Phủ đệ nhà họ Trần, trong phòng khách, bầu không khí có phần nghiêm trọng.
Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương ngồi trên ghế sofa, nhìn Trần Dụ Hưng và Trần Tử Phong đang đứng trước mặt.
“Cậu chủ Lâm, thật sự xin lỗi, nếu tôi biết thằng nhãi ranh này đi gây phiền phức cho cậu và bà chủ thì tôi đã đánh gãy chân nó rồi. Xin cậu hãy bình tĩnh, tôi nhất định sẽ cho cậu chủ Lâm một lời giải thích.”
Trần Dụ Hưng nói với Lâm Thanh Diện bằng vẻ mặt áy náy, sau đó quay sang nhìn Trần Tử Phong, đá hắn một cái rồi chửi rủa: “Cái thằng vô dụng này, mày lại đi gây phiền phức cho cậu chủ Lâm, mày muốn đẩy cả nhà họ Trần vào hố lửa à?!”
Trần Tử Phong lúc này đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều, hắn hơi sợ hãi không dám nhìn vào mắt Trần Dụ Hưng, làm sao hắn biết được người tối qua làm hắn mất đi một người lớn như vậy lại là cậu chủ nhà họ Lâm ở Kinh Đô.
“Con trai ông không chỉ gây rắc rối cho Lâm Thanh Diện mà còn có ý đồ bất chính với tôi. Ông chủ Trần, nếu chuyện này ông không đưa ra cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý thì chồng tôi sẽ không bỏ qua đâu.” Lương Cung Nhạn Sương nghiêm túc nói.
Lâm Thanh Diện nghe vậy lập tức quay đầu trừng mắt nhìn cô ta, bây giờ đang ở nhà họ Trần nên anh cũng không tiện nổi nóng, chỉ có thể cảnh cáo Lương Cung Nhạn Sương bằng mắt.
Vẻ mặt Lương Cung Nhạn Sương đầy trêu tức, không hề coi trọng ý cảnh cáo của Lâm Thanh Diện, còn nheo mắt tinh nghịch.
Trần Dụ Hưng nghe thấy lời này của Lương Cung Nhạn Sương thì lập tức nắm chặt tay, quay đầu trừng mắt nhìn Trần Tử Phong, nhanh chóng nói: “Bà chủ Lâm, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cho hai người một lời giải thích hợp lý.”
Lâm Thanh Diện thở dài, xem ra chuyện Lương Cung Nhạn Sương bị coi là vợ mình đã không thể giải thích rõ ràng nữa rồi.
“Thằng nghịch tử này! Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu chủ Lâm và mợ chủ Lâm!” Trần Dụ Hưng quát Trần Tử Phong.
Trần Tử Phong có phần không phục, nhìn Trần Dụ Hưng: “Ba, con chỉ…”
“Mày chỉ cái gì? Tao bảo mày quỳ xuống, bớt nói những lời vô nghĩa đi.” Trần Dụ Hưng tát “bốp” vào mặt Trần Tử Phong.
Trần Tử Phong ôm mặt, chậm chạp quỳ xuống trước Lâm Thanh Diện và Lương Cung Nhạn Sương.
“Xin lỗi!” Trần Dụ Hưng nói.
“Tôi xin lỗi.” Trần Tử Phong nói với giọng nhỏ như muỗi kêu.
Trần Dụ Hưng không nói lời nào, đá vào người Trần Tử Phong rồi hét lên: “Mày nói như thế thế ai nghe thấy!”
“Tôi xin lỗi.” Lần này Trần Tử Phong nâng cao âm lượng, chỉ là trong giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn.
“Cậu chủ Lâm, con trai tôi từ nhỏ đã bị chiều hư nên mới làm ra chuyện có lỗi thế này, cậu xem nó cũng đã quỳ xuống xin lỗi rồi, cậu có thể tha thứ cho nó lần này không? Tôi đảm bảo sau này sẽ dạy dỗ nó tử tế, không để nó mắc phải những sai lầm như vậy nữa.” Trần Dụ Hưng cầu xin.
Lâm Thanh Diện đột nhiên cười khẩy, nói: “Ông chủ Trần, con trai ông xin lỗi chẳng có tý thành ý nào, bảo tôi tha thứ cho cậu ta, e là không được.”
Mặt Trần Dụ Hưng lập tức lộ chút khó xử, ông ta nói: “Cậu chủ Lâm nói đúng, thằng này đúng là thiếu giáo dục, hay là cậu chủ Lâm nói xem tôi nên dạy dỗ thằng phản nghịch này thế nào thì cậu mới chịu tha thứ cho nó, tôi nhất định sẽ làm theo lời cậu Lâm.”
“Trước kia tôi đã cho cậu ta cơ hội để cậu ta quỳ xuống xin lỗi, nhưng tiếc là cậu ta không chịu, tôi là người có nguyên tắc, nếu đã cho cơ hội mà cậu ta lại không biết trân trọng thì tôi sẽ không nể tình nữa.”
“Nhưng tôi có thể nể mặt ông chủ Trần mà phạt nhẹ cậu ta.”
“Đánh gãy hai tay cậu ta thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa.”
Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói ra yêu cầu của mình.
Sắc mặt Trần Dụ Hưng và Trần Tử Phong đều thay đổi, không ngờ phạt nhẹ của Lâm Thanh Diện lại đáng sợ như thế.
Lương Cung Nhạn Sương lại cảm thấy hấp dẫn vô hạn bởi khí chất nhẹ nhàng quyết định số phận một con người như này của Lâm Thanh Diện, ánh mắt nhìn anh sáng hơn vài phần.
“Cậu chủ Lâm, đánh gãy hai tay thì cũng hơi nghiêm trọng quá, nhà họ Trần tôi có thể bồi thường tài chính cho cậu, chỉ cần cậu Lâm nói một con số, tôi nhất định sẽ đưa.” Trần Dụ Hưng nói.
“Tôi không thiếu tiền, những gì tôi vừa nói đã là giới hạn rồi, nếu ông Trần không nỡ thì tôi có thể tự ra tay.” Lâm Thanh Diện nhẹ giọng nói.
Trong mắt Trần Tử Phong hiện lên vẻ hung ác, hắn đứng dậy, nói với Trần Dụ Hưng: “Ba, ba cũng thấy rồi đấy, người này thật quá đáng, chúng ta việc gì phải khách sáo với hắn nữa, hắn là cậu chủ nhà họ Lâm nhưng đây là đảo Ánh Trăng, là địa bàn của chúng ta, hắn quá đáng như thế, dù chúng ta giết hắn thì cũng không ai phát hiện là chúng ta làm.”
“Mày nói linh tinh gì đấy! Mau im miệng!” Trần Dụ Hưng kinh ngạc nhìn Trần Tử Phong, không ngờ anh ta lại nói như vậy.
“Ba, hắn muốn bẻ gãy hai tay con, lẽ nào bây giờ con còn phải nói cho hắn sao?” Trần Tử Phong tức giận thở hổn hển.
Trần Dụ Hưng cũng bất đắc dĩ thở dài, lúc này ông cũng không biết phải làm sao.
Trần Tử Phong hung ác nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, lấy điện thoại ra nói: “Mày chờ đó, tao đi gọi người, nếu mày không biết tốt xấu…”
Anh ta còn chưa nói xong, Lâm Thanh Diện đã đứng dậy, đi tới trước mặt Trần Tử Phong với tốc độ cực nhanh, ném điện thoại trong tay anh ta xuống rồi túm vai, sau đó dùng sức, “rắc” một tiếng, Trần Tử Phong hét lên một tiếng thảm thiết.
Cảnh tượng này xảy ra chỉ bằng tốc độ ánh sáng, Trần Tử Phong không biết chuyện gì xảy ra, sau đó cánh tay truyền tới một đợt đau nhói.
Trần Dụ Hưng đứng nhìn mà sững sờ, một phút sau mới phản ứng lại.
“Cậu chủ Lâm, cậu… cậu làm gì vậy, mau thả con trai tôi ra, sao tay nó lại buông thõng xuống thế kia?” Trần Dụ Hưng lo lắng hỏi.
“Ba, tay con gãy rồi, ba… ba mau gọi người đi!” Trần Tử Phong đau đớn hét lên.
Sắc mặt Trần Dụ Hưng lập tức thay đổi, lúc nào ông ta cũng không quan tâm điều gì nữa mà lập tức gọi người.
Lâm Thanh Diện chậm rãi nói: “Không cần nữa, hẳn là vừa nãy ông cũng thấy thân thủ của tôi rồi, trước khi ông gọi người tới, tôi có thể nhẹ nhàng giải quyết hai người, hơn nữa có thể làm mà không ai phát hiện, cho dù tôi có ở lại hòn đảo này chơi vài ngày nữa cũng không gặp phải phiền toái gì, ung dung ra về.”
Người Trần Dụ Hưng lập tức cứng lại, ông ta không nghi ngờ thực lực của Lâm Thanh Diện chút nào, là cậu chủ nhà họ Lâm, không cần phải dùng lời nói như vậy để lừa ông ta.
“Cậu Lâm, xin cậu thương xót, là con trai tôi không hiểu chuyện, xin hãy cho nó một cơ hội nữa, nếu phế cả hai tay thì đời này của nó sẽ kết thúc mất!” Trần Dụ Hưng cầu xin thương xót.
Lâm Thanh Diện nhìn Trần Tử Phong, nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã cho cậu ta cơ hội, là cậu ta không trân trọng nó, không hiểu chuyện, không thể là lý do để tôi tha thứ cho cậu ta, hy vọng lần này tôi bẻ gãy hai tay có thể khiến cậu ta nhớ mãi.”
Lời vừa dứt, tay Lâm Thanh Diện lại đặt lên vai còn lại của Trần Tử Phong, khẽ dùng sức, cánh tay anh ta cũng buông thõng xuống.