Trên con phố lớn, có rất nhiều người đang rảo bước về phía quảng trường trung tâm huyện Kim Môn.
“Nghe gì chưa, hôm nay đại thiếu gia nhà họ Kim sẽ đấu với một siêu cấp phế vật đấy, cũng không biết thứ phế vật này từ đâu ra mà lại có thể khiến nhà họ Lâm và họ Kim phải ra quân ồ ạt như vậy.”
“Không cần biết nó đến từ đâu, chẳng phải đã nói rõ rồi sao, đây là một thứ bỏ đi sao, tôi đoán chắc nó cũng chẳng có gì chống lưng đâu, đến chỉ để thiếu gia họ Kim cho một trận thôi.”
“Vậy mọi người nói xem người này có gan đến chỗ quảng trường không, nếu là tôi thì chắc chắn tôi đã chạy ngay từ đầu rồi.”
“Không chạy thì đến lúc đấy bị thiếu gia nhà họ Kim đánh cho thừa sống thiếu chết thì đúng là không hổ danh siêu cấp phế vật, mà chạy thì khỏi phải nói, chẳng khác gì trực tiếp thừa nhận mình là đồ bỏ đi cả, nên là cho dù chạy hay không thì người này vẫn phải chịu kết cục như vậy thôi.”
Lâm Thanh Diện và Lý Tam Thốn vừa đi trên đường vừa nghe người qua đường bàn tán xôn xao, trên mặt Lý Tam Thốn lộ rõ vẻ khó chịu.
“Tên Kim Diệu này cũng đúng là không cần thể diện mà, đợi đến lúc lên đấu trường mà thua em, xem hắn ta xử lý thế nào.” Lý Tam Thốn cằn nhằn một câu.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Đừng có ỷ mạnh quá, tuy là hai năm nay cậu đã trưởng thành lên nhiều, nhưng Kim Diệu chưa chắc vẫn dậm chân tại chỗ, tốt nhất đừng nên khinh địch.”
Lý Tam Thốn cười đáp lời: “Sư huynh, chuyện này anh yên tâm đi, hơn nữa thì dù sao anh cũng có niềm tin với sư phụ của chúng ta mà, Hình Ý Quyền tuy là môn võ cổ đã được lưu truyền từ rất lâu, nhưng năm đó khi sư phụ giảng cho em về ưu nhược điểm của Hình Ý Quyền, có thể nói là đã gãi đúng chỗ ngứa, nếu so với bản lĩnh mà sư phụ đã truyền cho chúng ta, Hình Ý Quyền vẫn còn thua kém nhiều lắm.”
Lâm Thanh Diện không nói gì, nhưng trong lòng anh lại rất tán thành với lời nói của Lý Tam Thốn, mặc dù sư phụ chưa từng nói cho anh về ưu nhược điểm của Hình Ý Quyền, nhưng dựa vào bản lĩnh mà anh học được từ sư phụ, anh có thể cảm nhận được sự tinh tế trong cách thức sư phụ truyền dạy.
Khi theo học sư phụ, Lâm Thanh Diện có thể cảm nhận được năng lực của sư phụ, mạnh như cả trăm người hợp lại, có được sự tinh tế của các môn võ thuật, cho dù nhìn từ góc độ nào, đều có thể thấy đó là một trình độ gần như hoàn hảo.
Vì vậy nên cho dù chưa từng được lĩnh hội sự lợi hại của Hình Ý Quyền, anh cũng biết được không phải bất kì môn võ nào cũng có thể sánh với sức mạnh của sư phụ.
Không lâu sau, hai người đã đến quảng trường trung tâm, lúc này ở chính giữa quảng trường đã có một đấu trường được dựng lên, xung quanh đấu trường đều bị người người vây kín.
Bên trên đấu trường treo một tấm băng rôn, trên đó viết “Siêu cấp phế vật vô địch vũ trụ mau đến ứng chiến!”, không cần nghĩ cũng biết thừa trò này là do Kim Lam Chi nghĩ ra.
Kim Diệu đã đứng sẵn trên đấu trường, cúi đầu nhìn người xem đứng bên dưới, mang khí thế nhìn đời bằng nửa con mắt.
Mà ở cách đấu trường không xa có đặt mấy chiếc ghế, Kim Trung Hải và Quách Nguyên đang ngồi ở đó, Kim Lam Chi ngồi bên cạnh, ánh mắt cô ta không ngừng quét khắp nơi, dường như đang muốn tìm kiếm ai đó.
Lâm Thanh Diện càng chú ý hơn đến Quách Nguyên, anh cảm nhận được khí chất không hề tầm thường tỏa ra từ người này, Kim Trung Hải ngồi bên cạnh cũng thu hút được sự chú ý của Lâm Thanh Diện, nhưng cảm giác mà ông ta đem lại cho Lâm Thanh Diện không mạnh mẽ như Quách Nguyên.
Sau khi đạt đến trình độ nội kình, Lâm Thanh Diện có thể dựa vào một số chi tiết để phân biệt cao thủ nội kình và người bình thường, anh không ngờ nhà họ Kim lại giấu tận hai cao thủ nội kình, một trong số đó có thực lực không hề yếu ớt, điều này thực sự khiến anh có chút kinh ngạc.
“Cậu biết người ngồi đằng kia là ai không?” Lâm Thanh Diện chỉ vào Quách Nguyên rồi hỏi.
Lý Tam Thốn nhìn qua, anh lắc đầu trả lời: “Không biết, nhưng người ngồi bên cạnh người đó là gia chủ nhà họ Kim – Kim Trung Hải.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, anh không nghĩ nhiều nữa, đối với anh, thân phận của Quách Nguyên không quan trọng, lần này anh đến đây với nhiệm vụ ngăn chặn cao thủ nội kình nhà họ Kim ra tay với Lý Tam Thốn, ngoài ra những chuyện khác anh không quan tâm.
Hai người rất nhanh đã đi đến trước đấu trường.
“Đồ phế vật Lý Tam Thốn có ở đây không, rốt cuộc mày có gan lên đây đấu với tao một trận không, nếu không thì nhân cơ hội này sớm ra mặt dập đầu xin lỗi em gái tao đi, đừng có làm lãng phí thời gian của mọi người!” Kim Diệu đợi lâu có chút sốt ruột, hắn hướng xuống mọi người dưới đấu trường hét lên một câu.
Lý Tam Thốn nghe xong, lạnh lùng hừ một tiếng, anh quay sang nói gì đó với Lâm Thanh Diện, sau đó nhanh như chớp lao lên trên đấu trường.
Chỉ trong chớp mắt, Lý Tam Thốn đã đứng đối diện Kim Diệu.
“Ông nội mày đến rồi đây!”
Kim Diệu xem xét Lý Tam Thốn một lượt, trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười lạnh, hắn nói: “Hai năm không gặp, mày vẫn là thằng bụi đời nhà quê, nghe nói tối qua mày còn ở trong bar kêu người ta chửi em gái tao, tao thấy mày thực sự chán sống rồi đấy, nếu hôm nay mày đã dám bước lên đấu trường này thì tao tuyệt đối sẽ không để mày sống sót trở về đâu!”
Lý Tam Thốn bĩu môi đáp lại: “Đừng nói năng tự mãn như thế, không chừng hôm nay người không về được là mày đấy.”
Kim Lam Chi thấy Lý Tam Thốn xuất hiện trên đấu trường thì lập tức hét lên: “Anh, anh đánh tên đó thừa sống thiếu chết đi, rồi để cho em, em phải hành hạ hắn một trận!”
Kim Diệu làm kí hiệu “ok” với Kim Lam Chi.
“Thằng nhóc, hai năm qua thực lực của tao nhờ luyện tập siêng nên đã mạnh lên rất nhiều, hôm nay bác Quách đang ngồi xem dưới khán đài, tao sẽ cho mày làm bao cát để thể hiện cho bác Quách thấy!” Kim Diệu vào thế bắt đầu Hình Ý Quyền ngay trước mặt Lý Tam Thốn.
Trên khuôn mặt Lý Tam Thốn lộ ra một nụ cười hiểm ác, anh lầm bẩm: “Mày chỉ là chăm chỉ thôi mà, hai năm nay, thực lực của tao tiến bộ ngang với tốc độ tên lửa đấy, mày sẽ được thấy sự lợi hại của đệ tử yêu quý thứ hai của sư phụ tao ngay thôi.
Cuộc tranh đấu giữa hai người, chỉ trong chớp mắt đã bùng nổi.
Động tác của Hình Ý Quyền gọn gàng chặt chẽ, giống như mọi bộ phận trên cơ thể đều có thể trở thành một thứ vũ khí tấn công, tất cả phối hợp lại tạo nên sức công phá cực lớn, trong chiến đấu, nó sẽ tạo nên hiệu quả vô cùng chấn động.
Kim Diệu thay đổi chiêu thức, tấn công vào mọi điểm chí mạng của Lý Tam Thốn, động tác trông cũng có vẻ đẹp đẽ, mọi người đứng dưới đấu trường xem Kim Diệu đánh giống như đang xem một bộ phim võ thuật vậy, không lâu sau đã bắt đầu có người vỗ tay tán thưởng.
Khi mới bắt đầu, Lý Tam Thốn chọn phòng thủ, sư phụ đã từng dạy anh, lực tấn công của Hình Ý Quyền tuy mạnh, nhưng lại có điểm yếu là không thể tạo nên các chiêu liên tiếp cả công cả thủ, khi đối thủ dùng hết chiêu tấn công, thì rất dễ xuất hiện sơ hở.
Mới đầu anh chọn phòng thủ, để đợi Kim Diệu để lộ sơ hở.
Người dưới khán đài chỉ muốn hóng chuyện, chứ không hiểu môn đạo, thấy Lý Tam Thốn liên tục phòng thủ thì cho rằng anh đấu không lại Kim Diệu, nên càng thấy coi thường anh.
Còn Quách Nguyên lại chăm chú theo dõi chiêu thức của Lý Tam Thốn, đôi mắt bắt đầu nheo lại.
Kim Trung Hải chưa nhìn thấu ý định của Lý Tam Thốn, chỉ cho rằng con trai mình lợi hại, ông ta còn cười nói với Quách Nguyên: “Quách sư huynh, nền tảng của con trai tôi được rèn luyện từ nhỏ, còn tên Lý Tam Thốn kia chẳng qua chỉ là một tên đầu đường xó chợ, căn bẳn không thể nào là đối thủ của con trai tôi.”
Quách Nguyên lắc đầu, nói: “Tên nhóc kia không đơn giản như ông nghĩ đâu, cậu ta đã nhìn thấu được điểm yếu của Hình Ý Quyền, đợi đến khi nào con trai ông để lộ sơ hở thì sẽ nhân cơ hội phản công.”
Kim Trung Hải cau mày, không ngờ Quách Nguyên lại thấy được Lý Tam Thốn đang cố ý phòng thủ, ông ta không nghĩ rằng con trai mình sẽ thua một kẻ quê mùa, muốn đợi đến lúc Kim Diệu thắng rồi thì sẽ biết ai đúng ai sai thôi.
Rất nhanh sau đó, Kim Diệu đã tung hết chiêu thức ra, giữa các chiêu thức đã xuất hiện sơ hở rất rõ ràng, Lý Tam Thốn liền nắm lấy thời cơ, nhân cơ hội này phản công lại, tung ra thực lực mạnh mẽ nhất của mình, dùng đủ chiêu thức tấn công vào điểm sơ hở của Kim Diệu, ép hắn phải liên tục lùi lại phía sau, không có được bất cứ cơ hội phản công nào.
Khán giả bên dưới thấy cục diện trận đấu đã thay đổi, lập tức trợn tròn mắt, cảm thấy thật không thể tin nổi.
Mặt mũi Kim Trung Hải cũng tối sầm lại, một tay bám chặt lấy tay ghế, không ngờ mọi việc lại xảy ra đúng như những lời Quách Nguyên nói, con trai ông ta đã bị Lý Tam Thốn bắt lấy sơ hở rồi.
Kim Diệu vốn dĩ cho rằng có thể dùng vài chiêu thức mê hoặc để che đi điểm sơ hở nhỏ xíu của mình, ai ngờ lại bị Lý Tam Thốn nhìn thấu ngay lập tức.
Quả đúng là quân binh một khi bị đánh bại thì chẳng khác gì cả ngọn núi sụp đổ, sau khi Kim Diệu để lộ sơ hở, hắn không thể nào chống lại sự tấn công của Lý Tam Thốn được nữa, ngay cả thời gian để hít thở cũng bị Lý Tam Thốn nắm mũi dắt đi.
Cuối cùng, Kim Diệu không chống lại được một cú đấm mạnh của Lý Tam Thốn, liền hạ mông xuống mặt đất.
Lý Tam Thốn nắm bắt cơ hội, đè Kim Diệu xuống mặt đất, sau đó đánh mạnh vào mông hắn trước mặt tất cả mọi người ở đó.
“Hôm nay tao phải thay bố mày dạy cho mày một bài học, này thì ra vẻ này, đáng bị đánh lắm!”
Nói xong, Lý Tam Thốn lại đánh vào mông Kim Diệu.
Mọi người dưới khán đài ngay lập tức cười rộ lên.
Kim Trung Hải thấy thế thì tức đến mức đứng bật dậy, mặt mũi ông ta tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Cậu dám làm nhục con trai tôi trước mặt mọi người, cậu tưởng người nhà họ Kim chúng tôi dễ bị bắt nạt thế hả!”
Nói xong, Kim Trung Hải phi như bay lên đấu trường, muốn ra tay với Lý Tam Thốn.
Lý Tam Thốn mặt mày biến sắc, vội vã chạy xuống khỏi đấu trường.
Nhưng anh vẫn không thể nào trốn thoát khỏi sự truy sát của một cao thủ nội kình, chỉ nhìn thấy bàn tay của Kim Trung Hải sắp sửa đập vào lưng Lý Tam Thốn.
“Sư huynh, cứu em với!” Lý Tam Thốn hét lên.
Đúng lúc đó, một bóng người xuất hiện ngay trước mặt Kim Trung Hải, một đấm tung ra đã ngăn được Kim Trung Hải lại.
“Con trai ông năng lực không bằng người ta, thua rồi thì phải chịu bị đánh thôi, đây là đạo lý hiển nhiên, ông thân là chủ một nhà, mà lại chịu đánh cược mà không nhận thua, như thế có phải vô liêm sỉ quá không?”
Ánh mắt Lâm Thanh Diện bình lặng như nước, đặt lên người Kim Trung Hải đang khí thế hừng hực