Mọi người đều chấn động trước câu nói này của Công Tôn Ninh, ai cũng quay đầu nhìn về phía anh ta, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Mọi người đều biết tiêu chuẩn duy nhất để lựa chọn đối tác lần này chính là thực lực kinh tế, trong số những người có mặt tại đây, gần như không có ai có thực lực kinh tế mạnh hơn tập đoàn Ninh Vân, nên ai cũng hiểu rõ có lẽ đối tác lần này sẽ do tập đoàn Ninh Vân đảm nhận.
Giờ Công Tôn Ninh tự đề cử mình như thế, đã xóa sạch suy nghĩ của mấy người vốn mong chờ vào vận may.
Nếu bọn họ là người phụ trách, chắc chắn cũng sẽ chọn tập đoàn Ninh Vân.
Công Tôn Ninh cảm nhận được tầm mắt của mọi người xung quanh đang đổ dồn lên người mình, trên mặt càng nở nụ cười tự tin, anh không tin Kim Quốc Trung là người không có mắt, những người ở đây đều thấy rõ tập đoàn Ninh Vân mới là đối tác có tiềm lực nhất, không lý nào ông ta lại ngu ngốc đi chọn người khác.
Kim Quốc Trung nhìn chằm chằm Công Tôn Ninh, rồi cười nói: “Cậu đừng vội tự đề cử trước, mấy ngày nay, tôi đã nảy ra một ý tưởng mới, để lựa chọn đối tác tốt hơn, có thể sẽ hơi khác quy định lúc trước, đợi tôi nói xong rồi, cậu hẵng tự đề cử cũng không muộn.”
Công Tôn Ninh vốn cho rằng Kim Quốc Trung sẽ thuận thế tuyên bố thẳng rằng, tập đoàn Ninh Vân sẽ là đối tác, nên khuôn mặt nhất thời cứng đờ, bầu không khí cũng trở nên hơi lúng túng.
Giống như đêm trao giải thưởng, mọi người đều cho rằng mình sẽ đoạt giải, mình cũng thuận theo sự mong đợi của mọi người mà phát biểu chút cảm nghĩ, kết quả MC lại nói, ứng cử viên cuối cùng về giải thưởng này vẫn chưa được xác định, cần phải cân nhắc thêm.
Lúc này, Công Tôn Ninh cảm thấy, mặc dù Kim Quốc Trung nói rất hợp tình hợp lý, không có vấn đề gì, nhưng anh luôn có cảm giác mình bị bẽ mặt.
Kim Quốc Trung không quan tâm đến phản ứng của Công Tôn Ninh, mà nói tiếp với mọi người: “Trước đây tôi cho rằng kế hoạch cải tạo lần này cần phải có nguồn vốn đầu tư mạnh mẽ, nên mới tuyên bố ra bên ngoài tiêu chí tuyển chọn đối tác lần này, đó là ai có thể đầu tư nhiều tiền thì người đó sẽ được hợp tác.”
“Quả thật phương hướng này cũng không tệ, dù gì kế hoạch cải tạo cũng cần phải có một khoản đầu tư khổng lồ, nhưng tôi lại mắc một sai lầm thông thường, đó là ban đầu tôi đã ngầm thừa nhận, chỉ có thể có một đối tác.”
“Rõ ràng suy nghĩ này là sai lầm, nếu mọi người muốn hợp tác cùng thắng lợi, vậy tại sao chúng tôi không tìm thêm mấy đối tác nữa, để mọi người cùng nhau cố gắng, vậy chẳng phải càng dễ hoàn thành nhiệm vụ lần này sao?”
Nghe Kim Quốc Trung nói vậy, mọi người bắt đầu bàn tán ngay, không ngờ ông lại muốn tìm thêm mấy đối tác để hợp tác, vậy chẳng phải những người có mặt tại đây đều có cơ hội tham gia kế hoạch cải tạo khu phố cổ à?
“Tất nhiên, tôi cũng không thể tiến hành hợp tác với tất cả những người có mặt tại đây, tôi đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi, lần này tôi cần ba đối tác để hợp tác, tôi sẽ dựa vào khoản tiền đầu tư của bọn họ, để phân chia quyền hạn trong kế hoạch cải tạo lần này, hơn nữa càng đầu tư nhiều vào giai đoạn đầu, thì càng có thể thu lại nhiều vào giai đoạn sau.” Kim Quốc Trung nói tiếp.
Mọi người liền hiểu rõ hàm ý của Kim Quốc Trung, ông muốn để những người có mặt tại đây cạnh tranh, như đang đấu giá, chỉ cần đầu tư nhiều tiền thì sẽ có cơ hội tham gia vào việc hợp tác, hơn nữa tiền càng nhiều thì càng có quyền hạn trong kế hoạch cải tạo lần này.
Với việc hình thành cạnh tranh này, Kim Quốc Trung có thể nhận được số tiền đầu tư tối đa từ các đối tác, đồng thời cũng có thể tránh khỏi sự xuất hiện hiện tượng một nhà độc chiếm, để ba đối tác cùng khống chế cân bằng lẫn nhau, như vậy sẽ có lợi cho việc Kim Quốc Trung kiểm soát bọn họ.
Nhìn bề ngoài, quả thật Kim Quốc Trung làm như vậy là xuất phát từ sự cân nhắc, nhưng sở dĩ ông làm như vậy không phải là muốn nhận được nhiều tiền đầu tư, cũng không phải vì để ba đối tác hình thành sự khống chế cân bằng lẫn nhau.
Mà ông làm vậy là vì muốn tập đoàn Ninh Vân bỏ tiền ra, trở thành một tập đoàn tiêu tiền như nước thôi.
Rất nhanh Công Tôn Ninh cũng nghĩ ra mục đích của Kim Quốc Trung khi làm như vậy, mặc dù từ một đối tác thành ba đối tác đã nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng theo hàm ý của Kim Quốc Trung lúc nãy, chỉ cần anh đầu tư nhiều tiền, thì vẫn có thể giữ được vai trò quyết định trong ba đối tác.
“Dù thế nào thì kết quả cuối cùng vẫn như vậy, có lẽ lần trước vì đối phó với sự thăm dò của mình, nhà họ Lâm đã đầu tư hết vốn vào thị trường chứng khoán để thao túng rồi, chỉ sợ giờ họ không thể bỏ ra được đồng nào nữa.” Công Tôn Ninh thầm lẩm bẩm.
“Như vậy chỉ có thương hội Thiên Nguyên kia là có chút uy hiếp với mình thôi, nhưng lần trước ông ta định xuống tay với tập đoàn Ninh Vân, đã bị mình dễ dàng đánh trả lại, sau đó không dám hành động gì nữa, xem ra bọn họ cũng không có tiền vốn để cạnh tranh với mình.”
“Lâm Thanh Diện, bất luận là thế nào, nhà họ Lâm của các anh cũng khó mà thoát khỏi cái chết.” Công Tôn Ninh cười khẩy.
“Các vị, tôi không làm lỡ thời gian của mọi người nữa, nếu ai muốn tham gia kế hoạch cải tạo khu phố cổ lần này, thì giờ có thể đưa ra số tiền đầu tư của mình, tôi sẽ chọn ra ba người có số tiền cao nhất làm đối tác, kế hoạch cải tạo lần này là một hạng mục rất lớn, tất nhiên lợi ích trong đó thì không cần phải nói, giờ mọi người tiến hành đầu tư, thì sau này sẽ thu lại vô số lợi nhuận, mong mọi người có thể cân nhắc thật kỹ.” Kim Quốc Trung lại mở miệng nói.
Dứt lời, có một người bước lên nói ngay: “Công ty Địa Ốc Thiên Đạt tôi nguyện chi ra sáu ngàn tỷ!”
“Tập đoàn Tôn thị tôi nguyện chi ra chín ngàn tỷ!”
“Nhà họ Trình tôi nguyện chi ra chín ngàn sáu trăm tỷ!”
...
Tiền đầu tư mà Kim Quốc Trung nói là vốn lưu động có thể lấy ra sử dụng bất cứ lúc nào, một công ty thị trường có thể có giá mấy chục ngàn tỷ, nhưng đó là toàn bộ tài sản của họ, còn vốn lưu động bọn họ có thể điều động, rất có thể nó chỉ là một phần mười, thậm chí không tới một phần mười tổng giá trị công ty.
Nên gia tộc hoặc xí nghiệp có thể chi ra vốn lưu động mấy ngàn tỷ đã xem như khá lợi hại rồi.
Một nhóm người nhao nhao ra giá, ai cũng muốn chia bát canh kế hoạch cải tạo này.
Nhưng vì yêu cầu về vốn lưu động và giới hạn chịu đựng của từng người, mấy người ra giá cao nhất cũng chỉ có thể lên tới mười lăm ngàn tỷ, đây đã là mức giá rất hy vọng rồi.
Trong lúc mọi người ồ ạt ra giá, Chung Thiên Nguyên liếc nhìn Lâm Thanh Diện, rồi nở nụ cười với anh, thấy anh gật đầu, ông tiến lên một bước hô: “Thương hội Thiên Nguyên tôi nguyện chi ra ba mươi ngàn tỷ!”
Mọi người đều bị câu nói này của Chung Thiên Nguyên thu hút, trong toàn Kinh Đô này, có rất ít người có thể một lần chi ra ba mươi ngàn tỷ.
Công Tôn Ninh nghe Chung Thiên Nguyên nói vậy thì nhíu mày ngay, anh không ngờ thương hội Thiên Nguyên lại chi ra nhiều tiền như vậy, chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của anh.
Nhưng ba mươi ngàn tỷ vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của anh, trong số những người có mặt tại đây, có lẽ không ai có thể bỏ ra khoản tiền nhiều hơn ba mươi ngàn tỷ.
Chung Thiên Nguyên vừa ra giá xong, cả đại sảnh bỗng yên tĩnh trong mấy giây, không ai dám ra giá nữa.
Công Tôn Ninh cảm thấy đã đến lúc rồi nên nở nụ cười, cao giọng nói với mọi người: “Tập đoàn Ninh Vân tôi nguyện chi ra sáu mươi ngàn tỷ!”
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, nhìn Công Tôn Ninh với ánh mắt bái phục.
“Thật lợi hại, vừa mở miệng đã ra giá sáu mươi ngàn tỷ, xem ra tập đoàn Ninh Vân còn mạnh hơn chúng ta nghĩ.”
“Chậc chậc, có lẽ trong ba đối tác lần này, tập đoàn Ninh Vân sẽ trở thành đối tác có quyền hạn lớn nhất, sau này chúng ta phải nghĩ cách thiết lập quan hệ tốt với họ, tuyệt đối không được tụt lại phía sau.”
Trên mặt Lâm Tài Thu và Lâm Thanh Ngân đều tràn đầy đắc ý, như thể sáu mươi ngàn tỷ này là do họ chi ra vậy.
Lâm Tài Thu đảo mắt, rồi dẫn Lâm Thanh Ngân tới chỗ Lâm Thanh Diện.
“Chậc chậc, sáu mươi ngàn tỷ đó, chắc chắn đối tác lớn nhất lần này sẽ thuộc về tập đoàn Ninh Vân chúng tôi, tôi nghĩ có mấy người, chỉ sợ giờ chi ra ba trăm tỷ cũng khó nữa đúng không?” Lâm Tài Thu châm chọc nói.
Lâm Thanh Ngân cũng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện rồi nói: “Nếu lúc đó anh chọn cách giao vị trí gia chủ nhà họ Lâm ra, thì nhà họ Lâm sẽ không lưu lạc đến mức này, giờ anh hài lòng rồi chứ, trong ba đối tác lần này, ngay cả một đối tác anh cũng không lấy được.”
Lâm Thanh Diện liếc nhìn hai người bọn họ rồi cười nói: “Sao hai người lại chắc chắn tôi không thể lấy được cơ hội hợp tác này? Tôi chỉ chưa đưa ra giá, chứ không có ý định không ra giá.”
Lâm Tài Thu cười nhạo nói: “Anh đừng đứng đây giả vờ nữa, chỉ sợ lần trước nhà họ Lâm đã chi ra hết vốn lưu động rồi, giờ anh muốn làm đối tác thì ít nhất phải ra giá mười lăm ngàn tỷ, anh có nhiều tiền như thế không?”
Lâm Thanh Diện không đáp lại bọn họ, mà liếc nhìn Công Tôn Ninh, anh ta đang nhìn về phía này với ánh mắt đầy mỉa mai.
“Anh đừng đấu nữa, anh không thể trở thành đối tác được đâu, nhà họ Lâm chỉ có thể bị diệt vong dưới sự lãnh đạo của anh thôi!” Lâm Thanh Ngân nghiêm túc nói.
“Tôi e là phải khiến hai người thất vọng rồi.” Lâm Thanh Diện cười nói với Lâm Thanh Ngân.
Sau đó anh nhìn về phía Kim Quốc Trung, tiến lên một bước rồi nói to:
“Nhà họ Lâm nguyện chi ra chín mươi ngàn tỷ!”