"Anh… Anh có chắc mình không đoán mò không?” Vân Thanh Sơn ngập ngừng hỏi Lâm Thanh Diện nhưng chính cô cũng cảm thấy câu hỏi này có chút thừa thãi.
Nhưng bởi vì cô ấy có ấn tượng không tốt với Lâm Thanh Diện nên trong lòng cô có cảm giác nếu mình không hỏi câu đó thì giống như mình bị thua thiệt vậy.
"Cô nghĩ xem, nếu tôi đoán mò thì cần xác suất bao lớn hả?" Lâm Thanh Diện hơi nhếch mép nhưng cũng không vì câu hỏi của Vân Thanh Hằng mà tức giận.
Vân Thanh Hằng liếc nhìn hàng chục bộ sưu tập trên tủ trưng bày, nếu muốn đoán đúng hai món đồ giả cùng một lúc, thì xác suất là cực kỳ thấp.
“Theo lời ba tôi kể lại thì chiếc bình sành màu tím và chiếc bát hoa này là của một bậc thầy mô phỏng ở thời Dân Quốc, đồ giả cổ của bậc thầy này đã đạt đến mức siêu phàm, cơ bản là đồ nhái từ tay ông ấy, rất khó bị nhận ra.” Lúc này, Tôn Chấn Hổ mới lên tiếng.
"Tôi nghe ba tôi kể rằng tại những cuộc đấu giá trong những năm gần đây, một vài món trong bộ sưu tập của bậc thầy bắt chước này đã được bán đấu giá như đồ thật. Không ai trong số những người thẩm định đồ cổ được mời bởi các cuộc đấu giá phát hiện ra những món đồ đó là hàng nhái. "
"Nguồn gốc thật sự của chiếc bình sành màu tím và chiếc bát hoa này, cha tôi chỉ nói cho một mình tôi biết, hôm nay là lần đầu tiên công khai nguồn gốc của hai món đồ nhái này, tuy là đồ nhái nhưng cũng là từ bàn tay của bậc thầy làm ra, trình độ làm giả y như thật có thể đánh tráo thật giả cho nên giá trị của hai bộ sưu tập này cũng không hề thấp."
Sau khi mọi người nghe Tôn Chấn Hổ giới thiệu về món đồ giả thì tất cả đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ hai cổ vật đánh dấu thời Bắc Tống và thời nhà Minh thực chất là do bậc thầy của thời Dân Quốc làm ra.
Nếu không phải Tôn Chấn Hổ công khai lai lịch của hai món đồ cổ này, thì ngay cả khi họ mua lại hai thứ này với giá cao ngất ngưởng, chắc chắn họ cũng sẽ nghĩ rằng thứ mình mua là hàng thật.
Vân Thanh Hằng sau khi nghe Tôn Chấn Hổ giới thiệu, trong lòng lại càng thêm khiếp sợ, cô rõ ràng nhớ khi Lâm Thanh Diện nói chúng là hai món đồ giả cũng chỉ rõ chúng cũng là đồ vật xuất từ thời Dân Quốc.
Dựa theo lời Tôn Chấn Hổ nói, trước khi ông ta công bố, những người duy nhất biết rằng hai thứ này là của Trung Hoa Dân Quốc chỉ có Tôn Sùng Nam cùng Tôn Chấn Hổ.
Nếu ai khác có thể nhìn ra nguồn gốc của hai thứ này, thì họ nhất định phải là chuyên gia, điều này đủ cho thấy Lâm Thanh Diện thực sự nhận ra nguồn gốc của hai thứ này dựa vào kiến thức của mình.
Rốt cuộc, cho dù có xác suất nhỏ là Lâm Thanh Diện đoán đúng đi nữa thì cũng tuyệt đối không thể đoán được hai thứ này đến từ thời Dân Quốc.
Đương nhiên, còn có một khả năng khác, đó là Lâm Thanh Diện đã nghe Tôn Sùng Nam nói về hai món đồ giả này từ trước rồi nên hôm nay mới có thể nói chính xác nguồn gốc của chúng, nhưng rõ ràng chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.
Vân Thanh Hằng khó tin nhìn Lâm Thanh Diện, biết trước kia mình đã hiểu lầm Lâm Thanh Diện, tên này hình như không hời hợt như cô nghĩ, ít nhất cô và sư phụ không tìm được hai món đồ giả cũng như không nói ra được lai lịch của chúng.
Nếu cô có kiến thức như vậy, chưa biết chừng cô cũng sẽ xem thường những món đồ cổ mà họ từng thấy bên ngoài lúc trước.
Nhưng lại có một việc làm cho Vân Thanh Hằng cảm thấy Lâm Thanh Diện kỳ thật cũng không kiêu ngạo và đạo đức giả như cô nghĩ, đó là Lâm Thanh Diện đã tìm ra hai món đồ giả này trong vòng 15 phút nhưng không nói với Tôn Chấn Hổ.
Điều này cho thấy anh ấy không hứng thú với việc khoe khoang sự lợi hại của mình cũng như không có ý định lấy đi một món trong bộ sưu tập của Tôn Sùng Nam.
Không thể không nói, ngay cả cô ấy cũng rất háo hức với bộ sưu tập của Tôn Sùng Nam, có thể đối diện với sự hấp dẫn như vậy mà không chút rung động thì tuyệt đối không thể là người bình thường được.
Sau khi biết mình đã hiểu lầm Lâm Thanh Diện, Vân Thanh Hằng đột nhiên trở nên ngượng ngùng, ánh mắt nhìn Lâm Thanh Diện cũng tràn đầy áy náy. Nói chung, đối với kiểu hiểu lầm người khác này thì sau khi biết sự thật, người ta sẽ sinh ra hảo cảm và thoải mái với người bị hiểu lầm hơn. Vân Thanh Sơn cảm thấy hiện tại mình đang ở trong trạng thái này.
Chung Trí cùng Kim Quốc Trung cũng đều phán đoán ra sự lợi hại của Lâm Thanh Diện từ những gì Tôn Chấn Hổ nói và cả hai người họ đều nhìn Lâm Thanh Diện với một chút ngưỡng mộ.
"Anh Lâm, không ngờ anh lại có kiến thức uyên thâm như vậy. Xem ra, chúng ta thật sự đã lấy bụng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi, hy vọng anh Lâm đừng để bụng những chuyện lúc trước." Chung Trí cười nói với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện cũng cười với anh ta, tỏ ý không sao.
Kim Quốc Trung cũng cười nói: "Bây giờ tôi nói chuyện thỏi vàng đó không phải là tôi mách cho anh Lâm, chắc các người tin rồi chứ.”
Nghe được những lời của Kim Quốc Trung, Vân Thanh Hằng càng thêm xấu hổ, cô thẹn thùng nhìn về phía Lâm Thanh Diện, cúi đầu, không dám đối diện với anh, còn có chút lo lăng vặn vẹo ngón tay nữa.
"Lâm… Anh Lâm, Trước đây tôi đã có thái độ không tốt với anh. Tôi quá tự cao và hiểu lầm anh. Mong rằng anh Lâm rộng lòng đừng để bụng, Thanh Hằng xin lỗi anh ngay tại đây." Vân Thanh Hằng đột nhiên nói chuyện với Lâm Thanh Diện nhẹ nhàng hơn.
Lâm Thanh Diện nhìn cô nói: "Xin lỗi thì không cần, chỉ cần cô nhớ, bây giờ cô cần phải đồng ý một yêu cầu của tôi vô điều kiện."
Trong lòng Vân Thanh Hằng nhất thời căng thẳng, Lâm Thanh Diện đã tìm ra hai món đồ giả cũng có nghĩa là cô đã thua vụ cá cược giữa cô và anh, cái giá phải trả là đáp ứng một yêu cầu Lâm Thanh Diện vô điều kiện.
Trước đó, Vân Thanh Hằng cho rằng Lâm Thanh Diện hoàn toàn không có khả năng tìm ra hai món đồ giả đó cho nên cũng không cân nhắc đến hậu quả của việc đánh cược đã đồng ý với Lâm Thanh Diện.
Hiện tại thua, Vân Thanh Hằng mới ý thức được, nếu cô thật sự đáp ứng yêu cầu của Lâm Thanh Diện vô điều kiện thì Lâm Thanh Diện có thể bắt cô làm rất nhiều chuyện.
Và điều đầu tiên nảy ra trong đầu cô ấy là Lâm Thanh Diện không chừng sẽ buộc cô… Dù gì thì cô ấy vẫn đang học đại học, bình thường đụng tới loại chuyện này, cô ấy sẽ chỉ nghĩ đến chuyện nam nữ.
Chỉ cần Lâm Thanh Diện đưa ra yêu cầu như vậy thì với tư cách là một người giữ lời hứa, Vân Thanh Hằng cảm thấy mình không thể từ chối, dù sao như vậy sẽ khiến cô phạm vào tín ngưỡng cuộc đời mình, như vậy cô sẽ sống cả đời trong áy náy.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Vân Thanh Hằng lập tức đỏ bừng, trong đầu hiện lên những hình ảnh lộn xộn mà cô tưởng tượng.
"Anh… Anh muốn yêu cầu gì?" Vân Thanh Hằng thận trọng hỏi.
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi nghĩ xong tôi sẽ nói cho cô biết." Lâm Thanh Diện nói.
Vân Thanh Hằng không có lựa chọn nào khác hơn là gật đầu, nhưng càng như vậy cô càng không an tâm, dù sao thì cô cũng hoàn toàn không biết Lâm Thanh Diện sẽ đưa ra yêu cầu gì.
Chung Trí cùng Kim Quốc Trung đều cười nhìn hai người họ, đánh cuộc của người khác, hai người bọn họ hiển nhiên không thể xen vào, cho nên chỉ đững yên, Kim Quốc Trung vẫn cho rằng Vân Thanh Hằng rất thích hợp với Lâm Thanh Diện, nhưng lúc đó Lâm Thanh Diện nói ông không nên đùa như vậy, cho nên ông cũng chỉ có thể âm thầm nghĩ về điều đó.
"Vì hôm nay không ai tìm ra hai món đồ giả nên có vẻ như bộ sưu tập mà tôi định tặng chỉ có thể tạm thời ở lại với tôi nhưng nếu các vị thực sự muốn nó thì có thể mua nó bằng tiền. Hôm nay rất vui nên tôi sẽ ra cho các vị một mức giá phải chăng.”
Ngay lập tức, rất nhiều người muốn mua bộ sưu tập của Tôn Sùng Nam, đây chính là cơ hội hiếm có, mặc dù nơi này là cửa hàng Tôn Sùng Nam mở thì cơ hội mua được bộ sưu tập của ông ta vẫn cứ hiếm đến mức có thể đếm trên đầu khón tay, cho nên đã có không ít người định hỏi giá.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện tiến lên, cất cao giọng nói: “Trong số những bộ sưu tập này, còn có một món đồ giả thứ ba!"
Tất cả mọi người đều bị giọng nói của Lâm Thanh Diện này làm cho sững sờ, Kì Trân Các lập tức trở nên yên tĩnh.
Sau đó, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đám người Kim Quốc Trung cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại nói một câu như vậy vào lúc này, tất cả đều kinh ngạc nhìn anh.
Khuôn mặt vốn đang tươi cười của Tôn Chấn Hổ lập tức đông cứng lại, anh ta híp mắt nhìn Lâm Thanh Diện, trong đầu nghĩ thầm tại sao người này lại đột nhiên đi tới nói một câu như vậy.
Chẳng lẽ đến đây để phá đám?
Những bộ sưu tập ông đặt trên tủ trưng bày đều do Tôn Sùng Nam đích thân xem qua, trong đó cũng chỉ có chỉ có chiếc bình sành màu tím và bát hoa là hàng giả, còn lại tất cả đều là hàng thật.
Lúc này đột nhiên có người tiến lên nói là còn có món đồ giả thứ ba nên điều mà Tôn Chấn Hổ có thể nghĩ đến hiển nhiên là có người đến phá đám, đương nhiên ông ta cũng sẽ không tin Tôn Sùng Nam nhìn nhầm, nếu Tôn Sùng Nam đã nói trong đây chỉ có hai món đồ giả thì tuyệt đối không thể xuất hiện món thứ ba được.
"Anh bạn này, anh đang nói đùa đúng không, những bộ sưu tập trên tủ trưng bày này đều do đích thân ba tôi xem xét, ngoại trừ hai cái là hàng giả, còn lại đều là hàng thật, làm sao lại có món thứ ba là đồ giả chứ, tôi nghĩ anh đừng nên đùa với tôi.” Tôn Chấn Hổ cười nói với Lâm Thanh Diện.
"Tôi không nói đùa, quả thật có đồ giả thứ ba trên tủ trưng bày này, Tôn Sùng Nam cũng không đại biểu cho sự tuyệt đối, có là ông ấy thì cũng có lúc mắc sai lầm.” Lâm Thanh Diện thản nhiên mở miệng.
Vừa nói ra lời này, rất nhiều người tại hiện trường đều trợn mắt ngoác mồm, cho rằng Lâm Thanh Diện tới đây để phá đám.
Dù sao thì ý tứ trong lời nói của anh ta vừa nãy rõ ràng là đang khiêu khích Tôn Sùng Nam, đị vị của Tôn Sùng Nam trong giới giám định đồ cổ ở Kinh Đô là không ai sánh bằng, dù có kết quả giám định của ông ta tuyệt đối chính xác thì cũng không có ai dám nói một lời, hiện tại Lâm Thanh Diện không chút nể mặt nói Tôn Sùng Nam không đại diện cho sự tuyệt đối, theo họ thấy thì anh đến là để gây rối.
Sắc mặt của Tôn Chấn Hổ cũng trầm xuống và tức giận nói với Lâm Thanh Diện: "Tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ địa vị của ba tôi trong giới giám định đồ cổ, ông ấy có thể đại biểu cho sự tuyệt đối hay không, không phải là chuyện mà anh có thể nói, nếu hôm nay anh đến đây để gây rắc rối, hãy ra ngoài ngay. Tôi không muốn xảy ra bất kỳ xung đột nào với anh. Còn không, thì hãy thăm thú đồ trong cửa tiệm của chúng tôi, đừng nói những lời như vậy nữa."
Mọi người cũng có chút khinh thường nhìn Lâm Thanh Diện, hiển nhiên họ đều cảm thấy anh là một gã vô danh tiểu tốt, làm sao có tư cách chỉ trỏ Tôn Sùng Nam.
Ngoài ra còn có nguyên nhân chính nữa đó là, Lâm Thanh Diện nhìn còn quá trẻ, dường như cũng không có kinh nghiệm cao siêu gì, là phận sinh sau đẻ muộn, không đủ tư cách để nhận xét một người đứng đầu trong giới thẩm định như Tôn Sùng Nam.
"Tên nhóc này từ đâu đến vậy, cậu ta mà cũng dám nghi ngờ phán đoán của Tôn đại sư, thật là không biết trời cao đất rộng."
"Đoán chắc chỉ là một tên sừng sỏ không hiểu chuyện. Anh ta đến đây để gây rắc rối cho cửa hàng của Tôn đại sư, có lẽ là đối thủ cạnh tranh đặc biệt thuê hắn."
"Nói rất đúng, anh ta nói ở đây có đồ giả thứ ba, nếu thật sự có thể nhìn ra thì tại sao anh ta lại không tìm thấy hai món kia? Tôi nghĩ anh ta đang nói nhảm. Loại người này khẳng định là não bị tàn rồi, đến cửa tiệm của Tôn đại sư để kiếm chuyện thì đúng là đi tìm chết rồi.”
Ba người Kim Quốc Trung cũng có phần do dự, người khác không biết Lâm Thanh Diện đã tìm ra hai món đồ giả kia nhưng bọn họ biết, cho nên bọn họ thừa hiểu năng lực giám định đồ cổ của Lâm Thanh Diện khá tốt.
Tuy nhiên, lúc này Lâm Thanh Diện lúc này đã đứng lên và nói những lời như vậy, tương đương với việc khiêu khích uy quyền của Tôn Sùng Nam trước mặt mọi người, những người coi Tôn Sùng Nam là thần tượng đương nhiên không thể bằng mặt với anh rồi.
Kim Quốc Trung đảo mắt, cười với Lâm Thanh Diện nói: "Anh Lâm, có khi nào anh bị hoa mắt không, Tôn đại sư cho dù không đại biểu được cho sự tuyệt đối nhưng cũng không thể sai được..."
"Chắc chắn có món đồ giả thứ ba trong đó.” Lâm Thanh Diện nói chắc nịch.
Sau đó, anh ta tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Tôn Chấn Hổ nói: "Theo tôi, nếu anh cứ bán món đồ giả đó đi như vậy thì khi bị người ta phát hiện sẽ thực sự sẽ làm tổn hại danh tiếng của Tôn Sùng Nam."