Lâm Thanh Diện lập tức trừng to mắt, anh nhìn Thư Hân với vẻ bất ngờ rồi lại hỏi thêm một câu: “Là cái gì?”
Thư Hân nhìn thấy vẻ hoang mang hiện lên trong ánh mắt luôn bình tĩnh như giếng cổ không gợn sóng của Lâm Thanh Diện, thế là cô ta lặp lại một lần nữa ccho anh nghe: “Trong ly trà sữa có chứa thuốc phá thai.”
Lâm Thanh Diện lập tức cảm thấy da đầu mình tê dại, nếu như trong ly trà sữa có chứa thuốc phá thai, thế thì chẳng phải chứng minh rằng Hứa Bích Hoài có thai rồi hay sao?
Thân là một người đàn ông, Lâm Thanh Diện lập tức nghĩ đến việc có phải cái thai trong bụng là của mình hay không, dù gì Hứa Bích Hoài mất tích hai tháng trời, chuyện gì cũng có thể xảy ra trong khoảng thời gian dài như thế.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thanh Diện lập tức nổi giận, vốn dĩ anh cứ cho rằng nhà Tô chăm sóc Hứa Bích Hoài chu đáo lắm chứ, nhưng điều duy nhất anh không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế này.
Sau khi nhìn thấy phản ứng của Lâm Thanh Diện, Thư Hân lập tức bật cười rồi hỏi: “Anh đang nghĩ đứa trẻ này có phải là con mình không à?”
Lâm Thanh Diện nhìn Thư Hân, anh cũng không phủ nhận.
“Quả nhiên, về phương diện này anh chẳng khác gì với những người đàn ông khác cả.” Thư Hân nở nụ cười trêu cợt như thể phát hiện ra chuyện gì vui lắm vậy: “Thật ra nếu như cô ấy mang thai, rất có thể đứa trẻ này là con của anh, nhà họ Tô muốn dùng cô ấy để liên hôn với nhà họ Hàn, hai người bọn họ vẫn chưa gặp mặt lần nào, trước lúc đó, chắc chắn nhà họ Tô không ngu ngốc đến mức để cho người khác tiếp xúc với Hứa Bích Hoài đâu.”
Nghe Thư Hân nói thế, Lâm Thanh Diện lập tức trở nên bình tĩnh, anh cảm thấy cô ta nói cũng có lý, khi nãy anh hơi mất kềm chế khi nãy đến chuyện này.
“Mau bảo bác sĩ của cô làm kiểm tra cho cô ấy đi, tôi muốn biết cô ấy có mang thai thật hay không.” Lâm Thanh Diện đáp.
Thư Hân gật gật đầu, lập tức gọi bác sĩ đi làm kiểm tra.
Chẳng bao lâu sau, các bác sĩ mang theo máy móc vào căn phòng Hứa Bích Hoài đang nằm, rồi đưa ra kết luận ‘đã mang thai tầm ba tháng’ khi kiểm tra hoàn tất.
Nghe thấy kết quả này, Lâm Thanh Diện thở phào một hơi, ba tháng trước Hứa Bích Hoài vẫn còn ở Hồng Thành, điều này có thể chứng minh rằng Hứa Bích Hoài đang mang thai con của Lâm Thanh Diện, cũng có thể giải thích tại sao nhà họ Tô lại cho Hứa Bích Hoài uống thuốc phá thai.
Sau khi vui mừng một lúc, trong lòng Lâm Thanh Diện lại bắt đầu thấy tự trách, anh nghĩ đến tất cả những gì Hứa Bích Hoài đã phải chịu đựng, cho dù anh không có mặt trong Hồng Thành lúc Hứa Bích Hoài xảy ra chuyện, thế nhưng anh vẫn cho rằng đây là trách nhiệm của mình.
“Đã xác định vợ anh có thai rồi, bọn họ cho cô ấy uống thuốc phá thai chắc là vì mối liên hôn với nhà họ Hàn, tiếp theo anh phải làm sao?” Thư Hân thấy Lâm Thanh Diện vẫn luôn im lặng sau khi biết kết quả, cô ta bèn mở miệng hỏi anh.
Lâm Thanh Diện ngẩng đầu nhìn Thư Hân, anh lạnh giọng mà nói: “Đi tìm Tô Thành Hải, hỏi xem xem có phải ông ta thật sự không hề coi Hứa Bích Hoài là con gái của mình không, nếu như ông ta không đưa ra được câu trả lời hợp lý thì giết ngay lập tức.”
Thư Hân biết lần này Lâm Thanh Diện đã giận thật rồi, nếu như hôm nay Lâm Thanh Diện không đến quảng trường nhân dân để tìm Hứa Bích Hoài rồi vừa khéo nhìn thấy Hổ Phách bỏ thuốc vào ly nước, sợ rằng con của Lâm Thanh Diện sẽ không giữ lại được nữa.
Đối với Lâm Thanh Diện, đây là chuyện không tài nào chấp nhận nổi, cho dù người làm việc này là người nhà của Hứa Bích Hoài thì anh cũng không tài nào tha thứ cho họ.
Đến thuốc phá thai cũng đã dùng rồi, có tư cách gì để nói đến hai chữ người nhà nữa đây.
Từ trước đến nay, Lâm Thanh Diện luôn làm rất rõ chuyện này.
“Cái con người hầu kia rất cứng miệng, sống chết không chịu thừa nhận, anh định xử lý cô ta thế nào?” Thư Hân hỏi tiếp.
Lâm Thanh Diện hừ lạnh, anh đáp: “Trên đời này không có ai cứng miệng hết cả, chỉ là chưa tìm được cách phù hợp mà thôi, dẫn tôi đi gặp cô ta đi.”
Bây giờ ngọn lửa giận đang thiêu đốt Lâm Thanh Diện, anh phải đi tìm nơi trút giận mới được, thuốc là do Hổ Phách bỏ vào, làm sao anh có thể nhẹ nhàng tha cho cô ta được.
Thư Hân không nói gì, chỉ dẫn Lâm Thanh Diện đi vào trong căn phòng nhốt Hổ Phách.
Trong căn phòng tối om om, Hổ Phách đang co cụm người nằm trong góc phòng, cô ta nhìn hai người đàn ông vạm vỡ với vẻ lo sợ, khi nãy cô ta mới bị đánh một chặp, bây giờ gương mặt toàn là những vết xanh xanh tím tím.
“Các…các người mau thả tôi ra, tôi là người nhà họ Tô, đến lúc ông Tô biết các người đối xử với tôi như thế thì chắc chắc ông ấy sẽ không tha cho các người đâu!” Hổ Phách hét vào mặt hai người bọn họ.
Hai người đàn ông vạm vỡ cũng cảm thấy hơi bực mình, từ trước đến nay bọn họ chưa từng nhìn thấy nữ người hầu nữ nào cứng miệng đến mức này, có đánh như thế nào cũng chẳng chịu nói thật.
“Nếu như cô không nói thật, cả đời này ông chủ của cô cũng sẽ không biết được cô đã trải qua những chuyện gì ở nơi này, hơn nữa cô cũng sẽ nhanh chóng biến mất khỏi thế giới này.” Cánh cửa phòng mở ra, một giọng nói vang vọng vào trong.
Nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể Hổ Phách run lên bần bật.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Diện rồi cắn răng nói với anh: “Anh vô duyên vô cớ bắt cóc tôi, còn vu oan tôi chuốc thuốc cô chủ, tội không thể tha, nhà họ Tô sẽ khiến cho anh phải hối hận.”
Lâm Thanh Diện đi đến trước mặt Hổ Phách, anh ngồi xổm xuống, vừa mỉm cười vừa dùng kéo tay cô ta về phía mình.
“Nói thế nghĩa là cô không chịu thú thật đúng không?” Lâm Thanh Diện cất tiếng hỏi.
Hổ Phách muốn rút tay về, nhưng cô ta giãy giụa mấy lần cũng chẳng có tác dụng gì cả.
“Anh…Anh muốn làm gì?” Hổ Phách thấp thỏm bất an.
“Cô chỉ có ba phút.” Lâm Thanh Diện lên tiếng.
Đương nhiên Hổ Phách sẽ không sợ hãi trước vài lời dọa dẫm của Lâm Thanh Diện, cô ta nhìn anh trân trân nhưng chẳng nói một câu nào.
Thời gian ba phút trôi qua nhanh chóng, Lâm Thanh Diện thấy Hổ Phách không nói gì, anh cầm ngón tay cái của cô ta, dùng sức bẻ mạnh, một tiếng rắc vang lên, giọng kêu thảm thiết của Hổ Phách vang dội khắp căn phòng.
“Cho cô thêm ba giây nữa.” Lâm Thanh Diện nói tiếp.
Hổ Phách chỉ lo cho ngón tay của mình, làm gì còn thời gian trả lời câu hỏi của Lâm Thanh Diện, cô ta liên tục vẫy vùng nhưng rõ ràng sức lực rất yếu ớt.
Ba giây nữa trôi qua, Lâm Thanh Diện dứt khoát bẻ gãy một ngón tay khác của Hổ Phách.
Thư Hân và hai người đàn ông vạm vỡ nhìn thấy cảnh tượng này đều không khỏi hít một hơi khí lạnh, nhất là hai người đàn ông vạm vỡ, bọn họ cứ ngỡ rằng mình đã ác lắm rồi, bây giờ mới biết bọn họ còn đối xử dịu dàng với Hổ Phách quá.
Cứ như thế, Lâm Thanh Diện liên tục bẻ sáu ngón tay của Hổ Phách, lúc anh định bẻ ngón tay thứ bảy, Hổ Phách không nhịn nổi cơn đau từ đầu ngón tay nữa mà cất tiếng nói: “Cụ bà dặn tôi chuốc thuốc cô chủ đó, bà ấy nói cô chủ mang thai con của kẻ khác, không tài nào vào nhà họ Hàn làm dâu được, tất cả đều do cụ bà sắp xếp, xin anh tha cho tôi đi, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa đâu.”
Thấy Hổ Phách nói thật, Lâm Thanh Diện híp mắt lại, sát khí bốc lên ngùn ngụt trong lòng anh.