Sáng sớm ngày thứ hai
Sau khi Lâm Thanh Diện thức dậy, đã căn dặn Hứa Bích Hoài vài câu, sau đó đã đi tìm ba người nhà của chú Vương.
Lúc này, ba người nhà của chú Vương đã ở trong phòng khách đợi Lâm Thanh Diện, tối hôm qua, Lâm Thanh Diện nói có biện pháp giúp bọn họ đối phó một nhà Lưu Thế Minh, mặc dù trong lòng không hề ôm ấp hi vọng quá lớn, nhưng mà trước mắt, bọn họ cũng chỉ có thể tin tưởng Lâm Thanh Diện.
Suy cho cùng, nếu như không tin tưởng Lâm Thanh Diện, vậy thì bọn họ sẽ chỉ có thể nghĩ biện pháp rời khỏi đảo Ánh Trăng.
“Anh Lâm Thanh Diện, anh thật sự có biện pháp đối phó với người nhà Lưu Thế Minh sao?”
Vương Hạo nhìn chăm chú vào Lâm Thanh Diện đã hỏi một câu.
“Theo tôi thấy, nếu không thì thôi đi, chúng ta căn bản không có biện pháp đấu với bọn họ, không cho phép đánh trả lại, sẽ chuốc lấy phiền phức càng lớn hơn, sự việc cho đến nay, cũng chỉ có thể bán căn nhà ở chỗ này đi, mua vé tàu rẻ nhất, rời khỏi Đảo Ánh Trăng.”
Chú Vương mày chau lại không giãn ra.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Đừng bi quan như vậy, tôi đã nói có biện pháp, thì nhất định có thể giải quyết phiền phức, các người yên tâm đi, nếu như chuyện này làm thất bại, tất cả hậu quả đều do tôi đến gánh chịu.”
Nghe Lâm Thanh Diện nói như vậy, 3 người nhà của chú Vương chỉ có thể gật đầu, từng người đi theo Lâm Thanh Diện đi ra bên ngoài.
“Bộ phận quản lý của đảo Ánh Trăng chúng ta, nằm ở bên trong một toà nhà của trung tâm hòn đảo, văn phòng quản lý trên đảo, bình thường cũng đều làm việc ở đó, nơi quản lý hướng dẫn du lịch chịu sự quản lý của một người tên là Trần Thụ Quốc, người này là cấp trên của Lưu Bỉnh Chương ba Lưu Thế Minh, có quyền hạn khai trừ Lưu Bỉnh Chương, nhưng họ đều là người nhà với nhau, khẳng định là giúp từng người nói chuyện, chúng ta đi bên đó, chẳng khác nào đã đi vào địa bàn của người ta sao.”
Chú Vương vừa đi vừa lo lắng nói.
“Ba, dù sao sự việc cũng đã như thế này, nên ba đừng lo lắng ở đây nữa, hãy tin tưởng anh Lâm Thanh Diện đi, anh ấy đã nói thì có thể làm được, vậy thì chúng ta chắc chắn có thể làm được.”
Vương Hạo mở miệng.
Chú Vương đành phải ngậm miệng lại
Bốn người họ, từng người đã đi đến toà văn phòng làm việc của đảo Ánh Trăng ở phía trước, Lâm Thanh Diện đã hướng về phía trước đi qua, bị một người bảo vệ chặn bọn họ lại, hỏi bọn họ là đang làm cái gì.
Lâm Thanh Diện đi lên phía trước, nhét vào 1 bao lì xì cho tên bảo vệ, nói: “Chúng tôi đến tìm Lưu chủ nhiệm, người quản lý hướng dẫn du lịch để giải quyết chút chuyện, làm phiền nhé.”
Tên bảo vệ kia, mắt nhìn vào con số bên trong bao lì xì, ánh mắt sáng lên, sau đó thì để cho bốn người bọn họ đi vào.
Bốn người, từng người đi đến bên trong toà nhà văn phòng, Lâm Thanh Diện không hề đi nơi văn phòng quản lý hướng dẫn du lịch, mà là đi hỏi phòng của Trần Thụ Quốc.
Bốn người đi đến trước cửa văn phòng của Trần Thụ Quốc, mắt của Lâm Thanh Diện đã nhìn ba người nhà của chú Vương, nói: “Các người trước cứ đợi ở chỗ này, tôi đi vào nói chuyện với ông ta.”
Ba người chú Vương đều gật đầu, có hơi thấp thỏm không yên đợi ở bên ngoài phòng làm việc.
Lâm Thanh Diện đưa tay gõ cửa phòng làm việc, sau đó đẩy cửa đi vào.
Bên trong phòng làm việc, một nữ thư ký dáng người thướt tha uyển chuyển đang ngồi xổm ở phía trước Trần Thụ Quốc, lúc nghe đến tiếng mở cửa, nữ thư ký vội vàng đứng lên, còn nhanh chóng lau miệng đi.
Trần Thụ Quốc duỗi tay kéo lên khoá quần của mình, hướng về phía bên kia của Lâm Thanh Diện mà nhìn, đầy mắt giận dữ, tức giận quát mắng: “Ai để cho cậu vào đây, mau cút ra ngoài cho tôi!”
Ánh mắt Lâm Thanh Diện cười nhìn Trần Thụ Quốc và nữ thư ký, mở miệng nói: “Thật có lỗi đã quấy rầy thời gian vui vẻ của ông, nhưng hôm nay tôi có chuyện tìm ông, cho nên việc của các người, có lẽ phải hoãn lại một lát rồi.”
Trần Thụ Quốc mắt lạnh nhìn theo Lâm Thanh Diện, nói: “Cậu là ai, tôi cũng chưa từng gặp qua cậu, cậu có chuyện thì đi bên ngoài tìm người ở quầy lễ tân, đừng đến quấy rầy tôi.”
Lâm Thanh Diện lấy vé tàu thượng hạng của chính mình ra, nói: “Tôi nghĩ vé tàu này nên đủ khiến cho ông có thể ngồi xuống nghe tôi nói, đến cùng là có chuyện gì.”
Ánh mắt Trần Thụ Quốc nhìn chằm chú vào vé tàu kia, phát hiện là vé tàu thượng hạng, ánh mắt đã đánh giá Lâm Thanh Diện, lại nhìn nữ thư ký, nói: “Cô đi ra ngoài trước đi.”
Người mà có thể mua được vé tàu thượng hạng tàu Trân Châu, không là người giàu sang thì cũng là người có địa vị cao quý, Trần Thụ Quốc cũng là người biết tích luỹ nhân mạch, vé tàu này thực sự có thể khiến cho hắn ta nghe Lâm Thanh Diện nói, vì chuyện gì mà đến tìm hắn ta.
Sau khi nữ thư ký đi ra ngoài, Lâm Thanh Diện đi đến bên kia của ghế sofa ngồi xuống.
Anh lấy qua tách trà trên bàn, tự rót cho mình ly trà.
Trần Thụ Quốc nhìn đến Lâm Thanh Diện tuỳ tiện như vậy, không khỏi nhíu chân mày lại, lạnh giọng nói: “Nơi này nhưng là phòng làm việc của tôi, đừng cho rằng câu đã mua vé tàu thượng hạng, thì ở trên đảo này có thể không kiêng nể gì cả, vé tàu kia cũng chẳng qua là khiến cho cậu ở trên tàu du lịch nhận đến được đãi ngộ tốt hơn một chút mà thôi.”
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Hôm nay tôi đến tìm ông, là nghĩ muốn nói với ông một việc buôn bán.”
Trần Thụ Quốc nhìn chăm chú Lâm Thanh Diện mấy giây, mở miệng hỏi: “Buôn bán gì?”
Con trai cấp dưới này của anh vô duyên vô cớ ức hiếp người, bị tôi đánh, kết quả hắn ta lợi dụng quyền thế của bản thân, dự định uy hiếp người nhà của tôi không còn đường để đi, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, vì vậy tôi cần anh giúp bọn họ xử lý công bằng chuyện này, tôi nghĩ để cho anh giao chức vị quản lý hướng dẫn du lịch nơi này cho tôi.”
Lâm Thanh Diện mở miệng.
Trần Thụ Quốc nghe đến lời nói của Lâm Thanh Diện, trước sững sờ một chút, lập tức cười lớn lên, nói: “Nhóc con, cậu cũng không phóng nước tiểu mà nhìn xem chính mình là cái dạng gì, cậu cho rằng cậu là ai hả, cậu muốn để cho tôi giao chức vị quản lý này cho cậu, thì tôi phải giao cho cậu sao?”
“Nói cho cậu biết, chuyện con trai của Lưu Bỉnh Chương tôi đã nghe nói rồi, đã chính cậu đưa lên tới cửa, thế thì hôm nay cậu cũng không cần đi rồi.”
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Tôi nghe nói, chức vị của mọi người ở đây có thể mua bằng tiền, tôi không hề để cho ông tay không mà giao lại cho tôi không được lợi gì, tôi có thể mua chức vị này.”
Trần Thụ Quốc bĩu môi, nói: “Cậu cho rằng câu mua được 1 vé tàu thượng hạng, thì có tư cách đến chỗ này mua chức vị của chúng tôi sao?”
Lúc đầu, Lâm Bỉnh Chương mua vị trí chủ nhiệm này, đã bỏ ra 15 tỷ, sau đó hàng năm đều sẽ chia hoa hồng cho tôi, bây giờ cậu muốn mua chức vị này, có thể, chính là tôi sợ cậu lấy không ra số tiền này.”
Lâm Thanh Diện nhìn chăm chú Trần Thụ Quốc, mở miệng nói: “Tôi ra 30 tỷ.”
Trần Thụ Quốc rõ ràng đã do dự một chút, nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi ra ngoài, Trong số mấy tên cấp dưới của tôi, thì Lâm Bỉnh Chương là một tên có quan hệ tốt nhất với tôi, tôi tuyệt đối không thể bánchức vị của hắn bán đi ra cho cậu.”
“60 tỷ.”
Lâm Thanh Diện tiếp tục mở miệng.
Trần Thụ Quốc miệng nuốt nước bọt, sau đó mở miệng nói: “Đừng cho rằng cậu tăng thêm chút tiền thì có thể khiến cho tôi xem nhẹ tình cảm bạn bè của tôi và Lưu Bỉnh Chương bao nhiêu năm nay như thế, cậu đi đi, tôi sẽ không đồng ý với cậu.”
“Vậy sao, thế tôi lại tăng thêm một chút.”
“90 tỷ.”
Lâm Thanh Diện cười lên
Trần Thụ Quốc nghe đến con số này, toàn thân đều run run một chút, trong mắt cũng lộ ra khát khao rõ ràng.
Lâm Thanh Diện đứng lên, lấy ra 1 thẻ ngân hàng, đi đến trước mặt Trần Thụ Quốc, nói: “Chỉ cần ông đồng ý, 90 tỷ, ngay lập tức chuyển qua cho ông, điều này đối với ông mà nói, nhưng là một việc buôn bán có lời, bỏ qua việc buôn bán này, có thể liền không có chuyện được lợi như thế này nữa đâu.”
Trần Thụ Quốc hít một hơi thật sâu, một lát sau, vốn dĩ trên mặt biểu tình nghiêm túc, đột nhiên lộ ra một dáng tươi cười, sau đó vỗ vai Lâm Thanh Diện nói: “Nào nào nào, mau ngồi mau ngồi, thực ra tên cháu trai kia của Lưu Bỉnh Chương, tôi cũng sớm xem không vừa mắt rồi, đã cậu em đây có ý này, thế tôi làm người tốt một lần, việc buôn bán này, tôi đồng ý.”