Kim Trung Hải nheo mắt, một đấm vừa rồi của Lâm Thanh Diện có uy lực không tầm thường, trực tiếp ép ông ta phải ngừng lại, chỉ cần nhìn từ một điểm này là có thể thấy thực lực của Lâm Thanh Diện là không thể xem thường được.
Nhưng ông ta thấy Lâm Thanh Diện trẻ như thể, nên không hề nghĩ đến khả năng Lâm Thanh Diện có thể là một cao thủ nội kình.
“Thằng nhóc, đừng có lo chuyện thiên hạ, không thì cuối cùng kẻ xui xẻo sẽ là cậu đấy!” Kim Trung Hải lạnh lùng nói một câu.
“Tôi là sư huynh của Lý Tam Thốn, ông có thể tùy tiện nhúng tay vào chuyện trên đấu trường, thì sao tôi lại không thể? Chẳng nhẽ tôi phải giương mắt lên nhìn sư đệ của tôi bị ông bắt nạt sao?” Lâm Thanh Diện trề môi.
“Thì ra là sư huynh của tên nhóc này, thảo nào trên người cậu cũng có khí chất quê mùa như thế, đừng tưởng cậu lớn hơn tên nhóc này vài tuổi thì có thể ra mặt thay cậu ta, chẳng nhẽ cậu tưởng cậu là đối thủ của tôi à?” Kim Trung Hải lên tiếng.
“Có phải hay không, đánh là biết thôi.” Lâm Thanh Diện khua khua nắm đấm.
Kim Trung Hải hừ một tiếng, ông ta đáp lại: “Cậu đã muốn tự mình tìm đến cái chết, vậy thì đừng trách tôi đây không khách khí!”
Các khán giả thấy Lâm Thanh Diện muốn động thủ với Kim Trung Hải thì thấy có chút khinh thường, nhà họ Kim là thế gia võ thuật, mọi người đều biết rõ, Kim Trung Hải cũng là một cao thủ có tiếng của thế hệ gần đây, với tuổi tác của Lâm Thanh Diện, còn không đủ trình để thách đấu với tuổi tác của Kim Trung Hải.
“Nếu thách đấu Kim Diệu, có lẽ anh ta còn có cơ hội thắng, nhưng thách đấu Kim gia chủ thì không phải rõ ràng là tự tìm đường chết sao.”
Kim Trung Hải không hề khách khí, xông thẳng về phía Lâm Thanh Diện, tung ra một đấm vào ngực.
Lâm Thanh Diện ra tay, dễ dàng cản được cú đấm của Kim Trung Hải, sau đó tung ra một đấm vào phía trước, đạp thẳng vào ngực Kim Trung Hải.
Kim Trung Hải mặt mày biến sức, cả người lui về sau nhanh như bay, dùng sức lực của toàn thân mới có thể cản được đòn này của Lâm Thanh Diện.
“Cậu... cậu là cao thủ nội kình?!!” Kim Trung Hải đầy kinh hải hỏi Lâm Thanh Diện.
“Sao, có vấn đề gì à?” Lâm Thanh Diện thờ ơ trả lời.
Kim Trung Hải lập tức nhổ một bãi nước bột, mặc dù biết muốn luyện thành nội kình, tuy là khó khăn, nhưng chỉ cần có chút tài năng, lại thêm cả nỗ lực cố gắng thì thường vẫn không thể luyện thành được, nhưng một cao thủ nội kình trẻ như Lâm Thanh Diện, ông ta chưa từng gặp bao giờ.
Với trình độ như thế này, có lẽ chỉ có đệ tử ưu tú nhất của môn Hình Ý Quyền mới có thể đạt được, điều này thực sự hiếm có như lông phượng sừng lân.
Kim Trung Hải nghiến răng, sau đó dùng nội kình toàn thân, một lần nữa xông vào Lâm Thanh Diện.
Cho dù Lâm Thanh Diện là cao thủ nội kình thì đã sao, dù gì ông ta cũng sống lâu hơn Lâm Thanh Diện bao nhiêu năm như thế, nếu lại sợ hãi trước một hậu bối, thì cái danh gia chủ họ Kim này ông ta cũng không cần làm nữa.
Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng đánh cho Kim Trung Hải ngã xuống mặt đất, với một cao thủ chỉ vừa mới đạt đến ngưỡng cửa nội kình như thế này, khi ở trước Lâm Thanh Diện thường không thể chịu nổi một đòn.
“Ông yếu quá, không phải đối thủ của tôi.” Lâm Thanh Diện lên tiếng.
“Cậu xem thường ai thế hả, vừa nãy chỉ là sai sót mà thôi, đợi tôi đứng dậy đánh tiếp với cậu!”
Kim Trung Hải muốn đứng dậy, nhưng khi ông ta dùng lực mới phát hiện ra mình không thể nào đứng lên được.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc theo dõi cảnh tượng này, gia chủ nhà họ Kim lại bị Lâm Thanh Diện ra hai chiêu đã ngã xuống đất, điều này thực sự khác hẳn với tưởng tượng của họ.
Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Kim Trung Hải ở dưới đất không đứng dậy được, anh nói: “Tôi bảo rồi mà, ông không phải là đối thủ của tôi.”
“Ông ta không phải đối thủ của cậu, vậy để tôi được lĩnh giáo sức mạnh của cậu nhé.” Chính lúc ấy, một giọng nói vang lên sau lưng Lâm Thanh Diện, không biết từ lúc nào mà Quách Nguyên đã xuất hiện trên đấu trường rồi.
Khóe miệng Lâm Thanh Diện cong lên thành một nụ cười vui vẻ, anh giải quyết Kim Trung Hải trong vòng hai chiêu là vì muốn dụ Quách Nguyên ra tay.
Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được Quách Nguyên chắc hẳn là một cao thủ có thực lực mạnh mẽ, anh khó khăn lắm mới đến huyện Kim Môn một chuyến, sao có thể chỉ đánh một trận với một kẻ chỉ mới đạt trình độ nội kình xong là đi được.
Anh quay người nhìn Quách Nguyên đứng sau lưng mình, cất tiếng hỏi: “Ông là ai?”
“Đệ tử môn phái Hình Ý Quyền, Quách Nguyên.” Quách Nguyên nói ra lai lịch của mình.
Lâm Thanh Diện nhướng mày, không ngờ người này lại là đệ tử Hình Ý Quyền, thảo nào vừa nãy Kim Trung Hải lại cung kính với ông ta như thế, xem ra hôm nay anh đã đến đúng chỗ rồi.
“Nghe có vẻ rất lợi hại đấy nhỉ, mà không biết đánh thì như thế nào.” Lâm Thanh Diện cười nói.
“Đánh thì biết thôi!” Quách Nguyên lạnh lạnh lùng hắng giọng, trực tiếp xông lên ra tay với Lâm Thanh Diện, một cơn mưa quyền rơi xuống, khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt đã bao trùm lên Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện không dám do dự, anh cẩn thận theo dõi từng chiêu thức của Quách Nguyên, vận nội kình để chống lại sự tấn công của ông ta.
Người đứng bên dưới xem hai người họ đấu với nhau, lại ồ lên kinh ngạc, trận đấu giữa Lâm Thanh Diện và Quách Nguyên không biết đã được nâng lên bao nhiêu cấp độ so với vừa nãy, khiến người xem cảm thấy vô cùng hồi hộp kịch tích.
“Ôi mẹ ơi, đây là đang quay phim à, sao lại có nhiều người giỏi thế!”
Kim Trung Hải mắt chữ A mồm chữ O nhìn Lâm Thanh Diện, ông ta thực không ngờ một người nhìn qua không quá 24, 25 tuổi lại có thể đấu với Quách Nguyên như vậy.
Kim Diệu và Kim Lam Chi lúc này cũng im lặng, bọn họ mang biểu cảm phức tạp nhìn theo Lâm Thanh Diện, bọn họ vốn dĩ cho rằng Lâm Thanh Diện chỉ là một tên nhà quê, nhưng bây giờ xem ra, anh ta mới là người giấu kĩ không để lộ bản chất của mình.
Lý Tam Thốn thì lại mặt mày đắc ý, tự hào vì mình có một người sư huynh lợi hại như vậy.
“Thực lực của Mục Tu sư huynh là nội kình cấp thấp, mà Lâm Thanh Diện sư huynh lại có thể dễ dàng đánh bại được anh ấy, vậy thực lực của Lâm Thanh Diện sư huynh ắt hẳn đã đạt đến trình độ nội kình cấp cao rồi, tên Quách Nguyên này chắc hẳn chỉ ngang bằng với Mục Tu sư huynh, xem ra không cần phải lo lắng cho Lâm Thanh Diện sư huynh rồi.” Lý Tam Thốn lẩm bẩm một mình.
Nội kình, được phân thành ba giai đoạn cấp thấp, cấp cao, hoàn mỹ, nội kình cấp thấp, là đã nắm được tinh túy của nội kình, là một bước nhảy vọt về chất của sức mạnh, nội kình cấp cao, là đã có thể vận dụng được tinh túy của nội kình, phát huy được uy lực vô đối.
Còn về nội kình hoàn mỹ, chính là trình độ khó đạt được nhất của nội kình, đạt được nội kình hoàn mỹ có thể coi là bậc thầy.
Trong cả trăm cao thủ nội kình cấp cao thì chưa chắc đã có thể có được một cao thủ nội kình hoàn mỹ, đây cũng chính là lý do tại sao có rất ít bậc thầy.
Người bình thường muốn tu thành nội kình đã là chuyện cực kì khó, coi như là trong trăm dặm mới chọn ra được một nhân tài, mà cho dù đã chạm đến ngưỡng cửa nội kình thì muốn đạt được nội kình cấp thấp vẫn là một cửa ải khó nhằn, nếu tư chất tốt thì 5-10 năm là có thể đạt đến, tư chất không tốt thì có khả năng cả đời cũng chỉ dừng lại ở ngưỡng cửa mà thôi.
Mà cao thủ nội kình cấp cao thì lại là trong số rất nhiều các cao thủ nội kình cấp thấp mới có được một người, thường là có sẵn tư chất rồi mà muốn đạt được thì cũng nhất cũng cần thời gian 10 năm.
Vậy nên tuổi tác của những cao thủ này không không hề nhỏ.
Đương nhiên, trên thế giới này không hề thiếu nhân tài, hay người tài giỏi nổi bật, có thể rút ngắn khoảng thời gian này, có người chỉ trong năm năm đã có thể từ nhập môn đạt đến cao cấp.
Những người này đã coi là nhân tài long phượng, cực kì hiếm có.
Mà như Lâm Thanh Diện, từ khi tiếp xúc với nội kình, đến khi đạt đến trình độ nội kình cấp cao, chỉ cần vỏn vẹn nửa năm, như lời sư phụ nói, là trong lịch sử chưa từng nghe nói qua.
Lâm Thanh Diện cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thể nắm được nội kình nhanh đến thế, có lẽ anh thực sự là thiên tài dị biệt, hoặc có thể là do anh may mắn tìm được bí quyết, nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là Lâm Thanh Diện có cơ hội, hơn nữa lại có khả năng lớn có thể đứng lên vị trí bậc thầy.
Khi Quách Nguyên và Lâm Thanh Diện bắt đầu giao đấu, ông ta còn có thể đánh ngang bằng với Lâm Thanh Diện, nhưng càng về sau, Quách Nguyên phát hiện mình dần dần không đối phó được với Lâm Thanh Diện, dần dần trở nên lép vế.
Mà Lâm Thanh Diện vẫn cứ đối phó với ông ta một cách điêu luyện, dường như anh rất bình tĩnh, luôn hóa giải được mọi chiêu thức của ông ta, giống như anh đang coi ông ta là một đối tượng luyện tập mà thôi.
Trong lòng Quách Nguyên biết rõ, hôm nay ông ta tuyệt đối không thể thua Lâm Thanh Diện, nếu không ông ta sẽ làm mất toàn bộ thể diện của Hình Ý Quyền.
Nhưng năng lực khiến ông ta không thể nào bảo vệ được tôn nghiêm của Hình Ý Quyền, cuối cùng, sau một cú đấm mạnh mẽ của Lâm Thanh Diện, Quách Nguyên đã ngã xuống đất.
Lâm Thanh Diện nhìn Quách Nguyên ngã trên mặt đất, anh cười nói: “Hình Ý Quyền cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Nói xong, anh quay người đi xuống khỏi đấu trường.
Quách Nguyên mặt đầy phẫn nộ, ông ta không ngờ một tên nhóc mới hơn hai mươi tuổi mà lại dám khinh thường Hình Ý Quyền của bọn họ, điều này đối với ông ta là một sự sỉ nhục chí mạng.
Hai mắt ông ta đỏ ngầu, ông ta sốt ruột muốn xử lý tên nhóc điên cuồng này, ánh mắt của ông ta phát ra sát khí, sau đó ông ta lấy từ trong tay áo ra một ống tre, rồi thổi vào lưng Lâm Thanh Diện.
Vút một tiếng, một mũi tên bay thẳng về phía lưng Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cảm giác được nguy hiểm, thông qua âm thanh, anh nhanh chóng xoay người, bắt lấy mũi tên, sau đó dùng lực ném nó ngược trở lại.
Quách Nguyên không ngờ Lâm Thanh Diện lại phản ứng nhanh đến thế, mũi tên trực tiếp xuyên qua cổ ông ta, ông ta trợn tròn mắt, trong cổ họng phát ra tiếng òng ọc òng ọc.
Một lúc sau, Quách Nguyên mặt cắt không còn một giọt máu, sau đó cơ thể mềm nhũn ra, đổ xuống sàn đấu trường.