“Lâm Thanh Diện, cậu… cậu muốn làm gì?” Tôn Khoan đứng bên cạnh cũng có chút sợ hãi, nhìn Lâm Thanh Diện hỏi một câu, nhưng nghĩ đến bốn tên siêu cấp cao thủ phía sau mình, ông ta cũng không quá sợ hãi nữa.
Lâm Thanh Diện nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Sao nào, mấy người muốn ra tay với vợ con tôi, còn muốn chia cắt tài sản nhà họ Lâm, tôi muốn làm gì, chẳng lẽ mấy người còn không rõ sao?”
“Lâm… Lâm Thanh Diện, cậu đừng có làm trò bí ẩn ở đây, cho dù cậu vẫn còn sống, sản nghiệp nhà họ Lâm mấy người cũng buộc phải giao ra đây, thời của nhà họ Lâm mấy người đã kết thúc rồi.” Triệu Văn Ấn đã giải tỏa được nỗi sợ hãi do Lâm Thanh Diện mang lại, thở phào một hơi rồi hướng về phía Lâm Thanh Diện nói.
Lâm Thanh Diện bật cười nói: “Ông cho rằng ông là cái thá gì, sản nghiệp nhà họ Lâm của tôi, ông bảo phải giao ra là tôi sẽ giao ra à?”
“Cậu!” Sắc mặt Triệu Văn Ấn rất bất mãn, rõ ràng đang ở trên cơ, nhưng ông ta đã thua Lâm Thanh Diện rồi.
Lúc này Công Tôn Tề đưa ba người kia bước đến trước mặt Lâm Thanh Diện, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh chính là Lâm Thanh Diện? Hai anh em nhà chúng tôi đi đến nhà họ Lâm, anh không gặp sao?” Công Tôn Tề hỏi.
Lâm Thanh Diện nhìn bốn người Công Tôn Tề, cảm nhận được khí thế trên người bọn họ, mở miệng hỏi: “Mấy người là do Công Tôn Thắng sai đến?”
“Haha, không ngờ anh cũng khá có mắt nhìn đấy, không sai, ông đây là Công Tôn Tề, đến đây là hủy hoại cái thứ mà mấy người gọi là nhà họ Lâm, thật không ngờ mạng của cậu nhóc anh cũng lớn như vậy, lại có thể sống mà thoát khỏi tay cậu chủ, có điều hôm nay anh xuất hiện ở đây, cũng chính là tự tìm đường chết, tôi sẽ thay cậu chủ kết liễu mạng của anh!” Công Tôn Tề lạnh lùng nói.
“Vậy e là anh nghĩ nhiều quá rồi, hai tên mà mấy người sai đến nhà họ Lâm đã chết trong tay tôi rồi.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt nói.
Công Tôn Tề trừng lớn mắt, nhưng lập tức bật cười nói: “Con mẹ nó bớt lừa tao đi, thực lực của hai người họ như nào tao biết rõ, muốn giết được họ, dựa vào mày sao, còn kém xa.”
Thấy Công Tôn Tề không tin, Lâm Thanh Diện cũng chỉ nhếch miệng, lười giải thích, quay đầu lại nhìn mọi người, cao giọng nói: “Chuyện ngày hôm nay, là nhà họ Triệu và nhà họ Tôn đứng đầu dụ dỗ mấy người, muốn ra tay với sản nghiệp nhà họ Lâm của tôi, tôi có thể không tính toán, nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho nhà họ Triệu và nhà họ Tôn, vì vậy mời các vị ở đây làm chứng, hôm nay, Lâm Thanh Diện tôi muốn hủy bỏ nhà họ Triệu và nhà họ Tôn, sau này ai còn muốn ra tay với nhà họ Lâm thì hãy cân nhắc.”
Sau khi mọi người nghe được lời của Lâm Thanh Diện, lập tức lộ ra sắc mặt xem thường, rõ ràng không nghĩ rằng Lâm Thanh Diện của ngày hôm nay vẫn còn thực lực để đối phó với nhà họ Triệu và nhà họ Tôn.
Nửa năm, trình độ của nhà họ Lâm đã không còn được như trước, đây không phải chuyện mà Lâm Thanh Diện quay về là có thể bù đắp được.
Đương nhiên, bọn họ không hề biết, phía sau Lâm Thanh Diện còn có Quan Lĩnh, chút khó khăn trước mắt của nhà họ Lâm này, chỉ cần một cuộc điện thoại là Lâm Thanh Diện có thể giải quyết.
“Đúng là buồn cười chết mất, Lâm Thanh Diện, không phải nửa năm này cậu vào ở trại thương điên đấy chứ, hay là cậu mất não rồi, mới giữ lại được một mạng này? Cậu có biết rõ hoàn cảnh hiện nay của nhà họ Lâm là như thế nào không, còn dám ăn nói ngang ngược muốn hủy bỏ nhà họ Triệu tôi và nhà họ Tôn, đúng thật là nực cười!” Triệu Văn Ấn chế giễu nói.
Tôn Khoan cũng bước lên một bước, nói: “Các vị, sở dĩ Lâm Thanh Diện dám nói những lời này, e rằng là dựa vào chút thực lực còn lại của cậu ta, nếu thật sự đánh nhau, tôi chắc chắn đánh không lại cậu ta, nhưng mà, bốn vị này, là cao thủ hàng đầu, khoảng thời gian trước ba cao thủ của nhà họ Lâm đã bị bọn họ đánh gây thương tích, mỗi người trong số bốn bọn họ, đều có thể đánh Lâm Thanh Diện đến không còn miếng thịt hoàn chỉnh!”
Mọi người nghe thấy lời này của Tôn Khoan càng thêm khinh thường Lâm Thanh Diện, theo bọn họ thấy, hôm nay Lâm Thanh Diện đến đây chỉ để tấu hài mà thôi.
Lâm Thanh Diện nhếch miệng, tiến lên một bước, tát vào mặt Tôn Khoan, nội kình bùng nổ, cú tát này, khiến đầu Tôn Khoan quay một góc một trăm tám mươi độ.
Một tiếng “rắc rắc” vang lên, sự chế giễu trên vẻ mặt Tôn Khoan dập tắt, cơ thể cũng ngã thẳng xuống đất.
“Ông ồn ào quá.” Lâm Thanh Diện nhìn Tôn Khoan lạnh lùng nói.
Tất cả mọi người lại rơi vào sự hoảng loạn một lần nữa, nhiều người phụ nữ đã bắt đầu la hét, đường đường là chủ nhà họ Tôn, lại chết bởi một cú tát của Lâm Thanh Diện.
Triệu Văn Ấn sợ hãi đến mức suýt chút nữa tiểu ra quần.
Đám người Công Tôn Tề cũng không phản ứng kịp với hành động đột ngột này của Lâm Thanh Diện, thấy Tôn Khoan ngã xuống đất, Công Tôn Tề đấm một đấm về phía Lâm Thanh Diện.
“Dám giết người trước mặt tao, đúng là tìm chết!”
Lâm Thanh Diện bình tĩnh, chặn nắm đấm của Công Tôn Tề lại, rồi nhìn ba người đằng sau, lạnh lùng nói: “Mấy người lên cùng luôn đi.”
Công Tôn Tề lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Đúng là nói khoác không ngượng mồm, còn dám vọng tưởng muốn đánh cả bốn người bọn tao, mày vẫn nên nghĩ xem đi gặp Diêm Vương như thế nào đi!”
Nói xong, Công Tôn Tề tiếp tục ra tay đánh Lâm Thanh Diện, ba người phía sau cũng chỉ mong mau chóng giải quyết xong Lâm Thanh Diện, hoàn toàn không quan tâm đến việc ỷ đông hiếp ít gì, hơn nữa ban nãy Lâm Thanh Diện cũng bảo bọn họ cùng nhau lên.
Ba người lâp tức gia nhập vào trận chiến, cùng với Công Tôn Tề ra tay đánh Lâm Thanh Diện.
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều lui sang một bên, để lại không gian cho bọn họ đánh nhau, Lâm Thanh Diện có thể tát chết một người, nếu như dính phải, chắc chắn bọn họ không chết cũng bị thương.
Bốn người đánh với một mình Lâm Thanh Diện, việc đánh nhanh thắng nhanh trong tưởng tượng của bọn họ không hề xuất hiện, một mình Lâm Thanh Diện đối phó bốn người bọn họ, lại không tốn chút sức, không có dáng vẻ gì là sắp ngã xuống cả.
“Chắc mấy người cảm thấy kì lạ sao một mình tôi có thể chống lại bốn người nhỉ?” Lâm Thanh Diện cười nói.
“Thật ra, một mình tôi còn có thể giết chết bốn người.”
Nói xong, Lâm Thanh Diện không định chơi tiếp với bọn họ nữa, Nội kình bùng nổ, đấm vào một tên, tên đó lập tức mất mạng, ngã xuống đất.
Sắc mặt Công Tôn Tề thay đổi, khó tin nhìn Lâm Thanh Diện, trong đầu lập tức xuất hiện một khả năng.
“Cậu… cậu là cao thủ nội kình?!”
Lâm Thanh Diện nhìn anh ta cười, nói: “Chúc mừng anh, đoán đúng rồi.”
Sau đó Lâm Thanh Diện lại ra tay với hai tên còn lại, bọn họ chưa kịp phản ứng lại đã bị Lâm Thanh Diện giải quyết.
Công Tôn Tề từng thấy sự đáng sợ của Công Tôn Thắng, biết được cao thủ nội kình là như thế nào, với thực lực của anh ta, cho dù có sống thêm một trăm năm nữa, cũng chưa chắc đã có thể đánh lại.
Vì vậy ngay lập tức anh ta đã chạy đi, bây giờ chỉ có chạy mới có thể bảo toàn tính mạng.
Nhưng Lâm Thanh Diện không cho anh ta cơ hội này, giây phút Công Tôn Tề chạy đi, anh đã ở phía sau Công Tôn Tề, ghé vào tai anh ta nói một câu: “Vội thế làm gì, nếu đã đến rồi, vậy thì không cần đi nữa.”
Lông tơ của Công Tôn Tề đều dựn đứng lên, cảm giác như Lâm Thanh Diện là ma quỷ bước lên từ địa ngục, vô cùng đáng sợ.
“Xin cậu…”
Công Tôn Tề vẫn chưa nói hết câu, Lâm Thanh Diện đã bóp cổ anh ta, vừa ra sức, tiếng xương vỡ giòn tan đã vang lên, Công Tôn Tề ngã xuống đất rồi co giật.