Trên chuyến xe trở về Kinh Đô, Lâm Thanh Diện ngồi ở ghế gần cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi thất thần.
Bởi vì mất ngủ hơn nửa năm sống trong núi, hơn nữa Lâm Thanh Diện cũng không thể nào cạo râu cắt tóc, nên lúc này tóc tai và râu anh mọc rất dài, quần áo trên người cũng vì thường xuyên tập luyện mà rách rưới, do đó nhìn anh có vẻ rất lôi thôi, cơ bản đã không nhìn ra diện mạo vốn có của anh.
Cũng chính vì vẻ ngoài hiện tại của anh, đã làm những người có mặt trên xe đều nhìn chằm chằm anh với ánh mắt khác thường, ghế bên cạnh anh cũng không có ai, bởi vì mọi người đều khá sợ anh.
Vừa hay Lâm Thanh Diện có thể yên tĩnh.
Giờ Lâm Thanh Diện đã rời khỏi thị trấn nhỏ được hai ngày rồi, qua hai ngày, cuối cùng anh cũng về tới khu vực Kinh Đô, anh hít lấy bầu không khí ở nơi này, cảm nhận sự quen thuộc đã lâu mới thấy lại.
“Mấy người nghe thấy gì chưa, tối mai nhà họ Triệu và nhà họ Tôn sẽ cùng nhau tổ chức một buổi tiệc long trọng ở khách sạn Kinh Vân, đến lúc đó toàn bộ người có máu mặt trong giới kinh doanh ở Kinh Đô đều tới tham dự, nghe nói buổi tiệc lần này của họ là để thương lượng chuyện đối phó với nhà họ Lâm, tôi nghe người thân của tôi nói, nhà họ Triệu và nhà họ Tôn định thông qua buổi tiệc này, ép nhà họ Lâm giao hết tài sản ra ngay, để mọi người cùng phân chia.”
Nghe mấy người trên xe bàn luận về chuyện nhà họ Lâm, Lâm Thanh Diện liền bị thu hút ngay.
“Thật không, cuối cùng nhà họ Triệu và nhà họ Tôn cũng định ra tay với nhà họ Lâm rồi ư? Chậc chậc chậc, tôi nghe nói lúc trước người nhà họ Triệu tới nhà tổ nhà họ Lâm gây sự, không biết bọn họ dẫn cao thủ ở đâu tới, đánh người nhà họ Lâm tơi bời hoa lá, gà bay chó sủa.”
“Chuyện này tôi cũng nghe qua rồi, nghe nói nhà họ Lâm có một cao thủ tên là Lý Phù Đồ, lúc trước có người tới gây sự, đều bị Lý Phù Đồ này giải quyết hết, nhưng lần này anh ta không khác gì đứa bé ba tuổi khi đứng trước mặt mấy người mà nhà họ Triệu dẫn tới, mới mấy chiêu đã bị hạ gục rồi.”
“Không ngờ nhà họ Lâm huy hoàng năm đó, lại rơi xuống bước đường này, thật khiến người khác phải kinh ngạc.”
“Chuyện này đều là vì Lâm Thanh Diện nhà họ Lâm đã chết rồi, hơn nữa lại có người âm thầm gây xích mích, trước đây nhà họ Triệu và nhà họ Tôn luôn bị nhà họ Lâm đè ép ở bên dưới, đến giờ mới có can đảm khiêu khích với họ, một gia tộc to lớn như vậy lại không có người cầm quyền, thì dễ chia đàn xẻ nghé, nghe nói giờ vợ Lâm Thanh Diện đang quản lý nhà họ Lâm, đây cũng là một người phụ nữ lợi hại, dù đang mang thai vẫn xử lý công việc cho nhà họ Lâm, qua thời gian dài như vậy vẫn duy trì không làm nhà họ Lâm bị sụp đổ, nếu không phải vì cô ấy, nhà họ Triệu và nhà họ Tôn sẽ không tổ chức buổi tiệc lần này.”
“Tôi biết chuyện này rồi, hơn nữa nghe nói vợ Lâm Thanh Diện sắp sinh rồi, nhà họ Triệu và nhà họ Tôn định nhân cơ hội cô ấy không có sức lực để xử lý công việc nhà họ Lâm, để đạt được thỏa thuận với mấy người trong giới kinh doanh ở Kinh Đô, ép nhà họ Lâm phải đi vào khuôn khổ.”
Nghe thấy những lời bàn tán của mấy người này, trong lòng Lâm Thanh Diện không khỏi xúc động, anh không ngờ trong nửa năm này, Hứa Bích Hoài lại thay anh gánh vác trọng trách mà lẽ ra phải thuộc về anh, còn làm nhà họ Lâm đi tới ngày hôm nay mà không bị sụp đổ.
Cũng may anh về kịp lúc, nếu anh về trễ hơn một ngày, để nhà họ Triệu và nhà họ Lâm tiến hành kế hoạch, vậy thì hậu quả thật khôn lường.
“Nhà họ Triệu và nhà họ Tôn à, nếu bọn họ muốn chết, vậy thì tôi sẽ tác thành cho họ, hôm nay Lâm Thanh Diện tôi đã trở về, chắc chắn đuổi cùng giết tận những kẻ đã bắt nạt vợ tôi!” Lâm Thanh Diện lẩm bẩm trong lòng.
Một lúc sau, xe khách dừng giữa đường để bắt khách, một người phụ nữ trung niên dẫn theo một cậu bé khoảng sáu bảy tuổi bước lên xe.
Người phụ nữ trung niên quan sát một lượt, nhận ra chỉ có chỗ bên cạnh Lâm Thanh Diện là còn trống, nên dẫn cậu bé đi tới đó ngay.
Cậu bé nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Thanh Diện thì nhanh chóng giơ tay lên chỉ mặt anh nói: “Bà nội bà nhìn xem, tóc người này dài ghê.”
Người phụ nữ trung niên vội kéo tay cậu bé lại nói: “Cháu tránh xa người này một chút, nói không chừng là người sống trong hoang dã ở đâu đó chạy ra ngoài, không biết trên người có mầm bệnh gì không nữa?”
Lâm Thanh Diện nghe vậy cũng không để tâm cho lắm, mà tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện của Hứa Bích Hoài.
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng người phụ nữ trung niên vẫn không muốn đứng, thậm chí còn muốn giành chỗ ngồi của Lâm Thanh Diện, bà ta đảo mắt rồi hét về phía anh: “Này, cậu không có mắt à, không thấy tôi dẫn theo trẻ nhỏ sao? Cậu mau đứng dậy nhường chỗ ngồi này lại cho tôi, lôi thôi không khác gì tên ăn mày, thế mà vẫn còn mặt mũi ngồi ở đó.”
Nếu người phụ nữ trung niên nói chuyện khách sáo với anh, có lẽ anh sẽ nhường chỗ ngồi này, nhưng sau khi nghe thấy những lời lỗ mãng của bà ta, Lâm Thanh Diện hoàn toàn phớt lờ bà ta.
Người phụ nữ trung niên thấy Lâm Thanh Diện không để ý đến mình thì nhất thời chẳng có cách nào, chỉ biết mắng anh mấy câu, ví dụ như nói anh không có trái tim, không biết nhường ghế cho người già, không hề biết lý lẽ vân vân.
Cuối cùng bà ta bảo cậu bé ngồi cạnh Lâm Thanh Diện, còn mình thì đứng bên cạnh cậu bé.
Tay cậu bé cầm một chiếc búa gỗ nhỏ, trông giống như một món đồ chơi vừa mới mua, từ lúc cậu bé ngồi xuống ghế, thì bắt đầu cầm cây búa nhỏ gõ khắp nơi, làm cả xe khách trở nên ồn ào.
Có người nói với người phụ nữ trung niên là mình muốn nghỉ ngơi, có thể bảo cậu bé yên tĩnh một lúc không, nhưng bà ta lại trừng mắt nói: “Thằng bé là trẻ con, chơi đùa một lúc có sao đâu, cô cũng trưởng thành rồi, mà sao ngay cả một đứa trẻ cũng không biết nhường nhịn thế, nhìn bộ dạng cô cũng là người lịch sự, có học thức mà sao nhỏ nhen vậy?”
Người kia thấy người phụ nữ trung niên ăn nói khó nghe, hơn nữa nhìn cũng không dễ trêu, nên trầm mặt ngậm miệng lại.
Cậu bé tiếp tục gõ búa, lúc này cậu bé bỗng nhìn về phía Lâm Thanh Diện, có lẽ là do anh không nhường ghế cho bà nội cậu bé, nên cậu bé nhìn anh với ánh mắt hơi thù địch.
Cậu bé thấy Lâm Thanh Diện nhìn ra ngoài cửa sổ, thì nhanh chóng cầm cây búa nhỏ đánh mạnh vào chân anh, rồi rụt tay lại, giả vờ như không có gì, khả năng diễn xuất vô cùng điêu luyện.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn cậu bé, cảm thấy cậu bé vẫn là một đứa trẻ, nên không so đo với cậu bé, mà tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu bé nở một nụ cười xấu xa, trong lòng còn tưởng Lâm Thanh Diện là tên ngốc, nên tiếp tục cầm cây búa nhỏ đánh mạnh lên chân anh.
Lâm Thanh Diện lại quay đầu nhìn cậu bé lần nữa, cậu bé thấy anh không nói gì thì tưởng anh sợ mình, nên bắt đầu đánh ngay trước mặt, dáng vẻ vô cùng trắng trợn.
Người phụ nữ trung niên cứ trơ mắt đứng nhìn cậu bé “hành hung” người khác, vẻ mặt như không có chuyện gì, hình như còn cảm thấy tự hào về hành động này.
Lâm Thanh Diện nổi giận, lúc cậu bé giơ búa định đánh về phía anh lần nữa, anh đã túm lấy nó ngay.
“Em có biết mình làm vậy rất vô lễ không?” Lâm Thanh Diện lạnh lùng hỏi.
“Hừ, tôi thích thế, tôi muốn đánh ai thì đánh, anh mau buông tay ra.” Cậu bé tràn đầy đắc ý nói.
Lâm Thanh Diện khẽ cười, buông bàn tay đang cầm cây búa nhỏ của mình ra, nhưng chỗ bị anh nắm lấy đã biến thành vụn gỗ rơi xuống sàn.
Cậu bé nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn mắt há mồm, rồi òa khóc.