Rể Quý Trời Cho

Chương 538: Bóng người




Chương trình học Đại học, một tiết kéo dài gần hai tiếng sau đó sẽ được nghỉ ngơi giữa giờ mười phút.

Đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Diện lên lớp nên đã quên mất được nghỉ giữa giờ, anh giảng một lèo cho đến lúc chuông tan học reo lên mới ngừng lại.

Trong lúc này cũng không có ai muốn đi vệ sinh mà cắt đứt bài giảng của Lâm Thanh Diện, bọn họ nghe quá nhập tâm đến mức hoàn toàn quên cả mất thời gian, những người muốn đi vệ sinh cũng đều chủ động kìm nén lại, bọn họ giống như đang được xem một bộ phim đặc sắc nên cho dù phải nhịn tiểu cũng bằng lòng.

Bài giảng của Lâm Thanh Diện quá mức thú vị, tất cả mọi người đều đắm chìm trong không khí anh giảng bài, hoàn toàn không có cảm giác được trong lúc bất tri bất giác đã qua gần hai giờ.

Lúc chuông tan học vang lên, tất cả mọi người đều cảm thấy có một cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, không ít người muốn Lâm Thanh Diện giảng tiếp, tình huống đã tan học nhưng không muốn giảng viên dừng lại như thế này ở trường Đại học vẫn là tương đối hiếm thấy.

Lúc này hai người Diêu Hân Du và Lưu Hiểu Hàm đều trừng to mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, mặc dù cả hai người đều ấn tượng với bài giảng của Lâm Thanh Diện nhưng cảm xúc của hai người lại khác nhau rất lớn.

Sự sùng bái của Lưu Hiểu Hàm đối với Lâm Thanh Diện đã không thể nào diễn tả bằng lời được nữa, cô ta không ngờ Lâm Thanh Diện không chỉ có thân thủ tốt, nhân mạch khổng lồ, mà giảng bài lại hấp dẫn như vậy, chỉ qua nội dung của một bài giảng này của Lâm Thanh Diện liền có thể nhìn ra, lượng kiến thức trong đầu Lâm Thanh Diện đã uyên bác đến mức phải kinh ngạc.

Một người đàn ông có thực lực, có cá tính, có tri thức lại lịch lãm lấy giúp người làm niềm vui như thế này, ở trong mắt một cô gái đang trong tuổi vị thành niên như Lưu Hiểu Hàm thực sự chính là đối tượng theo đuổi hoàn hảo.

Cộng thêm bây giờ Lâm Thanh Diện đang sống cùng trong một nhà trọ với bọn cô, trong đầu cô thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng ra một số tình tiết thường xuyên xuất hiện trong phim truyền.

Có chung suy nghĩ này còn có cả Vân Thanh Hằng, hơn nữa ảo tưởng của Vân Thanh Hằng đối với Lâm Thanh Diện còn nghiêm trọng hơn, một mối tình thầy trò yêu nhau kinh tâm động phách đã hình thành ở trong đầu cô ta, thậm chí cô ta còn có xúc động muốn cầm bút lên viết một cuốn tiểu thuyết nữa.

Còn Diêu Hân Du lúc này trong lòng lại tràn đầy hối hận, cô ta biết mình đã thật sự hiểu lầm Lâm Thanh Diện, anh đã dùng học thức chứng minh thân phận giáo sư thỉnh giảng của mình với cô ta, hoàn toàn không có chút giả dối nào, nếu như trình độ này của anh mà còn không làm được giáo sư thỉnh giảng vậy thì không ai có tư cách tới làm giáo sư thỉnh giảng được nữa.

Mà Lâm Thanh Diện có tài học như thế sao có thể là mấy tên mặt trắng được người khác bao nuôi được, anh chỉ cần tùy tiện lấy ra chút kiến thức viết thành sách, chỉ sợ vài phút sau đã bán hết rồi.

Bây giờ thậm chí Diêu Hân Du lại cảm thấy nghi ngờ bạch phú mỹ ngày đó là bởi vì mê luyến tài học của Lâm Thanh Diện nên chủ động chạy tới theo đuổi người ta.

Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, hối hận mình đã tạo nên hiểu lầm lớn như thế với Lâm Thanh Diện, nên bây giờ cô có muốn Lâm Thanh Diện tha thứ cho mình cũng không biết nên làm thế nào.

Các giáo sư ngồi ở trong phòng học đều nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện với vẻ mặt tràn đầy bội phục, cùng là người giảng bài thành thạo nhưng bọn họ cũng tự nhận là mình không thể nào làm được tới mức này giống như Lâm Thanh Diện, khí chất lúc Lâm Thanh Diện đứng ở trên bục giảng giống như là trời sinh đã làm giáo sư, cho dù anh nói cái gì thì đều cho người ta một loại cảm giác rất dễ tiếp thu.

Khó trách Trưởng khoa lại phá lệ mời một vị giáo sư thỉnh giảng đến trường học, quả thực mời Lâm Thanh Diện là vô cùng đúng đắn, nếu đổi lại bọn họ làm Trưởng khoa thì chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua một nhân tài như vậy.

Một vị giáo sư nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện một lúc lâu, sau đó giơ tay lên vỗ tay với Lâm Thanh Diện.

Mọi người xung quanh thấy thế, cũng lập tức bắt đầu vỗ tay theo, trong lúc nhất thời trong phòng học đều là tiếng vỗ tay huyên náo.

Mã Tuấn Tài mặt xám như tro ngồi ở chỗ ngồi bên trên, giờ phút này anh ta mới hiểu được vì sao Vân Thanh Hằng lại thân cận với vị giáo sư thỉnh giảng này như vậy, thì ra người ta thật sự vốn liếng đủ để hấp dẫn người khác.

Mà anh ta cũng rất rõ ràng trình độ của mình, nếu anh ta muốn đạt được trình độ như Lâm Thanh Diện chỉ sợ thêm hai mươi năm nữa cũng không đủ, mà cùng lắm Lâm Thanh Diện cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đàn ông như vậy có cô bé nào không thích chứ.

Anh ta cảm thấy thất bại sâu sắc, mới chỉ nghe Lâm Thanh Diện giảng một tiết mà đã khiến anh ta hiểu được sự chênh lệch giữa mình và Lâm Thanh Diện ở mức nào rồi, cái cảm giác này khiến cho người ta tuyệt vọng không muốn có ý chí chiến đấu nữa rồi.

Ngay lúc Mã Tuấn Tài đang thất thần, giọng nói của Lâm Thanh Diện lại vang lên ngay bên tai anh ta: "Thầy Mã, nghe nói trước đó thầy có rất nhiều ý kiến với tôi, không biết sau khi nghe tôi giảng một tiết này thấy có còn giữ ý kiến trước đó nữa không?"

Tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Mã Tuấn Tài, có không ít người trong số đó đều biết trước đó Mã Tuấn Tài không hài lòng với Lâm Thanh Diện còn nói xấu Lâm Thanh Diện rất nhiều nữa, bây giờ sau khi nghe một tiết này của Lâm Thanh Diện bọn họ lại quay lại xem thường Mã Tuấn Tài.

Mã Tuấn Tài chỉ cảm thấy thân thể của mình hơi run run, sau đó anh ta ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Lâm Thanh Diện, đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình.

"Giáo sư Lâm, trước đó là ánh mắt mắt tôi hạn hẹp tự cho mình là đúng nên mới nói rất nhiều lời làm tổn hại tới thanh danh của thầy, đây cũng là bởi vì trình độ của tôi quá thấp nên dẫn đến tầm nhìn quá hạn hẹp, bây giờ tôi xin lỗi thầy ở trước mặt tất cả mọi người, hi vọng thầy có thể tha thứ cho sai lầm trước đó của tôi, sau này tôi nhất định sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa." Mã Tuấn Tài thành khẩn nói lời xin lỗi.

Thấy Mã Tuấn Tài xin lỗi mình, Lâm Thanh Diện cũng không có ý định tiếp tục so đo với anh ta nữa, dù sao anh ta cũng là giảng viên trong trường, nếu như bị mất mặt ở ngay trước nhiều sinh viên như vậy thì sau này cũng khó có thể lăn lộn ở trong trường học được nữa.

"Thầy Mã khách sáo rồi, sau này đừng trông mặt mà bắt hình dong nữa là được." Lâm Thanh Diện mở miệng.

Mã Tuấn Tài vội vàng gật đầu, nói: "Thụ giáo."

Một đám sinh viên đều nhao nhao khen ngợi Lâm Thanh Diện phong độ, có không ít sinh viên thậm chí còn lộ ra cặp mắt đào hoa, tràn đầy sùng bái đối với vị giáo sư thỉnh giảng chỉ mơi hơn hai mươi tuổi này.

"Bài học hôm nay đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã tới nghe bài giảng của tôi, hẹn gặp lại vào cuối tuần." Lâm Thanh Diện mở miệng nói một câu, tiếp theo liền muốn đi xuống khỏi bục giảng.

Một đám sinh viên lập tức vây Lâm Thanh Diện lại, tất cả đều mặt mũi tràn đầy hưng phấn nhìn Lâm Thanh Diện, có người muốn xin zalo của Lâm Thanh Diện, có người muốn Lâm Thanh Diện kí tên, thậm chí còn có người hỏi Lâm Thanh Diện đang sống ở chỗ nào.

Lâm Thanh Diện nhìn đám sinh viên "Nhiệt tình" trước mắt lập tức cảm thấy hơi nhức đầu, anh cũng chưa từng có kinh nghiệm ứng phó với tình huống này.

Cũng may Vân Thanh Hằng kịp thời chạy tới giải vây thay anh nên anh mới không bị những sinh viên nhiệt tình này ăn thịt mất.

Anh bước ra khỏi phòng học, lúc này Diêu Hân Du mang theo vẻ mặt hổ thẹn đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, hơi nhăn nhó nhìn Lâm Thanh Diện một chút, mở miệng nói: "Lâm Thanh Diện, trước kia tôi đã... Trách oan anh, không biết anh có thể tha thứ cho tôi không..."

Lúc Diêu Hân Du đang nói lời xin lỗi với Lâm Thanh Diện, ánh mắt Lâm Thanh Diện chợt bắt gặp một bóng người đi ngang qua hành lang gần đó.

Anh không nói hai lời liền đẩy Diêu Hân Du ra, nhanh chóng chạy về phía đó.

Bóng người vừa đi ngang qua cửa phòng học kia chính là Hứa Bích Hoài, người mà Lâm Thanh Diện vô số lần ngày nhớ đêm mong!

Lâm Thanh Diện có thể chắc chắn anh không hề hoa mắt, người kia đúng là Hứa Bích Hoài cho nên anh mới có thể không chút do dự đẩy Diêu Hân Du ra, lao ra bên ngoài.

Tìm lâu như vậy, cuối cùng tìm được rồi?