Sau khi giúp Cố Tiểu Ưu mua quần áo mới, hai người Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương lại dẫn theo cô ta đi mua quần mới và giày mới, thuận tiện chọn ra một bộ, để cho Cố Tiểu Na thay đổi, vứt quần áo cũ trước kia đi.
Lương Cung Nhạn Sương tâm huyết dâng trào, đi đến khu mỹ phẩm đã mua trọn 1 bộ mỹ phẩm, đã giúp Cố Tiểu Ưu trang điểm một cách xinh đẹp, cộng thêm quần áo vừa mới mua, Cố Tiểu Ưu lắc mình biến hoá, biến thành một cô gái nhỏ xinh đẹp có khí chất nổi bật.
Nhìn hình dáng trong gương hoàn toàn khác trước đây của mình, bản thân Cố Tiểu Ưu đều hơi không tin, người ở trong này, thật sự là chính mình sao? Chính mình thật sự có xinh đẹp như vậy à?
Lương Cung Nhạn Sương ngược lại cảm thấy, Cố Tiểu Ưu đang ở tại độ tuổi thanh xuân, là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời, chính là ở độ tuổi cần phải trang điểm thật đẹp, cho nên cô ta lại để cho Lâm Thanh Diện giúp Cố Tiểu Ưu mua rất nhiều đồ mỹ phẩm, đợi khi trở về sẽ dạy cho Cố Tiểu Ưu cách trang điểm.
Cố Tiểu Ưu từ xưa đến giờ không có điên cuồng mua sắm như thế, nhìn theo hai người Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương tiêu tiền như nước, nhìn trúng một món đồ, nháy mắt đều không nháy đã mua xuống dưới, cô cảm giác chính mình tưởng chừng chính là đang nằm mơ.
Bởi vì Lâm Thanh Diện tiêu tiền quá nhiều, vượt ra ngoài sức tưởng tượng của cô, cho nên mấy lần ở giữa cô đã ngăn cản Lâm Thanh Diện, nhưng mà Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương, đều không để chút tiền ấy vào mắt, căn bản không có nghe lời can ngăn của cô.
Sau khi mua sắm kết thúc, cũng gần đến giữa trưa, Lâm Thanh Diện đã dẫn hai người đi ăn nhà hàng tốt nhất ở trong trung tâm thương mại, để cho Cố Tiểu Ưu thật sự ăn một bữa thoả mãn.
Sau khi ăn cơm xong, ba người lại đi đến khu trò chơi điện tử, Lâm Thanh Diện lấy kỹ năng tuyệt xảo bắt được rất nhiều búp bê cho hai cô gái, dỗ dành hai cô gái khá vui vẻ.
Cố Tiểu Ưu từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ vui vẻ như ngày hôm nay, trong lòng đối với hai người Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương tràn đầy cảm kích, nghĩ rằng sau này chính mình nhất định phải cố gắng, tương lai báo đáp hai người bọn họ.
Sau một vòng ăn uống vui chơi, ba người đều đã hơi mệt, bèn tính toán về nhà, một đường đi đến cửa ra của trung tâm thương mại.
Ở giữa con đường thông đến cửa của trung tâm thương mại là những tiệm vàng, cửa hàng trang sức, tất cả khách ra vào trung tâm thương mại, đều sẽ đi qua chỗ này, trung tâm thương mại làm như vậy cũng là vì gia tăng hiệu suất cho hấp thụ ánh sáng.
Thông thường, khách hàng đi dạo trung tâm thương mại xong muốn đi ra ngoài, đều sẽ ít nhiều nhìn xem thử vàng bạc trang sức ở bên đây.
Ba người Lâm Thanh Diện hướng về phía cửa bên kia đi qua, Lương Cung Nhạn Sương hơi tò mò nhìn chăm chú hai bên đồ trang sức, cảm thấy đồ trang sức ở trong này đều hơi khoe khoang, không quá hợp với sở thích của cô.
Mà Cố Tiểu Ưu đối với những đồ trang sức này chỉ có một khái niệm, mắc.
Ngay khi ba người đang chậm rãi đi, có một người phụ nữ trung niên mặc áo đồng phục của trung tâm thương mại, giả vờ vô tình đến phía trước ba người, sau đó cố ý va chạm vào Cố Tiểu Ưu.
Cố Tiểu Ưu vội vàng nói xin lỗi với người nọ, người phụ nữ trung niên kia đầy mặt tức giận liếc nhìn Cố Tiểu Ưu, hét lớn lên: “Cô cái kẻ trộm này, mau giao dây chuyền vàng của cửa hàng chúng tôi ra đây, cô thế nhưng thật sự là ăn gan hùm mật gấu, vậy mà dám đến trộm đồ ở chỗ này của chúng tôi, đừng cho rằng tôi nhìn không thấy!”
Cố Tiểu Ưu tức khắc choáng váng, không ngờ đến người phụ nữ trung niên này sẽ đột nhiên nói một câu như vậy.
“Tôi….tôi không có mà…..”
“Cô không có cái gì mà không có, tôi đều nhìn thấy được, cô mau giao dây chuyền vàng ra cho tôi, dây chuyền được làm từ vàng đó, thế nhưng có giá trị 300 triệu, cô đừng hòng nghĩ cho tôi mang nó đi ra ngoài.” Người phụ nữ trung niên hung dữ mở miệng nói.
Người này chính là cô của Tề Lạc Hiên, trước đó Tề Lạc Hiên và Sở Tiểu Na đã bàn bạc xong với bà ta, chuẩn bị hung hăng hãm hại ba người Cố Tiểu Ưu một trận, hãm hại lất được riền thì mỗi bên một nửa.
Tề Lạc Hiên nói với cô hắn ta, ba người Cố Tiểu Ưu là kẻ nghèo hèn, không có thế lực gì, nhưng mà trong tay của Lâm Thanh Diện nên có không ít tiền, bọn hắn chỉ cần khăng khăng vu khống Cố Tiểu Ưu lấy trộm dây chuyền vàng của tiệm vàng, khiến cho bọn họ đền tiền, bằng không thì không để cho bọn họ đi, bảo vệ của trung tâm thương mại chắc chắn sẽ giúp cô của Tề Lạc Hiên nói chuyện, hơn nữa camera của trung tâm thương mại chỉ có ông chủ mới có tư cách kiểm tra, vì vậy cuối cùng ba người Cố Tiểu Ưu bào chữa cũng không rõ ràng, sẽ chỉ có thể thành thật mà lấy tiền ra.
Lâm Thanh Diện mắt nhìn chăm chú vào người phụ nữ trung niên, mở miệng nói: “Vừa mới rõ ràng là bà đụng trúng cô ấy, làm sao thì trở thành cô ấy trộm dây chuyền của các người rồi?”
“Vừa mới sợi dây chuyền đó còn ở trong tay tôi, kết quả bé gái này đụng trúng tôi một chút, dây chuyền không còn nữa, chắc chắc là cô ta cố ý, thừa dịp trộm dây chuyền của tôi đi!” Phụ nữ trung niên mở miệng.
Lúc này xung quanh đã có không ít người bao vây lại đây, hai người Tề Lạc Hiên và Sở Tiểu Na cũng trộn lẫn trong đám đông, đều là vui sướng khi người gặp hoạ mà nhìn chăm chú vào ba người Cố Tiểu Ưu.
“Cố Tiểu Ưu, thật không ngờ đến cô vậy mà lại là loại người này, tôi nói các người chỗ nào có nhiều tiền như vậy để mua quần áo, hoá ra đều là trộm được đến tiền à!” Sở Tiểu Na mở miệng hét một câu.
“Mọi người ơi, cô gái này là bạn học cùng lớp của chúng tôi, xuất thân từ một gia đình nghèo khó, nhưng mà mới vừa rồi bọn họ một hơi đã mua gần 300 triệu tiền quần áo trong trung tâm thương mại, tôi vốn dĩ còn đang thắc mắc tại sao họ lại có nhiều tiền như vậy, bây giờ xem ra, sợ rằng là họ trộm được tiền rồi!” Tề Lạc Hiên quạt gió thêm lửa mà nói.
Phụ nữ trung niên ngay lập tức bày ra một bộ dáng vẻ gặp được oan ức thật lớn, mở miệng quát: “Mọi người đều phân xử dùm tôi, bé gái này lúc nãy nhìn thấy tôi cầm dây chuyền vàng, chạy qua cố ý đụng vào tôi, thừa dịp trộm dây chuyên đi, bây giờ còn không thừa nhận, cửa hàng của tôi nhỏ như vậy, mất một sợi dây chuyền, nỗ lực của một năm đều lãng phí mất rồi!”
Nhiều người bắt đầu sôi nổi chỉ chỉ trỏ trỏ đối với ba người Lâm Thanh Diện, không ít người còn kêu gọi để cho bảo vệ bắt ba người bọn họ lại.
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe được giọng nói của Tề Lạc Hiên và Sở Tiểu Na, thì đã hiểu rõ đây là chuyện gì đang xảy ra.
Trên mặt anh hiện ra một nụ cười lạnh, nhìn phụ nữ trung niên hỏi: “Bà nói cô ấy trộm dây chuyền của bà, thế bà có bằng chứng không?”
“Dây chuyền trong tay tôi đều không còn nữa, điều này không chính là bằng chứng tốt nhất sao? Hơn nữa các người nhất định là kẻ phạm tội nhiều lần, làm sao có thể sẽ để lại bằng chứng cho tôi.” Phụ nữ trung niên mở miệng.
Lâm Thanh Diện chỉ vào một cái camera cách đó không xa, mở miệng nói: “Chỗ đó chẳng phải có camera sao, chúng ta kiểm tra camera giám sát một chút, không phải sẽ biết được dây chuyền của bà có bị chúng tôi lấy trộm đi hay không sao?
Phụ nữ trung niên biết bọn họ sẽ yêu cầu kiểm tra camera giám sát, bà ta cũng đã nghĩ tốt biện pháp đáp trả bọn họ.
“Các vị, mọi người cũng nên biết, camera giám sát của trung tâm thương mại chúng ta chỉ có ông chủ mới có tư cách kiểm tra, bọn họ chắc chắn là biết điều này, trước khi trộm dây chuyền của tôi, đều làm tốt chuẩn bị, ông chủ của trung tâm thương mại chắc chắc sẽ không vì chuyện nhỏ này mà đích thân chạy đến đây giúp tôi kiểm tra camera giám sát, hơn nữa nói không chừng tôi còn sẽ vì chuyện này mà bị đuổi ra khỏi trung tâm thương mại.”
“Mọi người lúc nãy cũng nghe được, điều kiện gia đình của ba người bọn họ nghèo vô cùng, nhưng mà một lần đến trung tâm thương mại, sẽ bỏ ra gần 300 triệu mua quần áo, số tiền này trừ bỏ là trộm được đến thì tôi nghĩ không ra nguồn gốc nào khác, hơn nữa một lần tiêu nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không phải là bán đồ ăn cắp mà có được sao.”
Bây giờ bọn họ cho dù lấy ra một sợi dây chuyền vàng, tôi cũng không dám khẳng định chính là sợi dây chuyền thật, cho nên tôi chỉ có thể để cho họ đền tiền thôi.”
Nói xong, phụ nữ trung niên đầy mặt khẩn cầu nhìn về Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Cầu xin các người được, tôi còn phải nuôi con, nhưng đã các người lựa chọn tôi mà ra ay, thì các người đền cho tôi 240 triệu là được rồi, còn lại 60 triệu, xem như là tôi cho các người đưa phí bảo vệ.”
Nhiều người nghe xong lời nói của phụ nữ trung tiên, đều cảm thất có chút đạo lý, cộng thêm hai người Tề Lạc Hiên và Sở Tiểu Na từ bên trong gây rối, một đám người hô lên để cho ba người Lâm Thanh Diện đền tiền.
Cố Tiểu Ưu đầy mặt hoảng hốt, hoàn toàn không biết nên đối phó với tình huống này thế nào.
Lương Cung Nhạn Sương trước đây chưa từng gặp qua kiểu người vô lại như vậy, cho dù có người muốn tìm cô va chạm, cũng sớm bị người của nhà Lương Cung cho giải quyết, cho nên cũng không biết nên phải làm sao mới tốt.
Hai người đều hướng về Lâm Thanh Diện mà nhìn qua, ngay lúc này, chỉ có thể dựa vào Lâm Thanh Diện đến giải quyết chuyện phiền phức này.
Lâm Thanh Diện sắc mặt bình tĩnh, trên mặt còn mang theo ý cười, hắn là người ở tầng thấp nhất mà lăn lộn trèo lên nhiều năm như vậy, sớm đã không cảm thấy kì lạ, hơn nữa rất dễ dàng có thể phán đoán ra đối phương nghĩ muốn làm cái gì.
Nghe được rất nhiều người la to để cho bọn họ đền tiền, Lâm Thanh Diện đã duổi tay ra vỗ mấy cái, để cho mọi người yên lặng xuống dưới.
“Chàng trai trẻ, cầu xin cậu, cho dù không kiểm tra camera giám sát, dây chuyền của tôi cũng là các người lấy trộm, cậu đem tiền đền cho tôi ngay đi.” Phụ nữ trung niên lại đáng thương nói chuyện rành mạch.
Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói:
“Camera giám sát đương nhiên là tôi xem bà cũng xem, nếu không thì làm sao chứng mình sự trong sạch của chúng tôi, hơn nữa bà không cần lo lắng phiền phức kiểm tra camera giám sát, cũng không cần lo lắng ông chủ đuổi bà ra ngoài, tất nhiên, tiền đề là bà không có nói dối, bởi vì…..tôi là ông chủ của nơi này!”