“Anh... sao anh lại ở chỗ này, đây chính là biệt thự của nhà họ Tô, ai cho phép anh vào đây!” Giọng nói của Hổ Phách có chút run rẩy.
Lúc đầu, cô ta cho rằng Tô Thành Hải đích thân ra mặt dạy dỗ Lâm Thanh Diện, chắc chắn là Lâm Thanh Diện sẽ khó mà trốn thoát được, ai ngờ đến cái thằng nhóc này bây giờ lại xuất hiện ở trong biệt thự nhà họ Tô, cái này quả thật cả gan làm loạn mà.
“Cô chủ của các người đang ở đâu?” Lâm Thanh Diện nói.
Hổ Phách lùi về phía sau hai bước, đối với người đàn ông đánh cô ta không hề do dự một chút nào, trong lòng của cô ta vẫn cảm thấy e ngại sâu sắc.
“Hổ Phách, xảy ra chuyện gì?” Ở trong phòng truyền đến giọng nói dịu dàng của Hứa Bích Hoài, cô nghe thấy ở bên ngoài có âm thanh bát bị rơi, cho nên mới đi ra xem xem có chuyện gì xảy ra.
Hổ Phách nhanh chóng xoay người lại nhìn về phía Hứa Bích Hoài ở sau lưng, gào khóc nói: “Cô chủ, cái người đánh tôi lại xông vào trong nhà của chúng ta rồi này, thật sự rất đáng sợ, cô nhanh đi vào đi, cẩn thận bị cái tên này làm cho bị thương.”
Hứa Bích Hoài lập tức nhíu mày nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhìn thấy Hứa Bích Hoài đi ra, khí thế ở trên người cũng lập tức biến mất không còn bóng dáng, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
“Bích Hoài, em... em sống ở đây có tốt không? Bọn họ có gây khó dễ cho em không?” Lâm Thanh Diện có chút căng thẳng mở miệng hỏi.
Lúc này, Hứa Bích Hoài đã tin tưởng Hổ Phách, cảm thấy Lâm Thanh Diện chính là một người ghê tởm, không biết tốt xấu gì liền đánh người. Hổ Phách rõ ràng có lòng tốt đi giúp đỡ anh, anh lại ra tay đánh Hổ Phách thành cái dạng này, quả thật khiến cho người ta không hài lòng được mà.
Cộng thêm trước đó Tô Thành Hải đã nói với cô Lâm Thanh Diện là tên lừa gạt, cho nên bây giờ cô đã hoàn toàn cho rằng Lâm Thanh Diện tìm đến cô là không có ý gì tốt.
Cô đưa tay che chắn Hổ Phách ở sau lưng của mình, sau đó trên mặt tràn đầy tức giận trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện, lên tiếng nói: “Con người của anh làm sao vậy chứ, tôi với anh không thù không hận, tại sao anh lại phải tìm tới chúng tôi để gây phiền phức. Hổ Phách đã bị anh đánh thành cái dạng này rồi, bây giờ anh còn chạy đến trong nhà của tôi nữa, chẳng lẽ là anh còn muốn hành hung người trong nhà hả?”
Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Hứa Bích Hoài, lập tức sửng sờ, anh vội vàng giải thích: “Anh cũng không phải là đến đây để tìm em gây phiền phức, Bích Hoài, anh là Lâm Thanh Diện đây, em là vợ của anh, anh tới đây là để đón em về nhà.”
Hứa Bích Hoài nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm, hừ một tiếng: “Anh đừng có mơ mà gạt được tôi, tôi đã sớm biết anh là tên lừa đảo rồi. Tôi là Tô Tâm Nhu, không phải là Bích Hoài mà anh nói, hơn nữa anh chủ động ra tay đánh Hổ Phách, chuyện này đã không đúng, bây giờ anh còn đến đây, quả thật sai càng thêm sai, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh lại.”
“Bích Hoài, anh ra tay với cô ta là bởi vì cô ta nói năng thô lỗ, hơn nữa còn dẫn theo người đến tìm anh gây phiền phức, em là người hiểu rõ tính cách của anh nhất, nếu như không phải người giúp việc này của em khinh người quá đáng, sao anh có thể ra tay với cô ta được.” Lâm Thanh Diện giải thích.
“Anh nói bậy, tôi có lòng tốt muốn giúp đỡ anh, ai biết được anh lại độc ác như thế, không chỉ ra tay đánh tôi mà còn nói rất nhiều lời nói dơ bẩn với cô chủ của tôi, bây giờ anh lại chạy đến đây để bẻ cong sự thật, anh thật sự cho rằng cô chủ của chúng tôi là một người dễ lừa gạt như vậy à?” Hổ Phách trừng mắt, tràn đầy bi phẫn mà nói.
Hứa Bích Hoài đưa tay bắt lấy cánh tay của Hổ Phách, an ủi nói: “Hổ Phách, tôi biết là trong lòng của cô oan ức, cô yên tâm đi, tôi sẽ không tin tưởng cái tên lừa đảo này đâu.”
Nói xong, cô nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trên mặt tràn đầy chất vấn: “Anh thật sự muốn tôi báo cảnh sát thì mới bằng lòng bỏ qua à?”
Lâm Thanh Diện nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Hứa Bích Hoài, anh lập tức không biết nên nói cái gì cho phải.
Trong lòng của anh đoán là chắc chắn là con nhỏ giúp việc Hổ Phách này đã bẻ cong sự thật ở trước mặt của Hứa Bích Hoài, hơn nữa bởi vì định kiến của Hứa Bích Hoài đối với anh, chỉ sợ là cũng sẽ tin tưởng Hổ Phách.
Bây giờ cho dù anh có nói có gì đi nữa, có lẽ là Hứa Bích Hoài cũng sẽ cho rằng anh đang tìm kiếm lý do.
Hứa Bích Hoài trước mắt đang mất trí nhớ, căn bản cũng không biết trong quá khứ bọn họ đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cô chỉ cảm thấy mình là cô cả của nhà họ Tô, chỉ một điểm này, Lâm Thanh Diện đã mất đi tất cả các ưu thế.
Lúc này, Tô Thành Hải cũng đã đuổi tới, sau khi ông ta đi vào thì câu nói đầu tiên chính là: “Tiểu Nhu, tuyệt đối không thể tin tưởng bất cứ lời nói nào của thằng nhóc này, cậu ta đã làm vệ sĩ trong nhà của chúng ta bị thương, có âm mưu với con, lời của cậu ta nói cũng là vì lừa gạt con ra ngoài mà thôi.”
Hứa Bích Hoài nhìn thấy trên mặt của Tô Thành Hải đều là vẻ sốt ruột, nghiêm túc gật nhẹ đầu với ông ta, nói: “Ba, ba yên tâm đi, con đã biết bộ mặt thật của người này rồi, con sẽ không tin tưởng anh ta đâu.”
Tô Thành Hải có chút bất ngờ, nhưng khi nghe thấy lời nói này của Hứa Bích Hoài thì cũng đã yên lòng.
Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hứa Bích Hoài, thật sự muốn để cho cô biết rằng cô đã bị những người ở bên cạnh lừa gạt rồi, nhưng mà anh cũng biết rõ đối với Hứa Bích Hoài đang mất trí nhớ mà nói, chuyện này khá là khó khăn.
Trong lòng của anh sinh ra một cảm giác bất lực, thậm chí anh còn có suy nghĩ trực tiếp giành lấy Hứa Bích Hoài mang cô trở về Hồng Thành, tìm từ Tài để khôi phục lại trí nhớ cho cô.
Nhưng mà trong lòng của anh cũng hiểu rất rõ ràng, làm như vậy thì cũng chỉ khiến cho trong lòng của Hứa Bích Hoài kháng cự anh sâu sắc, đến lúc đó nếu như chuyện này dẫn đến việc khôi phục ký ức của Hứa Bích Hoài xảy ra vấn đề, vậy thì anh hối hận cũng không kịp.
“Thằng nhóc này, cậu đừng tưởng rằng cậu biết đánh nhau thì người nhà họ Tô của tôi sẽ sợ cậu, nếu như cậu thật sự muốn tiếp tục chuyện này, cũng chỉ có tệ hơn mà thôi.” Trên mặt của Tô Thành Hải đầy vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện.
Những người cao thủ kia của nhà họ Tô hôm nay đều không có ở đây, ông ta căn bản cũng không nghĩ đến Lâm Thanh Diện sẽ trực tiếp xông vào trong nhà của ông ta, nếu như mấy tên vệ sĩ thân cận của ông ta tới đây, bây giờ ông ta cũng sẽ không căng thẳng như vậy.
“Ba, chúng ta báo cảnh sát đi, để kẻ phạm tội này phải bước ra công lý.” Hứa Bích Hoài nói ngay thẳng.
Tô Thành Hải bất đắc dĩ cười cười, Lâm Thanh Diện có thể nhẹ nhàng lấy ra ba trăm nghìn tỷ, cái này đã chứng minh báo cảnh sát đối với anh mà nói cũng không có tác dụng gì.
Nhưng mà để Tô Thành Hải không ngờ tới, sau khi Lâm Thanh Diện nghe thấy lời nói của Hứa Bích Hoài thì anh lại nói: “Không cần đâu, tôi đi ngay đây.”
Nói xong, ánh mắt của Lâm Thanh Diện phức tạp nhìn Hứa Bích Hoài một chút, sau đó quay người lại đi xuống dưới lầu.
Tô Thành Hải hơi kinh ngạc, nhưng mà ông ta vẫn không buông lỏng cảnh giác, sau khi cẩn thận căn dặn Hứa Bích Hoài và Hổ Phách ở lại trên lầu, ông ta bước xuống lầu cùng với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đi thẳng ra khỏi biệt thự, trong đầu tự hỏi mình phải làm như thế nào mới có thể làm cho Hứa Bích Hoài khôi phục lại trí nhớ, chỉ có Hứa Bích Hoài khôi phục trí nhớ thì mới không tiếp tục bị những người nhà họ Tô lừa gạt nữa.
Tô Thành Hải đi theo Lâm Thanh Diện đi ra bên ngoài biệt thự, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thật sự muốn rời khỏi, trong lòng của ông đã biết rõ anh là bởi vì thái độ của Hứa Bích Hoài cho nên mới có chút bất lực.
Ông ta cười lạnh một tiếng, mở miệng nói với Lâm Thanh Diện: “Thằng nhóc, từ bỏ đi, Tiểu Nhu đã sớm không biết cậu là ai rồi, cậu tốt nhất vẫn đừng nên đến làm phiền cuộc sống hiện tại của con bé.”
Lâm Thanh Diện dừng lại, quay đầu nhìn Tô Thành Hải một chút, lạnh lùng nói: “Khoảng thời gian này, trước tiên cứ để Bích Hoài ở lại chỗ của ông, nếu như ông dám làm gì với cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông.”
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ mang Bích Hoài đi, nếu như ông nhất định phải ngăn cản, tôi cũng không ngại để cho nhà họ Tô của ông biến mất khỏi thế giới này đâu.”