“Những... những người này đều là mày tìm đến?” Người đàn ông đầu đinh mặt mày không dám tin liếc nhìn Lâm Thanh Diện, hai chân đã bắt đầu mềm nhũn, rùng mình.
Anh ta vốn dĩ tưởng Lâm Thanh Diện chỉ gọi đến mấy ai ất ơ, dù sao người ngoài vùng đến đây lần đầu, sao có thể gọi được người lợi hại đến chứ.
Nhưng bây giờ dưới lầu vậy mà tụ tập hơn 100 người, Lâm Thanh Diện chẳng qua chỉ gọi một cú điện thoại, vậy mà gọi được nhiều người đến như thế, hơn nữa nhìn trông đều là người đã trải qua huấn luyện, những người này hoàn toàn khác với những tên lưu manh quèn đó, điều này khiến sự sợ hãi trong lòng người đàn ông đầu đinh lập tức xuất hiện.
Lâm Thanh Diện gật đầu nói người đàn ông đầu đinh, nói: “Chắc chính là bọn họ.”
Người đàn ông đầu đinh nuốt nước bọt, cái gì gọi là chắc, chẳng lẽ người của Lâm Thanh Diện ở thành phố T đã điều đến mức không rõ, ngay cả bản thân anh cũng không biết người mình gọi đến là ai?
Lúc này có hai người đi ra từ trong nhóm người mặc vest, một người đàn ông trung nên hơn 40 tuổi, nhìn trông trầm ổn quả quyết, một người thanh niên mặc quần áo thể thao.
Khoảnh khắc người đàn ông đầu đinh nhìn thấy hai người thì sửng sốt, suýt chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên.
Anh ta nhận ra hai người này, người đàn ông trung niên đó, là đại ca của thế giới ngầm tựa như mặt trời giữa trưa của thành phố T, Lưu Bang Vận, ở trong thế lực ngầm của thành phố T hiện nay, Lưu Bang Vân có thể nói là đứng đầu, người có thể tranh luận với ông ta rất ít, ít lại càng thêm ít, ở thành phố T, mặc kệ chọc phải ai, cũng tuyệt đối không thể chọc vào Lưu Bang Vận.
Mà người thanh niên đi bên cạnh Lưu Bang Vận, tên là Tào Thạc, là đàn em đắc lực dưới trướng của Lưu Bang Vận, người đàn ông đầu đinh trước có từng may mắn ăn cơm cùng Tào Thạc, nói ra cũng coi như quen biết.
Lưu Bang Vận vậy mà đích thân dẫn người đến!
Cả thành phố T có thể có đối đãi như thế này, sợ rằng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Người đàn ông đầu đinh chỉ cảm thấy da đầu của mình tê dại, nếu như mấy người Lưu Bang Vận thật sự là người Lâm Thanh Diện gọi đến, vậy anh ta hôm nay thật sự xong đời rồi.
“Chắc chắn không phải như vậy, tên này có tài có đức gì có thể tìm được nhân vật như Lưu Bang Vận đến, còn dẫn một lượng lớn người như vậy, đây chắc chắn chỉ là trùng hợp, Lưu BangVận bọn họ đến đây, đoán chắc là có chuyện khác, chúng tôi mới có mấy người, sao có thể đáng để Lưu Bang Vận dẫn nhiều người đến đối phó như vậy.”
“Không sai, nhất định là trùng hợp, người tên này gọi đến, không chừng đã bị người của Lưu Bang Vận dọa chạy rồi, cho nên anh ta mới dẫn mình xuống, anh đây là muốn mượn người của Lưu Bang Vận hù dọa tôi.”
“He he, đáng tiếc anh ta không hề biết, mình có quen biết đàn em bên cạnh Lưu Bang Vận, không chừng mình còn có thể mượn bọn họ, thu thập tên này một trận.”
Trong lòng người đàn ông đầu đinh vụt qua mấy ý nghĩ, sau đó vội vàng vẫy vẫy tay với Tào Thạc bên cạnh Lưu Bang Vận, mở miệng gọi: “Tào Thạc, là tôi, lão Trương, chúng ta từng cùng ăn cơm với nhau, tên này gây sự với tôi, anh có thể thuận đường giúp tôi thu thập anh ta không!”
Tào Thạc quay sang liếc nhìn người đàn ông đầu đinh, phát hiện người đó anh ta quả thật quen, có điều lúc này người bắt anh ta, chính là người bọn họ lần này phải giúp.
Khi đến Lưu Bang Vận đã nói rồi, người mà bọn họ lần này phải giúp, cực kỳ quan trọng, không thể có bất cứ sai sót, thân phận của người này, đã đến trình độ bọn họ không thể tưởng tượng được.
Cho nên bọn họ mới trực tiếp dẫn hơn 100 anh em đến đây.
Bây giờ người đàn ông đầu đinh kêu anh ta đi thu thập nhân vật quan trọng như vậy, hại da đầu của Tào Thạc cũng bắt đầu tê dại.
Lưu Bang Vận ngoảnh đầu liếc nhìn Tào Thạc, mở miệng hỏi: “Cậu quen người này?”
Tào Thạc vội lắc đầu, nói: “Lão đại, em không hề quen anh ta, ai biết anh at từ đâu ra biết được tên của em.”
Lưu Bang Vận lúc này gật đầu, nói: “Vậy thì tốt.”
Người đàn ông đầu đinh lạp tức ngốc trệ, anh ta không ngờ Tào Thạc vậy mà sẽ nói không quen anh ta, giống như phủi sạch quan hệ với anh ta.
Lúc này Lưu Bang Vận đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, cực kỳ cung kính cúi người với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Cậu Lâm, chúng tôi sau khi nhận được thông báo, lập tức chạy đến, hy vọng không có đến muộn, không biết cậu Lâm gặp phải phiền phức gì, những người tôi dẫn đến nếu như không đủ, tôi sẽ gọi thêm một số nữa đến.”
Lâm Thanh Diện xua xua tay, nói: “Không cần, chỉ là gây sự mà thôi, ông dẫn người nhiều đến như vậy, thật sự đã quá nhiều rồi.”
Anh cũng không ngờ Thư Hân sẽ sắp xếp nhiều người đến như vậy, quả thật tính như hưng sư động chúng rồi, có điều nếu đã đến, Lâm Thanh Diện cũng không nói gì, như thế cũng có thể hù dọa người đàn ông đầu đinh này, tin chắc qua hôm nay, anh ta cũng không dám tìm Lưu Hiểu Hàm gây chuyện nữa.
“Cậu Lâm, không biết có thể thuật lại cụ thể chuyện rắc rối mà cậu gặp phải không, tôi dễ kêu người giúp cậu thu thập những thứ không có mắt này.” Lưu Bang Vận hỏi tiếp một câu.
Lâm Thanh Diện lập tức nói đơn giản chuyện xảy ra trước đó, tỏ rõ đây chỉ là một phiền phức nhỏ, chỉ cần dạy cho mấy người này một bài học là đủ rồi.
Người đàn ông đầu đinh ngây ngốc nhìn một màn trước mắt, anh ta thế nào cũng không ngờ, Lưu Bang Vận dẫn nhiều người đến như vậy, thế mà thật sự là đến giúp Lâm Thanh Diện, hơn nữa thái độ của Lưu Bang Vận đối với Lâm Thanh Diện vậy mà cung kính như thế, giống như Lâm Thanh Diện là lão đại của ông ta, anh ta còn chưa từng nghe nói ai có thể ở trước mặt Lưu Bang Vận mà tỏ ra uy phong như vậy.
Người đàn ông đầu đinh ý thức đến sự việc trở nên nghiêm trọng thì quay đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó không một chút do dự quỳ xuống ở trước mặt Lâm Thanh Diện, khóc lóc nói: “Đại ca, tôi biết rồi, tôi thật sự không ngờ anh lợi hại như vậy, cầu xin anh tha cho tôi, tôi về sau cũng không dám nữa.”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng liếc nhìn anh ta, không có nói chuyện, anh biết, chuyện tiếp theo, Lưu Bang Vận sẽ thay anh xử lý.
Tào Thạc nhìn thấy người đàn ông đầu đinh quỳ xuống trước mặt xin tha, đôi mắt khẽ đảo, anh ta bây giờ phải mau chóng phủi sạch quan hệ với người đàn ông đầu đinh, ngộ ngỡ đại nhân vật này để ý, anh ta cũng xong đời theo.
Cho nên anh ta trực tiếp đi đến trước mặt người đàn ông đầu đinh, túm lấy cổ áo của anh ta, lôi anh ta đi vào trong hơn 100 người đó.
“Khi anh chọc giận anh Lâm sao không nghĩ đến khoảnh khắc này, bây giờ muốn xin tha, nói cho anh biết, đã muộn rồi! Các anh em, cái tên ngu ngốc này dám tìm anh Lâm gây phiền phức, khiến anh ta biết sự lợi hại của chúng ta đi!
Tào Thạc trực tiếp lôi người đàn ông đầu đinh đi vào trong đám người.
Tiếng kêu cứu của người đàn ông đầu đinh còn chưa cất lên, gương mặt của anh ta liền bị một cú đấm trời giáng trút xuống.
Một tiếng hét thảm từ trong đám người truyền ra, đáng tiếc ở đây không có ai đồng cảm với người đàn ông đầu đinh, toàn bộ đều muốn cho anh ta vài đấm.
Lưu Bang Vận mỉm cười đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, đưa một tấm danh thiếp cho anh, kiểu của chiếc danh thiếp rất tinh tế, còn dát vàng, bên trên chỉ có một số điện thoại, nhìn ra được loại danh thiếp này không phải ai cũng sẽ cho.
“Cậu Lâm, chủ tịch Thư đã căn dặn, sau này chuyện của câu chính là chuyện của chúng tôi, đây là danh thiếp của tôi, sau này anh ở thành phố T mà gặp phiền phức gì, đều có thể gọi điện cho tôi.”
Lâm Thanh Diện không có từ chối, nhận lấy chiếc danh thiếp, gật đầu với Lưu Bang Vận.
So sánh với việc tìm Thư Hân, Lâm Thanh Diện vẫn cảm thấy tìm Lưu Bang Vận sẽ ‘an toàn’ hơn.