự giống hệt như Lâm Thanh Diện đã nói.

Đi theo cô gái kia không bao lâu thì hai người đã đến cửa văn phòng tổng giám đốc rồi.

“Tổng giám đốc đang chờ cô ở bên trong.” Cô gái nói rồi rời đi.

Hứa Bích Hoài gõ cửa, bên trong lập tức có tiếng nói vọng ra: “Mời vào!”

Hứa Bích Hoài mở cửa bước vào, Lưu Minh đã nhận được lời dặn dò của Lâm Thanh Diện lập tức bước lên đón tiếp, mời Hứa Bích Hoài ngồi sofa.

Hứa Bích Hoài không ngờ hôm nay cô đến bàn bạc chuyện mua cao ốc văn phòng lại thuận lợi đến như vậy, cái anh tổng giám đốc này nhìn qua có vẻ rất dễ nói chuyện, làm cô có chút lúng túng không biết nên làm như thế nào.

“Xin chào, tôi là...” Hứa Bích Hoài mở miệng.

“Tôi biết, cô là cô Hứa, cô đến vì việc mua cao ốc văn phòng đúng không, lúc trước nhà họ Hứa đã cử người đến đây rồi, nhưng mà vì một số nguyên nhân mà vẫn không mua tòa cao ốc văn phòng kia.”

“Hôm nay cô đến rất đúng lúc, vừa hay công ty của chúng tôi đang tổ chức một chương trình may mắn, vị khách đầu tiên trong ngày hôm nay đến công ty chúng tôi mua nhà, mặc kệ mua cái gì chúng tôi cũng sẽ giảm giá năm mươi phần trăm, phải nói là cô thật sự rất may mắn đó.”

Lưu Minh cười giải thích, lý do này là do Lâm Thanh Diện nói với anh, là vì không muốn Hứa Bích Hoài nghi ngờ.

Hứa Bích Hoài nghe Lưu Minh nói như thế thì trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nói: “Chương trình may mắn? Thật hay đùa vậy?”

“Đương nhiên là thật, bây giờ cô có muốn ký luôn hợp đồng mua nhà không? Sau khi ký hợp đồng xong thì tòa cao ốc văn phòng lúc trước các cô từng xem sẽ thuộc về nhà họ Hứa.” Lưu Minh cười nói.

Hứa Bích Hoài còn chưa lấy lại tinh thần, cô còn tưởng rằng hôm nay mình phải tốn rất nhiều công sức, phải bàn bạc với vị tổng giám đốc này cả ngày trời nhưng không ngờ rằng vừa mới đến đã gặp được chương trình may mắn này rồi.

“Nhưng mà lúc trước tôi cũng không nghe nói hôm nay bên phía công ty sẽ làm chương trình may mắn này mà.” Hứa Bích Hoài hỏi.

“Nếu như đã là hoạt động may mắn thì đương nhiên không thể nói, nếu không sợ là sẽ có một đống người vì cướp vị trí đầu tiên đến công ty mà phát sinh hỗn loạn mất.” Lưu Minh giải thích.

Hứa Bích Hoài cảm thấy bây giờ cô cũng không nói nên lời nữa rồi.

Chương trình may mắn nghe qua thật sự không đáng tin chút nào, nhưng mà lời giải thích của Lưu Minh đúng là không có lỗ hỗng nào cả.

Tiếp theo, Hứa Bích Hoài thuận lợi ký hợp đồng dưới sự hướng dẫn của Lưu Minh, sau đó chuyển khoản số tiền Hứa Mạn Tranh đưa cho cô để mua cao ốc văn phòng vào tài khoản của công ty Địa Ốc Thiên Vân.

Trước khi rời đi, Lưu Minh còn dẫn đầu một đám nhân viên vui vẻ ra tiễn ‘vị khách hàng may mắn‘ này.

Từ đầu đến cuối, Hứa Bích Hoài có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, cứ ngơ ngơ ngác ngác.

Lúc cô cầm hợp đồng đi ra ngoài, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ trong bầu không khí lúc nãy.

Hai mắt cô cứ nhìn đăm đăm đi thẳng về phía trước, đến trước mặt Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm: “Lâm Thanh Diện, tôi trở thành khách hàng may mắn của bọn họ, hôm nay người đầu tiên đến công ty của bọn họ, mặc kệ mua cái gì đều sẽ được giảm giá năm mươi phần trăm, có phải anh đã biết trước chuyện này cho nên mới bảo tôi đến đây sớm như vậy không?”

Lâm Thanh Diện nở nụ cười xấu xa nhìn Hứa Bích Hoài, sau đó duỗi một ngón tay đặt lên môi cô, nói: “Tin tức nội bộ, nhớ giữ bí mật.”