Nhà họ Lâm, trong phòng khách.
Lúc này Chung Linh Nhi đang mặt ủ mày ê ngồi trên ghế sofa, ông Độ và một vài có trong tầng lớp quản lý của nhà họ Lâm cũng đang ngồi ở nơi này, không khí có hơi nặng nề.
Bởi vì sắp đến ngày dự sinh rồi, Hứa Bích Hoài không thể tiếp tục xử lý công việc của nhà họ Lâm được nữa, chỉ có thể giao một số công việc quyết định cho ông Độ, lúc này Hứa Bích Hoài đang nghỉ ngơi trong một căn phòng được chuẩn bị đầy đủ ở nhà, cũng đã mời bác sĩ về tận nhà, cũng chỉ muốn không xảy ra bất cứ bất trắc nào trong thời gian sinh.
Dựa vào tình trạng trước mắt của nhà họ Lâm, nếu đến bệnh viện sinh con, nói không chừng nhà họ Triệu và nhà họ Tôn sẽ giở trò xấu gì đó, cho nên chỉ có thể chuẩn bị đầy đủ tất cả dụng cụ cần thiết ở nhà cũ nhà họ Lâm thôi.
“Ông Độ, xin mọi người nhất định phải giúp thương hội Thiên Nguyên của chúng tôi, trong khoảng thời gian này, nhà họ Triệu và nhà họ Tôn cứ nhằm vào chúng ta, bọn họ dùng một ít chiêu trò làm chúng ta có một lỗ hỗng tài chính lên đến một trăm năm mươi nghìn tỷ đồng, nếu hết ngày hôm nay mà không thể bù được lỗ hổng tài chính này thì thương hội Thiên Nguyên sẽ xong đời.” Chung Linh Nhi khẩn cầu nhìn ông Độ.
Tối ngày mai, nhà họ Triệu và nhà họ Tôn sẽ tổ chức một bữa tiệc để chia sản nghiệp của nhà họ Lâm, trước khi nó diễn ra, bọn họ cần phải làm cho mọi người tin chắc rằng, nhà họ Lâm đã là ngọn đèn trước gió, thương hội Thương Nguyên là đá mài dao của bọn họ.
Nếu thương hội Thiên Nguyên phá sản trước khi bữa tiệc diễn ra, chắc chắn sẽ làm một số lớn người bị dao động, bọn họ cũng sẽ càng dễ dàng ép nhà họ Lâm giao ra tất cả định mức sản nghiệp.
Ông Độ khó xử nhìn Chung Linh Nhi, tuy tình trạng của nhà họ Lâm đỡ hơn thương hội Thiên Nguyên một ít, nhưng cũng chẳng tốt hơn là bao, hơn nữa bây giờ mọi người đều đang nhăm nhe nhà họ Lâm, chuyện bỏ ra một trăm năm mươi nghìn tỷ là một lựa chọn rất khó khăn đối với nhà họ Lâm.
Nhưng mà lúc trước Hứa Bích Hoài đã từng dặn dò, phải cố gắng hết sức đáp ứng những yêu cầu mà Chung Linh Nhi đề ra, có một câu nói là môi hở răng lạnh, nếu thương hội Thiên Nguyên xong đời, nhà họ Lâm cũng chẳng có lợi gì.
“Cô Chung, cô cũng hiểu rõ tình hình hiện tại của nhà họ Lâm, thế lực khắp nơi đang tấn công chúng tôi, nhà họ Lâm cũng đang tiêu tiền để gìn giữ sản nghiệp, bây giờ nhà họ cũng chỉ có thể lấy ra được chín mươi nghìn tỷ đồng, lát nữa chúng tôi sẽ kêu người gửi số tiền này vào tài khoản của các cô, số tiền còn lại, chúng tôi thật sự không có cách nào nữa.” Ông Độ nói.
Chung Linh Nhi nhìn ông Độ, vẻ vô cùng biết ơn, tuy chín mươi nghìn tỷ vẫn chưa đủ để bù vào lỗ hổng tài chính đó, nhưng ít ra cũng có thể để thương hội Thiên Nguyên bọn họ thư thả hơn một chút, để bọn họ có thêm thời gian để suy nghĩ cách khác.
“Ông Độ, không thể đưa số tiền này được, ông là người hiểu rõ nhất tình trạng hiện tại của nhà họ Lâm chúng ta, bây giờ chúng ta còn lo không nổi cho thân mình, làm gì còn có đầu óc mà đi lo cho thương hội Thiên Nguyên chứ!” Lâm Trừng Hải tóc hoa râm lập tức nói.
“Nói đúng lắm, là chín mươi nghìn tỷ đó, bây giờ nhà họ Lâm còn lo thân mình không xong, có số tiền này, không lo giữ để bảo vệ tính mạng, vì sao lại đi đưa cho người ngoài chứ!” Lâm Hổ cũng hét lớn đồng ý.
Ông Độ quay sang nhìn hai người, lạnh lùng nói: “Bà chủ đã tự mình dặn dò, nếu thương hội Thiên Nguyên gặp nạn, nhà họ Lâm chúng ta không thể bỏ mặc.”
Lâm Trừng Hải và Lâm Hổ đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng có hơi khó chịu.
Chung Linh Nhi không ngờ sẽ có người phản đối chuyện này, trong lòng vừa mới nhen nhóm chút hy vọng đã lập tức dập tắt.
“Ông Độ, chò dù bà chủ có từng dặn dò qua hay không, ông cũng phải suy nghĩ cho nhà họ Lâm chúng ta chứ, tối mai nhà họ Triệu và nhà họ Tôn tổ chức bữa tiệc kia nhằm mục đích gì cũng không cần tôi phải nói ra đúng không, nhà họ Lâm rất có khả năng sẽ không chịu đựng nổi cửa ải này, ông có nhiều tiền như thế, không bằng chia cho người nhà họ Lâm đi, khi tai họa lần này ập đến, mọi người cũng sẽ không rơi vào cảnh uống gió Tây Bắc.” Lâm Hổ sốt ruột nói.
Lâm Trừng Hải lại hừ lạnh: “Ông Độ, hôm nay ở đây cũng không có người ngoài, tôi xin phép nói thẳng, Hứa Bích Hoài đúng là bà chủ thật, nhưng đây cũng không phải là của cô ấy, mà là thuộc về tất cả chúng ta, bây giờ một mình cô ấy độc chiếm quyền hành nhà họ Lâm, còn liên tục giúp đỡ người ngoài, chuyện này đã rất không hợp lý rồi, hơn nữa cô ấy cứ luôn tuyên bố gia chủ còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ quay về, nhưng mà sự thật là thế nào thì trong lòng chúng ta đều hiểu rất rõ, đây chẳng qua là lý do để cô ấy độc chiếm quyền hành nhà họ Lâm mà thôi, nếu cứ tiếp tục như thế, không chỉ nhà họ Lâm tiêu đời, mà tất cả người nhà họ Lâm cũng đều sẽ tán gia bại sản vì chuyện này đó!”
“Ăn nói bậy bà!” Ông Độ gầm lên: “Ông dám nói bà chủ như thế, thật là to gan!”
Lâm Trừng Hải bĩu môi: “Cho dù thế nào thì tôi cũng là bậc cha chú trong nhà họ Lâm, tôi chỉ để ông nhìn rõ sự thật mà thôi, tóm lại, tôi không đồng ý việc cho thương hội Thiên Nguyên chín mươi nghìn tỷ đồng!”
“Tôi cũng không đồng ý!” Lâm Hổ cũng nói theo.
Những người còn lại trong ban quản lý nhà họ Lâm đều yên lặng không nói gì, có thể nhìn ra được, bọn họ cũng có hơi dao động vì những lời Lâm Trừng Hải nói.
Chung Linh Nhi nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng cảm thấy rất bất lực, cô hiểu được ý tốt của Hứa Bích Hoài dành cho cô, nhưng mà nhà họ Lâm cũng không nghe theo lời cô ấy một cách tuyệt đối, những người này phản đối cũng có thể hiểu được.
Ông Độ nhìn Lâm Trừng Hải và Lâm Hổ, trong lòng rất tức giận, trong khoảng thời gian này ông đã điều tra được hai người bọn họ từng tiếp xúc với người nha họ Tôn, trong lòng đã xác định bọn họ đã phản bội nhà họ Lâm, nhưng lại không có chứng cứ xác thật.
Ông biết hai người này không phải muốn tốt cho nhà Lâm, chỉ là muốn kế hoạch của nhà họ Triệu và nhà họ Tôn không thất bại mà thôi.
Nhưng nếu bàn về mặt logic, những lời Lâm Trừng Hải nói hoàn toàn không có sơ hở gì cả, nếu ông cứ nhất quyết chuyển chín mươi nghìn tỷ sang cho Chung Linh Nhi, ở trước mặt những thành viên khác trong nhà họ Lâm, cũng không thể nào nói nổi.
Chung Linh Nhi cũng hiểu rõ tình huống trước mắt, cô bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy khỏi ghế sofa, nhìn ông Độ, hơi mệt mỏi nói: “Ông Độ, cảm ơn ông.”
Nói xong, cô lập tức đi ra ngoài.
Lâm Trừng Hải và Lâm Hổ cười lạnh, Lâm Trừng Hải mượn cơ hội lần này, đi đến trước mặt ông Độ, nói: “Ông Độ, bây giờ gia chủ cũng đã chết gần nửa năm rồi, nhà họ Lâm lại gặp phải nguy hiểm, lúc nãy ông cũng đã thừa nhận tài chính nhà họ Lâm còn dư chín mươi nghìn tỷ, cho nên có phải là chúng ta nên bàn bạc xem nên phân phối chín mươi nghìn tỷ đồng này như thế nào không?”
Ông Độ đột nhiên vỗ bàn, quát lớn: “Ông có ý gì, không lẽ bây giờ ông đã cho rằng nhà họ Lâm chúng ta tiêu đời rồi sao?”
Lâm Trừng Hải cười nói: “Chuyện này không phải ngay từ lúc gia chủ chết đi đã trở thành sự thật rồi sao, ông Độ, tôi thấy ông đã bị người phụ nữ đầy tâm cơ Hứa Bích Hoài kia mê hoặc rồi.”
Đúng lúc này, một giọng nói mờ ảo lọt vào tai ông ta.
“Ai nói với ông là tôi đã chết rồi?”
Người Lâm Trừng Hải cứng còng, nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa, nhìn thấy một người một người có mái tóc dài rối tung, râu ria xồm xoàm che khuất nửa khuôn mặt đang đứng trước cửa.
Lúc này Chung Linh Nhi vừa mới bước đến cửa, sau khi nhìn thấy người đó, cũng có hơi khó hiểu.
Nhưng vào khoảnh khắc khi cô chạm vào ánh mắt của người đó, cô đã biết rõ, người trông lôi thôi kia, rốt cuộc là ai.
Cô nhịn không được rơi nước mắt, sau đó nghẹn ngào gọi: “Lâm Thanh Diện!”