Cùng ngày tổ chức tiệc, vào sáng sớm, trong căn nhà cổ của nhà họ Lâm trở nên vô cùng náo nhiệt.
Vài ngày trước đó mọi người từ các tầng lớp xã hội đều biết nhà họ Lâm tổ chức tiệc, cho nên bọn họ đều đã sớm chuẩn bị quà tặng tốt, để hôm nay cho người đem tới.
Còn chưa tới giữa trưa, gian nhà giữa của nhà họ Lâm đã tràn ngập quà tặng chất cao như núi, tất cả đều là đồ chơi dành cho trẻ nhỏ, xem chừng đến khi Lâm Nhất Nặc tới tuổi mười tám cũng không dùng hết.
Còn nữa, trong gara xe hơi của nhà họ Lâm, cũng đã có thêm vài chiếc xe thể thao cao cấp, tất cả đều còn mới tinh, đây đều là quà tặng cho Lâm Nhất Nặc. Tuy nói rằng Lâm Nhất Nặc chưa được một tuổi, không thể lái xe, nhưng những chiếc xe thể thao này có thể làm đồ chơi cho Lâm Nhất Nặc, ở bên cạnh chơi đùa gì đó còn có thể.
Nếu các công ty sản xuất xe hơi thể thao phiên bản giới hạn biết rằng xe của họ chỉ là đồ chơi cho Lâm Nhất Nặc, chắc hẳn bọn họ sẽ rất sốc.
Mà trên nôi của Lâm Nhất Nặc đã treo tới năm sáu chùm chìa khóa biệt thự, thậm chí có người còn tặng cả một tòa lâu đài, nói rằng Lâm Nhất Nặc là công chúa, phải có cho mình một lâu đài.
Vốn dĩ lần này Lâm Thanh Diện chỉ thông báo với người cùng cấp bậc trong xí nghiệp, hoặc người trong gia tộc đến dự tiệc, không có mời khách ngoài, lẽ ra quà tặng cũng không lớn như vậy.
Nhưng Tô Thành Hải cảm thấy đây là lần đầu tiên tổ chức tiệc cho Lâm Nhất Nặc phải long trọng một chút, lợi dụng cơ hội nâng cao vị thế cho nhà họ Tô, cho nên đã mời thêm một số gia tộc danh giá đến dự tiệc.
Mà các gia tộc danh giá lại nắm giữ khoản tiền tài người thường không thể tưởng tượng được. Cho nên quà tặng của bọn họ cũng thể hiện đẳng cấp, những chiếc xe thể thao chính là do bọn họ đem tới tặng.
Ba người Mục Tu, Lý Tam Thốn, tên mập quanh năm sống ở nơi núi sâu, nhìn thấy số quà tặng được đưa tới, cảm giác tam quan của mình đều bị phá vỡ.
Bọn họ vẫn nghĩ, người tập võ không nên bị vật ngoài thân trói buộc, mà hiện tại nhìn thấy những tiền tài vật xa xỉ của kẻ giàu có, bọn họ cảm giác đã sống nửa đời người vô ích.
Có lẽ đây là lý do nhiều cao thủ nguyện ý làm việc cho các gia tộc giàu có, không ai từ chối sự vinh hoa phú quý. Giống như sư phụ Lâm Thanh Diện đây, sở dĩ nói tiền tài là vật ngoài thân bởi trong quá khứ họ đã trải qua cuộc sống quá xa xỉ.
Lần này, điều khiến Lâm Thanh Diện bất ngờ chính là có rất nhiều Thế gia cổ võ đến nhà họ Lâm tặng quà. Bình thường, những Thế gia cổ võ này rất ít khi lộ diện, vậy mà lần này lại mang tới rất nhiều quà tặng, thật sự ngoài sức tưởng tượng của Lâm Thanh Diện.
Đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng biết rõ bọn họ đến đây hoàn toàn là bởi vì nghe được tin tức hai Tông Sư Lôi Uyên Hành và La Liệt đã bị anh đánh chết, tin tức này đã lan truyền khắp giới võ cổ truyền.
Những người này đều nói là đến chúc mừng Lâm Thanh Diện vừa sinh được một thiên kim, nhưng chẳng qua là đến xem kẻ đã đánh chết hai Tông Sư, chỉ mới ngoài hai mươi có bộ dạng như thế nào.
Hơn nữa nếu có cơ hội, bọn họ cũng muốn kết giao với cao thủ như Lâm Thanh Diện, mặc kệ là người thế tục hay người của giới võ cổ truyền, thực lực luôn khiến mọi người sùng bái.
Tuy rằng Lâm Thanh Diện không cần quan tâm chuyện của bữa tiệc, mọi thứ đều đã có ông Độ xử lý, nhưng từ sáng, Lâm Thanh Diện đã phải tiếp đón những người đến tặng quà, bận đến tối tăm mặt mày.
Trong căn nhà cổ của nhà họ Lâm, nhàn nhã nhất vẫn là Hứa Bích Hoài và Lâm Nhất Nặc, hai mẹ con không cần quan tâm cái gì, từ buổi sáng đã bắt đầu mở quà tặng, rất là vui vẻ.
Trong phòng khách, có ba người khách cùng tiến vào một lúc, Lâm Thanh Diện đang ngồi trên ghế, toàn thân mệt mỏi.
“Người đến tặng quà chính là nhà họ Vu ở thành phố Bình Tân. Ở thành phố Bình Tân thì ông chủ Vu cũng được coi như nhân vật số một, nhưng xem ra so với mấy người đến trước có vẻ kém cạnh đôi chút.” Ông Độ đứng một bên nói.
Lông mày của Lâm Thanh Diện xếch lên, nếu anh nhớ không lầm, kẻ hãm hại anh và mấy người tên mập, Lý Tam Thốn chính là mấy người kia, đều là người nhà họ Vu, nếu không có gì khác, mấy người kia ắt hẳn là đều là người nhà họ Vu này.
“Tôi hơi mệt mỏi, trước tiên cứ để cho anh ta đợi ở bên ngoài.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Ông Độ gật đầu, không nói gì thêm.
Lâm Thanh Diện đi ra khỏi phòng khách, muốn đi ra ngoài hít thở không khí.
Vừa bước vào sân không bao lâu, anh cảm nhận được có một luồng hơi thở mạnh mẽ xuất hiện trên mái nhà. Luồng hơi thở này so với Lôi Uyên Hành chỉ có hơn không có kém.
Hơn nữa có thể tránh khỏi sự tra xét của Ẩn Sát, chí ít cũng là Tông Sư cao thủ.
Anh nhíu mày, mở miệng hô một tiếng: “Nếu đã đến đây, mời hiện thân, mái nhà gió lớn, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Vừa dứt lời, hai người xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện tập trung nhìn vào hai người, phát hiện trong hai người kia có một khuôn mặt không xa lạ.
“Vương Dã?” Lâm Thanh Diện mở miệng.
Vương Dã bật cười, mở miệng nói: “Thật không ngờ anh còn nhớ rõ tôi, nếu là trước đây, tôi không thèm hồi đáp, nhưng bây giờ, tôi phải nói một câu vinh hạnh.”
“Xin lỗi, tôi có thể nhớ kỹ anh, đơn giản là bởi vì chữ Tiểu Nguyệt Nguyệt anh nói thật ghê tởm.” Lâm Thanh Diện không khách khí nói một câu.
Trên mặt Vương Dã xuất hiện sự xấu hổ, nhưng cũng không thể phản bác, anh ta đã nghe nói về thực lực của Lâm Thanh Diện, anh ta chỉ là cao thủ nội lực, đâu dám ở trước mặt Tông Sư tùy tiện làm càn, lỡ đâu lại bị Lâm Thanh Diện giết chết.
Lâm Thanh Diện cũng không thèm chú ý tới phản ứng của Vương Dã, anh quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia, so với Lôi Uyên Hành ông ta mạnh mẽ hơn, luồng hơi thở kia là phát ra từ người ông ta.
Ông già cũng liếc mắt đánh giá Lâm Thanh Diện, nét mặt hài lòng tươi cười, mở miệng nói: “Quả nhiên giống như trong lời đồn, chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, tôi còn không tin lắm.”
“Tự giới thiệu một chút, tôi là trưởng lão Chúng Thần Điện Dư Kình Thương.”
Lâm Thanh Diện cũng gật đầu đáp lễ, nói: “Tên của tôi hẳn ông đã biết rồi, hân hạnh gặp mặt.”
“Không biết vì sao hai người lại đến nhà họ Lâm, nếu là đến đánh nhau, làm phiền ba ngày sau lại đến, trong ba ngày này tôi đang mở tiệc cho con gái, nên không muốn động thủ.”
Dư Kình Thương cười cười, nói: “Cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi đều không phải tới tìm cậu để đánh nhau, ngược lại, chúng tôi tới nơi này, là muốn mời cậu gia nhập Chúng Thần Điện, chúng tôi thực sự cần thiên tài giống như cậu, gia nhập Chúng Thần Điện, năng lực của cậu sẽ được phát huy tốt nhất.”
Nghe vậy, Lâm Thanh Diện nhíu mày, mở miệng nói: “Thật xin lỗi, không hứng thú.”
“Thế giới này có rất nhiều bí ẩn mà cậu chưa biết, tôi tin cậu đạt được trình độ hiện tại, cũng đã biết được một số manh mối. Nếu cậu thật sự muốn hiểu về thế giới này, gia nhập Chúng Thần Điện là sự lựa chọn tốt nhất, hơn nữa là lựa chọn duy nhất.” Dư Kình Thương mở miệng.
“Tôi chỉ muốn cùng vợ và con nhỏ sống tốt, không nghĩ đến chuyện tìm hiểu thế giới đến cùng, các vị nên đi đi.” Lâm Thanh Diện khoát tay áo.
“Chà? Tôi nói cậu điều này, nhà họ Lâm đang gặp kiếp nạn, chỉ có gia nhập Chúng Thần Điện, mới có thể hóa giải được?” Dư Kình Thương nở nụ cười xảo quyệt.