Rể Quý Trời Cho

Chương 786: Vương hân dao




"Các người tránh ra cho tôi, tôi nói cho các người biết, ông nội của tôi chính là gia chủ nhà họ Vương, đứng đầu năm đại thế gia, nếu các người dám động đến tôi, ông nội tôi sẽ không buông tha cho các người!” Vương Hân Dao kích động hét lên với mấy người đàn ông kia.

Mấy người đàn ông kia lại cười lạnh, căn bản không tin vào lời nói của Vương Hân Dao.

Mấy người bọn họ đều là người của giới võ đạo, đến từ một môn phái có danh tiếng không nhỏ, lúc ấy đều uống không ít rượu, vừa đi ra ngoài thì gặp được Vương Hân Dao, cảm thấy cô ta có diện mạo xinh đẹp thì nổi lên ác ý, cho nên đã đưa cô ta vào ngõ cụt này.

"Ông nội cô là gia chủ nhà họ Vương, ông đây còn là gia chủ nhà họ Trần đấy, ít ở chỗ này lừa dối bọn tao, cháu gái gia chủ nhà họ Vương sao có thể không có người bảo vệ?"

"Em gái, em đừng sợ, bọn này cũng không phải người xấu, chỉ cần em nghe lời thì bọn này sẽ không làm khó em, hơn nữa sẽ làm em sung sướng, được không."

"Ha ha, quả nhiên vẫn là con gái ngoài xã hội đẹp, còn nhỏ như vậy mà nhìn đã ngon thế này rồi, ở núi sâu rừng già sao có thể gặp được người đẹp thế này."

Vương Hân Dao thấy mấy người này căn bản không tin lời mình, lòng nóng như lửa đối, trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng.

Hai người Lâm Thanh Diện và Trần Tài Anh nhìn thấy cảnh này, nếu người đang bị ép buộc trong góc kia là một cô gái mà bọn họ không quen biết, bọn họ đã muốn ra tay dạy dỗ mấy gã kia.

Nhưng người này là Vương Hân Dao, bọn họ lại do dự không biết có nên ra tay hay không.

"Cứu hay không cứu?" Trần Tài Anh hỏi Lâm Thanh Diện.

"Anh cảm thấy thế nào?" Lâm Thanh Diện hỏi lại.

"Theo tôi thấy, vẫn là không nên cứu, tuy nói cô ta còn nhỏ nhưng dù sao cũng là người nhà họ Vương, bọn họ đều là người đang cố ý muốn giết cậu, cậu cứu cô ta, ngược lại cô ta còn có thể giết cậu, việc gì phải gây thêm phiền toái cho chính mình." Trần Tài Anh nói.

Lâm Thanh Diện khẽ cười, mở miệng nói: "Biết đâu tôi cứu cô ta một lần, cô ta không nghĩ hại tôi nữa thì sao?"

Nói xong, Lâm Thanh Diện bèn đi về phía mấy người đàn ông kia.

Xem tình hình trước mắt, anh và năm đại thế gia quả thật là như nước với lửa, hơn nữa lần trước cô nhóc này còn châm chọc diện mạo anh không anh tuấn, nhưng đây cũng không phải lý do Lâm Thanh Diện đứng ngồi không yên.

Trong lòng anh có giới hạn riêng, nếu người hôm nay là Vương Thủ Hạc, anh có thể rời đi luôn mà không thèm nhìn một cái, nhưng Vương Hân Dao cùng lắm chỉ là cô nhóc không hiểu sự đời, còn chưa hiểu nhiều chuyện, lúc Lâm Thanh Diện nhìn đến cô ta, anh sẽ nghĩ đến việc cô ta đang còn là một đứa trẻ vị thành niên đầu tiên, về phần ân oán với nhà họ Vương, cũng không phải do Vương Hân Dao tạo thành, Lâm Thanh Diện không cần thiết phải trút lửa giận lên một đứa trẻ.

Vương Hân Dao đang ở trong tuyệt vọng, ngay lúc đó, Lâm Thanh Diện xuất hiện ngay ở phía sau mấy người đàn ông, Vương Hân Dao lập tức ngây ngẩn cả người.

Lúc ấy, trong lòng cô ta có rất nhiều hy vọng, hy vọng ông nội của mình sẽ đột nhiên xuất hiện, cứu cô ta ra khỏi cảnh này, cô ta hy vọng sẽ có người hành hiệp trượng nghĩa xuất hiện, giúp cô ta tránh thoát được môt kiếp.

Nhưng duy nhất một tình huống không nghĩ đến, người xuất hiện chính là Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện vươn tay, vỗ vai một trong số những người đàn ông, mở miệng nói: "Cô ấy còn là đứa trẻ, các người làm như vậy có phải hơi súc sinh rồi không?"

Người kia quay đầu lại liếc nhìn Lâm Thanh Diện một cái, bởi vì uống rượu cho nên nhất thời không nhận ra người trước mắt là ai, hét ầm lên: "M* nó, mày là thằng nào, ít ở chỗ này xen vào việc của người khác, nhanh cút sang một bên cho tao!"

Mấy người khác cũng đều quay ra nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt đầy vẻ khinh thường.

"Dám ảnh hưởng đến chuyện tốt của ông, thật sự là không có mắt, các anh, chúng ta dạy dỗ thằng nhóc này trước rồi lại chơi với cô em này."

Mấy người này đều không để Lâm Thanh Diện vào mắt, tuy rằng bọn họ chính là mấy kẻ xếp cuối của môn phái nhưng tốt xấu gì cũng coi như là người tập võ, ở xã hội bình thường này có thể nghênh ngang mà đi.

Lâm Thanh Diện bĩu môi, nắm lấy tay một người, dùng chút lực vặn gãy cánh tay của kẻ đó.

Mấy người kia thấy thế đều hoảng sợ, lúc này mới muốn cùng nhau chặn Lâm Thanh Diện lại.

Lâm Thanh Diện ra tay rất lưu loát, mấy kẻ rác rưởi đứng cuối môn phái như vậy, ở trước mặt anh căn bản là không làm được gì.

Cũng chỉ trong chớp mắt, mấy người kia đều bị đánh ngã xuống đất.

Bị đánh trúng vài đòn rồi, mấy người này cũng tỉnh táo hơn không ít, lúc này bọn họ nhìn về phía Lâm Thanh Diện, đột nhiên phát hiện đây không phải người đã toàn thắng liên tục bốn ngày Lâm Thanh Diện sao!

"Lâm Thanh Diện! Là Lâm Thanh Diện! Chúng mày mù à, Lâm Thanh Diện mà cũng không nhận ra!"

"M* nó, mày còn có mặt mui nói bọn tao, rõ ràng mày là đứa mắng anh ta đầu tiên!"

Lâm Thanh Diện cảm thấy mấy người này to tiếng có hơi ồn ào, thẳng chân cho mỗi người một cước, làm cho bọn họ bất tỉnh ngay lập tức.

Vương Hân Dao nhìn thấy Lâm Thanh Diện giúp mình giải quyết mấy tên này, đột nhiên có chút không kịp phản ứng.

Ông nội cô vẫn luôn nói với cô rằng Lâm Thanh Diện là cái u ác tính, là kẻ thù của nhà họ Vương bọn họ, là kẻ bại hoại tội ác tày trời, cho nên nhất định phải diệt trừ anh ta, nhưng mà hiện tại kẻ xấu tội tác tày trời này đã cứu cô khỏi đám người xấu xa nhất, chuyện này hoàn toàn đánh tan suy nghĩ của cô.

Cô ta nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một hồi, lúc sau mới chậm rãi nói: "Anh cứu tôi, là vì bắt tôi để uy hiếp ông nội của tôi à? Nếu là như vậy, bây giờ tôi sẽ tự sát ngay trước mặt anh, tôi sẽ không để anh thực hiện được ý đồ."

Nghe được lời của Vương Hân Dao, Lâm Thanh Diện bỗng nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, không ngờ rằng cô nhóc này còn nhỏ tuổi mà tâm tư lại phức tạp như thế.

"Tuổi nhỏ mà không nghĩ ra chuyện bình thường được à, nhanh về nhà đi, đừng lang thang bên ngoài nữa. Gặp phải chuyện thế này thì không ai giúp đâu."

Lâm Thanh Diện nói với Vương Hân Dao một câu như thế rồi quay người đi ra ngoài ngõ nhỏ luôn.

Trần Tài Anh luôn đứng nhìn, thấy Lâm Thanh Diện đi tới thì cười nói: "Tôi đã nói dù cậu có cứu cô ta thì trong lòng cô ta cũng không nhất định sẽ biết ơn cậu, cậu xem cô ta còn tưởng cậu cứu cô ta vì có mục đích gì kìa."

Lâm Thanh Diện không nói chuyện, tiếp tục đi ra bên ngoài.

Vương Hân Dao nhìn chằm chằm bóng dáng Lâm Thanh Diện, sau đó mới cắn chặt răng nhanh chân chạy theo.

"Anh... Anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại cứu tôi không? Rõ ràng tôi là kẻ địch của anh, nhưng anh còn cứu tôi, anh làm như vậy không phải gây thêm phiền toái cho mình à?" Vương Hân Dao đi theo sau hô to hỏi một câu.

Lâm Thanh Diện ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Vương Hân Dao, nói: "Cô chỉ là một đứa trẻ thôi, tôi với cô sao lại là kẻ thù được, chuyện của tôi với ông nội cô không liên quan gì đến cô, chạy nhanh gọi xe về nhà đi, đừng ở bên ngoài một mình."

Vương Hân Dao nghe được lời Lâm Thanh Diện nói, bỗng nhiên không biết cảm giác trong lòng mình là gì.

Cô ta nhìn Lâm Thanh Diện tiếp tục đi về phía trước, cũng không dừng lại mà tiếp tục đi theo.

Lâm Thanh Diện thấy Vương Hân Dao vẫn đi theo mình thì kỳ quái hỏi: "Cô đi theo tôi làm gì, cô không sợ tôi đổi ý bắt cô đi luôn à?"

"Tôi cảm thấy anh không phải người như vậy, hơn nữa... Tôi có lời muốn nói với anh."

Vương Hân Dao cúi đầu chơi ngón tay của mình, trong mắt tràn đầy chột dạ.