Dưới đài đấu võ lập tức hỗn loạn, không ít người còn hét ầm lên, không có ai ngờ được, chỉ trong tích tắc mà Quách Nguyên đã chết rồi.
Lâm Thanh Diện xoay người nhìn Quách Nguyên đang nằm dưới đất, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, anh không ngờ rằng người này lại đê tiện đến thế, không đủ thực lực, vậy mà lại còn dùng ám khí để đánh lén người khác, nếu không phải thực lực của anh mạnh hơn Quách Nguyên rất nhiều lần, mũi tên vừa mới bay ra lúc nãy chỉ sợ sẽ lấy mạng của anh.
Lý Tam Thốn nhìn cảnh thấy vô cùng đáng sợ nhưng cũng may không có nguy hiểm này, cũng lo lắng thay cho Lâm Thanh Diện, sau đó nhanh chân chạy đến cạnh Lâm Thanh Diện.
“Sư huynh, lúc nãy anh quá đẹp trai luôn, nếu đổi lại là em, chỉ sợ là chết rồi cũng không biết bản thân vì sao lại chết.” Lý Tam Thốn cười nói.
Kim Trung Hải kinh ngạc nhìn Quách Nguyên té ngã dưới đất, trong mắt đầy vẻ kinh hãi, vị sư huynh nội môn ông cảm thấy có thực lực vô cùng mạnh mẽ, không ngờ cứ vậy mà chết đi.
Ông cắn răng bò từ dưới đất lên, đi đến trước mặt Quách Nguyên, nhìn thi thể không còn chút sự sống nào, trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Cậu... Cậu lại dám giết chết Quách sư huynh, cậu có biết anh ta có thân phận gì không? Anh ta chính là đệ tử nội môn của Hình Ý Quyền, cậu giết chết anh ta, cao thủ nội môn sẽ không bỏ qua cho cậu!” Kim Trung Hải nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm ông ta, lạnh lùng nói: “Vậy ý của ông là, lúc nãy tôi nên đứng yên ở đó không được nhúc nhích, để anh ta dùng ám khí giết chết tôi sao?”
Kim Trung Hải lập tức bị câu hỏi của Lâm Thanh Diện làm nghẹn họng nói không nên lời, dựa vào tình hình lúc nãy mà nói, Lâm Thanh Diện không sai, là Quách Nguyên không có tài năng bằng người ta, lại tính dùng ám khí đánh lén người khác, kết quả bị Lâm Thanh Diện giết ngược lại, hoàn toàn không thể trách người ta được.
Nhưng Quách Nguyên chỉ đến đây để làm khách, kết quả lại chết nơi đất khách, nếu người Hình Ý Quyền tìm đến, ông chắc chắn cũng không thể thoát khỏi liên quan.
“Cho dù nói thế nào thì sư huynh Quách cũng chết trong tay cậu, cậu nhất định phải đi nội môn Hình Ý Quyền, cho bọn họ một câu trả lời!” Kim Trung Hải nói.
“Trên đài đấu võ không thể tránh khỏi việc chết chóc, nếu đã dám đứng ở trên này, thì phải chuẩn bị tinh thần từ trước, tình hình lúc nãy đến cùng là như thế nào, bên dưới đài còn có rất nhiều người nhìn thấy, nếu lúc nãy người chết là tôi, ông còn truy cứu mọi chuyện thế này sao? Con của ông thua sư đệ của tôi, ông tức giận ra tay với bậc con cháu, bây giờ sư huynh của ông chết trong tay tôi, ông lại bắt tôi phải đưa ra một câu trả lời công bằng, sao nào, Hình Ý Quyền các người đều là dạng người không dám thua sao?” Lâm Thanh Diện nói.
Kim Trung Hải bị Lâm Thanh Diện mắng đỏ bừng mặt, nhưng mà vẫn không muốn dễ dàng buông tha Lâm Thanh Diện: “Đúng là trên đài đấu võ sẽ có chết chóc không sai, nhưng lúc nãy rõ ràng cậu có thể nương tay, nhưng mà lại cứ muốn giết chết sư huynh của tôi, cậu rõ ràng là cố ý, cho nên tôi có lý do truy cứu trách nhiệm của cậu!”
Lâm Thanh Diện khinh thường, không ngở tên này lại còn ngang ngược quậy phá, mặt cũng sa sầm xuống.
“Sư huynh của ông vi phạm võ đức, dùng ám khí đánh lén người khác, đây vốn là chuyện chẳng tốt lành gì, ngoài ra, tôi là người có thù nhất định sẽ báo, nếu ông ta đã muốn giết tôi, vậy bây giờ ông ta chết cũng là đáng đời.”
“Nếu ông còn muốn tiếp tục tranh cãi chuyện này với tôi, tôi cũng không ngại cho cả nhà họ Kim các người đi chôn cùng với vị sư huynh của ông đâu!”
Nói xong, Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn Lý Tam Thốn, ra hiệu bảo cậu ta đuổi theo, sau đó hai người nhảy xuống đài đấu võ, mọi người lập tức tản ra một con đường để hai người bọn họ đi qua, bây giờ không ai dám cản hai người bọn họ.
Kim Trung Hải thấy Lâm Thanh Diện và Lý Tam Thốn cứ vậy mà bỏ đi, trong lòng rất tức giận, nhưng nhớ đến thực lực kinh khủng của Lâm Thanh Diện thì lại không thể làm gì hơn, cuối cùng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn hai người dần đi xa.
Kim Diệu và Kim Lam Chi chạy đến trước mặt Kim Trung Hải, Kim Lam Chi nói: “Ba, không lẽ cứ thả bọn họ đi như vậy sao, hôm nay bọn họ làm con mất mặt ở quán bar đến như vậy, hôm nay lại còn đánh bại anh hai, bây giờ sư bác Quách còn chết trong tay bọn họ, sao ba có thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy chứ?”
Kim Trung Hải nhìn chằm chằm Kim Lam Chi, trong lòng cũng có chút tức giận, dù sao nếu không phải do cô gây chuyện thì Quách Nguyên sao lại chết ở đây được chứ.
“Không thả bọn họ đi thì phải làm sao, con cũng đã nói, đến cả sư bá Quách cũng chết trong tay bọn họ, chúng ta có thể làm gì? Không lẽ con muốn ba cũng chết trong tay bọn họ hay sao?” Kim Trung Hải nói vẻ hơi giận.
Kim Lam Chi lập tức xụ mặt, cô ta dám kiêu ngạo ở huyện Kim Môn như thế này là dựa vào ba, bây giờ đến cả ba cũng không có cách nào, sao cô ta dám tùy ý làm bậy nữa chứ.
“Người này còn trẻ mà đã có được thực lực như thế, bối cảnh chắc chắn cũng không bình thương, sau này hai đứa nhớ kỹ cho ba, tuyệt đối không được tùy ý trêu chọc người khác nữa, nếu chuyện này còn xảy ra lần nữa, ba chắc chắn sẽ đánh gãy chân hai đứa!” Kim Trung Hải lạnh lùng nói.
Kim Lam Chi và Kim Diệu tuy có hơi khó chịu trong lòng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu.
Nhà cũ nhà họ Lâm.
Lúc Lâm Thanh Diện và Lý Tam Thốn quay về, thấy Hùng Võ đang quỳ gối trước cửa Mục Tu, trước người anh còn đặt một tấm thẻ ngân hàng, Lâm Thanh Diện nhìn mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Anh quỳ ở đây làm gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.
Hùng Võ thấy Lâm Thanh Diện, lập tức mặt mày đau khổ nói: “Gia chủ bảo tôi bái Mục đại sư làm sư phụ, còn nói nếu Mục Tu đại sư không đồng ý thì tôi cứ quỳ mãi ở đây, tới chừng nào Mục đại sư đồng ý thì thôi.”
Lâm Thanh Diện dở khóc dở cười, sau đó lại đảo mắt nói: “Tôi đi năn nỉ giúp anh.”
Sau đó Lâm Thanh Diện bước vào phòng Mục Tu, Mục Tu thấy Lâm Thanh Diện và Lý Tam Thốn quay về, cũng có chút vui vẻ, lập tức bước ra đón.
Sau đó Lâm Thanh Diện lập tức nhắc đến chuyện để Mục Tu thu Hùng Võ làm đệ tử.
Anh nói giúp Hùng Võ cũng không phải vì thấy Hùng Võ tội nghiệp, mà vì nghĩ nếu Mục Tu thu Hùng Võ làm đệ tử, vậy thì anh có thể bảo ba người Lý Phù Đồ đến đây “học ké”.
Dựa theo tư chất của ba người Lý Phù Đồ, chắc chắn có thể nói là vô cùng ít ỏi, nếu bọn họ luyện được nội kình, thực lực chắc chắn sẽ có bước nhảy vọt về chất, như vậy thì cho dù là đối với nhà họ Lâm hay là Quan Lĩnh thì đều có lợi ích không nhỏ.
Lúc đầu Mục Tu vẫn muốn từ chối, nhưng mà sau khi nghe Lâm Thanh Diện thuyết phục xong, anh ta lại có chút dao động, sư phụ cũng không có quy định không được phép truyền nội kình ra ngoài, ngược lại, sư phụ lại càng hy vọng đệ tử của ông có thể truyền bá phương pháp nội kình đi ra ngoài, trong mắt Lâm Thanh Diện, sư phụ đang muốn chống lại sự “lũng đoạn” của các gia tộc cổ võ.
Hơn nữa ngoại trừ việc ở lại nhà họ Lâm bảo vệ hai mẹ con Hứa Bích Hoài ra thì Mục Tu cũng không có chuyện gì khác, rảnh rỗi đi dạy dỗ đệ tử cũng là một lựa chọn không tệ.
Vì thế, cuối cùng Mục Tu đồng ý thu Hùng Võ làm đệ tử, Hùng Võ vô cùng vui mừng, cũng vô cùng biết ơn Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện cũng không khách sáo với anh ta, đưa ra yêu cầu anh ta đóng tiền học phí, ba người Lý Phù Đồ đến học ké.
Hùng Võ nghĩ dù sao cũng không phải anh ta tự bỏ tiền túi đóng học phí, có người đến học ké hay không cũng không sao cả.
Cứ như thế, lớp học nội kình của Mục Tu chính thức được mở, học viên chỉ có một mình Hùng Võ, mà ba người Lý Phù Đồ có thể xem như học sinh dự thính.
Trong phòng riêng của Lâm Thanh Diện.
Dựa theo phương pháp thổ nạp do sư phụ dạy, vận chuyển bảy bảy bốn mươi chín lần xong, Lâm Thanh Diện từ từ mở mắt ra, phun ra một ngụm trọc khí, ánh mắt cũng trở nên sáng ngời hơn nhiều.
Anh nhấc tay, cảm nhận lực lượng mạnh mẽ mênh mông trong cơ thể anh, trong lòng vô cùng kinh ngạc cảm thán đối với phương pháp nội kình do tổ tiên truyền lại.
“Dựa theo cấp bậc phân chia nội kình, bây giờ chắc mình cũng đã xem như nội kình đại thành, nhưng mà bản thân mình lại là ngoại công đỉnh phong tu luyện nội kình, thân thể khác xa với người thường, thực lực phát huy ra chắc cũng phải mạnh hơn những cao thủ nội kình đại thành bình thường.”
Dựa theo phỏng đoán của Lâm Thanh Diện, dưới cảnh giới tông sư, chỉ cần không phải có người có thiên phú bẩm sinh như anh, chắc là không còn ai có thể là đối thủ của anh nữa.
“Cũng không biết thực lực của mình tăng nhanh thế này là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa, cứ có cảm giác tốc độ bây giờ quá nhanh, người bình thường nếu muốn đạt đến nội kình đại thành cũng phải tốn cả đời, bây giờ mình chỉ tốn khoảng nửa năm, thật sự quá kinh khủng.” Nhớ lại thực lực của bản thân, Lâm Thanh Diện không khỏi cảm thán thầm trong lòng.
Nhưng mà ánh mắt của anh lại nhanh chóng trở nên kiên định, không có người nào sẽ ngại thực lực bản thân quá mạnh, đặc biệt là loại người chưa báo thù xong như Lâm Thanh Diện.
“Bây giờ Nặc Nặc cũng sắp đầy tháng rồi, mình cũng đã có đủ thực lực, xem ra đã đến lúc đến nước M, tìm Công Tôn Thắng kết thúc ân oán.