Lâm Thanh Diện nghe thấy lời người kia nói, lông mày lập tức nhướng lên, nghĩ thầm ‘thật sự là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến ngay’.
“Cho ông ta vào đi.” Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Người kia gật đầu, nhanh chóng bước ra gọi người đang chờ bên ngoài đi vào.
Không lâu sau, Vương Thủ Hạc dẫn một cô bé từ bên ngoài đi vào, Vương Thủ Hạc bày ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đã nếm trải những thăng trầm của cuộc sống, cô bé thì trên mặt tràn đầy tinh ranh, trong đôi mắt còn mang theo vẻ ngây thơ.
Hai người đi cùng nhau, mặc dù có hơi không hài hòa, nhưng vẫn rất hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Người đi theo bên cạnh Vương Thủ Hạc không phải ai khác, mà chính là Vương Hân Dao, cháu gái mới mười sáu tuổi của Vương Thủ Hạc.
Sau khi hai người đi vào trong phòng khách, ánh mắt lập tức rơi lên trên người Lâm Thanh Diện ngồi ở vị trí chính giữa căn phòng.
Vương Thủ Hạc nhìn dáng vẻ của Lâm Thanh Diện, cảm nhận được khí thế trên người anh, trong lòng lập tức cảm khái, xem ra Lâm Thanh Diện này quả nhiên giống như trong lời đồn, trẻ tuổi như vậy, cũng đã là cao thủ Tông Sư mà vô số người tha thiết mơ ước.
Vương Thủ Hạc cảm nhận được một tia nguy hiểm như có như không trên người Lâm Thanh Diện, cho dù là chủ của mấy thế gia khác cũng chưa từng khiến ông ta sinh ra loại cảm giác này, xem ra hai anh em La Cương La Liệt chết trên tay Lâm Thanh Diện quả thật không phải là chuyện trùng hợp.
“Lâm gia chủ quả nhiên là người đẹp trai phóng khoáng, tuổi trẻ tài cao, hôm nay gặp mặt, quả thật giống như trong lời đồn, khí thế trên người cậu rất mạnh mẽ, lão phu cũng tự thấy mặc cảm.” Vương Thủ Hạc lên tiếng.
Vương Hân Dao ở bên cạnh nghe thấy lời của ông nội, lập tức phản bác: “Ông nội, ông già rồi nên hồ đồ phải không, người này đẹp trai phóng khoáng chỗ nào chứ, anh ta cách đẹp trai phóng khoáng còn xa lắm.”
“Hân Dao, không được vô lễ.” Vương Thủ Hạc quay đầu nhìn Vương Hân Dao, nói.
Rõ ràng Vương Hân Dao không phục, trả lời: “Con nói không đúng sao, bề ngoài của anh ta như vậy, còn kém đẹp trai phóng khoáng xa lắm.”
Lâm Thanh Diện nhìn thấy cô gái này bình luận về dáng vẻ của mình một cách nghiêm túc như vậy, nhất thời cạn lời, cảm giác như Vương Thủ Hạc cố ý dẫn cô ta đến để sỉ nhục mình.
“Nếu như các ông đến là để nhìn bề ngoài của tôi thế nào, tôi cảm thấy các ông cứ tìm trên mạng là được rồi, không cần phải đặc biệt đi một chuyến.” Lâm Thanh Diện nói.
Vương Hân Dao lập tức nhếch miệng với Lâm Thanh Diện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn còn mang theo vẻ khinh thường.
Vương Thủ Hạc áy náy cười với Lâm Thanh Diện, nói: “Cháu gái của tôi từ nhỏ đã bị làm hư, khiến cho Lâm gia chủ chê cười rồi.”
“Tôi cũng không nói nhảm nữa, lần này tôi đến gặp Lâm gia chủ, thật ra là để mời Lâm gia chủ đến tham gia Đại hội võ đạo. Tin rằng Lâm gia chủ cũng có một số hiểu biết về Đại hội võ đạo lần này, giống như hội họp võ đạo vậy, thiếu mất bóng dáng của Lâm gia chủ, cũng có phần đáng tiếc.”
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời Vương Thủ Hạc nói, trên mặt lập tức lộ ra kinh bỉ, lên tiếng: “Trên quảng cáo các ông đâu có nói như vậy, tôi cũng không cảm thấy những người có thể tùy tiện dùng việc hạ thấp người khác để hấp dẫn ánh nhìn của người ta sẽ tổ chức được đại hội lớn gì.
Anh không hề khách khí với Vương Thủ Hạc, nếu tất cả mọi người đã hiểu rõ được mục đích của đối phương, vậy không cần phải dối trá nữa.
Vương Thủ Hạc cũng không tức giận, chỉ mỉm cười, cất lời: “Chuyện quảng cáo là do chúng tôi làm không tốt, nhưng mà tin tưởng bằng thực lực của Lâm gia chủ thì sẽ không để ý đến chút ít bôi nhọ như vậy, Lâm gia chủ chỉ cần đến Đại hội võ đạo thể hiện bản lĩnh của mình, vậy là có thể dễ dàng hóa giải chút ít tin tức tiêu cực ấy rồi.”
Nói xong, Vương Thủ Hạc lấy một tấm thiệp mời ở trong người mình ra.
“Đây là thiệp mời Đại hội võ đạo, hi vọng lúc đó Lâm gia chủ nể mặt tham gia, để giới võ đạo nước C đều được chứng kiến lợi hại của Lâm gia chủ.”
Nội kình xoay chuyển trên đầu ngón tay Vương Thủ Hạc, sau đó khẽ dùng sức, trực tiếp bắn tấm thiệp mời kia về phía Lâm Thanh Diện.
Cao thủ Tông Sư cảnh, là đã có bản lĩnh phi lá giết người, so với lá cây, tấm thiệp mời còn cứng rắn hơn, được Vương Thủ Hạc bắn ra như thế này, trong nháy mắt trở thành một vũ khí giết người, nhanh chóng bay về phía Lâm Thanh Diện.
Mọi người trong phòng khách thấy vậy thì đều giật mình, bọn họ chỉ cảm thấy một luồng khí thế mạnh mẽ xuất hiện, ngay sau đó, thiệp mời kia đã bay đến trước mặt Lâm Thanh Diện.
Sắc mặt Lâm Thanh Diện vẫn bình tĩnh, trong nháy mắt thiệp mời bay đến trước mặt mình, nhẹ nhàng nhấc tay, hai ngón tay kia kẹp lấy tấm thiệp mời, nội kình trên đó cũng lập tức tiêu tan, không mảy may nhìn ra thiệp mời này đã từng mang theo uy lực có thể giết người.
Vương Thủ Hạc nhìn thấy Lâm Thanh Diện hóa giải một lần tấn công của ông ta nhẹ nhàng như vậy, hai mắt cũng nheo lại, dường như thực lực của Lâm Thanh Diện còn lợi hại ông ta tưởng tượng.
“Thật ngại quá, tôi cũng không định nhận lời mời của các ông, vì vậy vẫn mong mang tấm thiệp mời này về đi.”
Lâm Thanh Diện nói một câu, sau đó hai ngón tay kẹp thiệp mời kia khe khẽ vung lên, ném thiệp mời trở về.
Tốc độ kia còn nhanh hơn gấp đôi so với Vương Thủ Hạc ném đến vừa rồi, tất cả mọi người chỉ thấy trước mặt mình xẹt qua một cái, ngay sau đó, cơ thể Vương Thủ Hạc nhanh chóng lùi về phía sau, xoay người một cái, lúc này cơ thể mới miễn cưỡng đứng vững, thiệp mời kia cũng xuất hiện trong tay ông ta.
Ném đến ném đi này đều xảy ra trong chớp mắt, tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục sự khủng bố của màn giao tranh giữa hai Tông Sư cảnh, nếu đổi thành bọn họ, chỉ sợ vừa rồi chết như thế nào cũng không hay.
Sắc mặt Vương Thủ Hạc khó coi nhìn Lâm Thanh Diện, lên tiếng: “Hội họp lớn như vậy, cậu chắc chắn không tham gia?”
“Ha ha, xin lỗi, trong mắt của tôi, đây cũng không phải là hội họp lớn gì.” Lâm Thanh Diện trả lời.
“Cái tên này sao lại không biết tốt xấu như vậy, ông nội của tôi đã tự đến đây mời anh, anh còn từ chối, tôi chưa từng thấy người không biết điều như anh.” Vương Hân Dao lập tức hô lên một câu với Lâm Thanh Diện.
Vương Thủ Hạc lắc đầu, biết Lâm Thanh Diện cũng không ngốc, chắc chắn là đã đoán được mục đích của bọn họ, bị từ chối cũng là chuyện nằm trong dự đoán.
“Nếu đã như vậy thì tôi không quấy rầy nữa, nếu Lâm gia chủ thay đổi suy nghĩ, lúc nào cũng có thể đến Đại hội võ đạo, tạm biệt.”
Nói xong, Vương Thủ Hạc dẫn Vương Hân Dao đi ra ngoài.
Khi rời đi, Vương Hân Dao trừng mắt lườm Lâm Thanh Diện một cái, thoạt nhìn khá là tức giận.
Hai người đi ra khỏi nhà cũ nhà họ Lâm, nét mặt Vương Hân Dao tràn đầy khó chịu, lên tiếng: “Ông nội, Lâm Thanh Diện kia cũng thật là không biết tốt xấu, ông đã đến tận nơi mời anh ta, vậy mà anh ta còn từ chối, con thấy ông nên dứt khoát ra tay dạy dỗ anh ta một trận, chút danh tiếng kia của anh ta cũng chỉ là thổi phồng lên mà thôi.”
Vương Thủ Hạc dừng lại, quay đầu nhìn Vương Hân Dao, lên tiếng: “Dao Dao, Lâm Thanh Diện này rất đáng sợ, không đơn giản như cháu nghĩ đâu, chỉ dựa vào một mình ông nội, căn bản không phải là đối thủ của cậu ta.”
Vương Hân Dao lập tức mở to hai mắt, nói: “Ông nội, sao ông lại không phải là đối thủ của anh ta chứ, cháu thấy anh ta cũng không có gì đặc biệt, không phải anh ta chỉ tiếp được thiệp mời ông nội ném đến rồi lại ném trở lại thôi sao?”
Vương Thủ Hạc hít sâu một hơi, sau đó cẩn thận từng li từng tí xắn tay áo bên tay mình vừa mới tiếp thiệp mời kia lên.
Vương Hân Dao cúi đầu nhìn, chỉ thấy lúc này cánh tay của Vương Thủ Hạc không ngừng run rẩy, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, quá nửa đều đã đỏ bừng, khiến cho Vương Hân Dao sợ hãi hô lên.
...
Trong phòng khách, tất cả mọi người nhìn Lâm Thanh Diện, cảm thấy Lâm Thanh Diện từ chối Vương Thủ Hạc là một lựa chọn sáng suốt.
“Sư huynh, không phải lúc nãy anh nói vốn không để năm thế gia lớn này vào trong mắt à, sao cuối cùng vẫn từ chối ông ta?” Lý Tam Thốn nhìn Lâm Thanh Diện, cười nói.
Lâm Thanh Diện vẫy vẫy tay với Lý Tam Thốn, ra hiệu cho cậu ta đi đến.
Lý Tam Thốn đi đến, hơi nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện ghé vào tai cậu ta nói gì đó.
Chỉ thấy hai mắt Lý Tam Thốn lập tức trợn lên, sau đó hô to: “Cái gì! Anh muốn khiêu chiến toàn bộ giới võ đạo nước C, từ chối lời mời của năm thế gia lớn, là vì nắm quyền chủ động ở trong tay?!!!”
Mọi người trong phòng khách vốn vẫn đang cảm thấy may mắn lập tức trợn mắt há hốc miệng, nhìn Lâm Thanh Diện nhất thời không biết nên nói cái gì.