Khi Trương Phong và Tam Khang nghe thấy lời nói của Lâm Thanh Diện thì đều tỏ vẻ khinh thường, Trương Phong hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Khẩu khí cũng lớn lắm! Tôi thấy người phải lưu lại di ngôn là cậu mới đúng!"
Sau đó, Trương Phong lao về phía Lâm Thanh Diện nhanh như cắt, thân hình như hổ rình mồi, khí thế bất phàm, bước chân cũng vô cùng chắc chắn, xem bộ dạng thì cũng là một tên nhà nòi có thực lực thâm hậu.
Tam Khang thấy thế, cũng cũng không chút do dự, bám theo Trương Phong đánh về phía Lâm Thanh Diện, vừa rồi Trần Tài Anh đã chính miệng đặt cược phần của mình vào trận chiến này, vì lợi ích, anh ta sẽ không quan tâm đến việc đây có phải là ỷ đông hiếp ít không.
Hai người vây lấy Lâm Thanh Diện giáp công, không chút nương tay.
Dưới đài, tất cả khán giả đều trông đợi vào trận chiến trên võ đài, tất nhiên, điều mà đại đa số mọi người muốn thấy nhất là Lâm Thanh Diện sẽ bị Trương Phong cùng Tam Khang đánh bại thảm hại như thế nào, ở đây ngoại trừ Trần Tài Anh cùng Lý Huỳnh Thái, chỉ sợ là không ai nghĩ rằng Lâm Thanh Diện có thể đánh thắng khi Trương Phong cùng Tam Khang liên thủ.
Quách Kiên lo lắng nhìn chằm chằm trên võ đài, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, hiện tại toàn bộ tương lai sàn đấu ngầm của bọn họ, đều giao cho gã Lâm Thanh Diện trông chẳng có gì đặc biệt này, bởi vì không hiểu về Lâm Thanh Diện nên hiển nhiên là anh ta không mấy lạc quan về trận chiến trên võ đài.
Anh quay đầu lại và liếc nhìn Trần Tài Anh cùng Lý Huỳnh Thái, hít một hơi thật sâu rỗi vẫn quyết định là sẽ thuyết phục Trần Tài Anh.
Nhưng anh ta còn chưa lên tiếng thì Trần Tài Anh đang đứng đó nhìn chằm chằm vào cuộc giao tranh trên sàn đấu, đột nhiên cất lời: "Cậu nghĩ lần này sẽ kéo dài bao lâu?"
Lý Huỳnh Thái đứng bên cạnh hồi đáp: “Dù thế nào cũng phải một phút, nếu ngay cả một phút cũng không cầm cự nổi thì thật là xấu hổ.”
"Một phút thì hơi ảo." Trần Tài Anh cười nói.
Quách Kiên nghe được cuộc đối thoại giữa hai người xong thì trong lòng tràn đầy nghi hoặc, vì thế liền mở miệng hỏi: “Cả hai người đều cho rằng Lâm Thanh Diện không thể cầm cự được dù chỉ một phút, vậy tại sao còn đồng ý để anh ấy lên đài đánh với Trương Phong và Tam Khang? Như vậy không phải tự đập vỡ chén cơm của mình sao?"
Trần Tài Anh cùng Lý Huỳnh Thái liếc nhau, và cả hai đều không thể nhịn được cười.
"Chúng tôi chưa bao giờ nói rằng Lâm Thanh Diện ngay cả một phút cũng không chống đỡ nổi." Trần Tài Anh mở miệng.
Quách Kiên sửng sốt, vội hỏi: “Vậy ý của hai người vừa rồi là…"
"Cái này mà còn phải nghĩ sao, đương nhiên là Trương Phong cùng Tam Khang không thể chống đỡ được Lâm Thanh Diện đến một phút." Lý Huỳnh Thái vội nói một câu.
"Cũng chưa chắc, Lâm Thanh Diện lần này là tới trút giận nên hẳn là sẽ không giải quyết hai người bọn họ một cách dễ dàng đâu, phỏng chừng anh ấy sẽ chơi đùa họ một chút trên đài rồi mới xử." Trần Tài Anh lại bổ sung một câu.
Quách Kiên như là nghe được chuyện gì đó kinh thế hãi tục liền trừng mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt, không ngờ hai người bọn họ lại cho rằng Trương Phong cùng Tam Khang liên thủ vẫn không thể cầm cự được một phút khi đối mặt với.
Chẳng lẽ tai mình có vấn đề sao? Quách Kiên nghi ngờ quay đầu, nhìn lên lôi đài.
Lúc này Lâm Thanh Diện đang đối mặt với Trương Phong cùng Tam Khang, và đang nỗ lực điều chỉnh nhịp thở để có thể kiểm soát sức mạnh của mình để không lập tức trực tiếp đánh chết Trương Phong và Tam Khang.
Đúng như Trần Tài Anh nghĩ, hôm nay Lâm Thanh Diện tới chỗ này là để trút giận nên đương nhiên là không thể dễ dàng giải quyết hai đối thủ trước mặt, anh sẽ kiểm soát sức mạnh của mình và cố gắng để trận chiến kéo dài hơn.
Ngay khi Lâm Thanh Diện đang điều chỉnh nhịp thở, Trương Phong cùng Tam Khang đã lao tới trước mặt anh và tung một cú vào mặt anh.
Lâm Thanh Diện lùi lại phía sau, bởi vì lực chú ý đều tập trung vào hơi thở, cho nên không có lập tức đánh trả hai người họ.
Chính vì điều này mà những người dưới võ đài tưởng rằng Lâm Thanh Diện ngay từ đầu đã bị Trương Phong cùng Tam Khang đánh cho không kịp trở tay, chỉ có thể không ngừng lui về sau.
"Tôi còn tưởng tên nhóc này lợi hại thế nào, không ngờ cũng chỉ có chút năng lực ấy, vừa lên đài đã bị người ta đánh cho không kịp trở tay.”
"Xem ra chỉ là một tên ra vẻ ta đây, lúc nghe lời cậu ta nói, tôi còn thật sự cho rằng ăng ta có thể một mình đấu với cả Trương Phong cùng Tam Khang hiện tại xem ra chỉ là khoác lác mà thôi."
"Ha ha, khoác lác dữ dội như vậy xem ra tên này cũng có chút bản lĩnh đấy, xem ra hôm nay Trương Phong cùng Tam Khang sẽ không cho anh ta toàn mạng mà xuống đài đâu."
Quách Kiên thấy Lâm Thanh Diện ngay từ lúc bắt đầu đã rơi vào hạ phong thì cũng chau mày, vừa rồi nghe Trần Tài Anh cùng Lý Huỳnh Thái nói, anh ta còn tưởng rằng Lâm Thanh Diện thật sự có thực lực khiến người ta khiếp sợ, hiện tại xem ra, cũng chỉ đến đó mà thôi.
"Xem ra anh Trần cùng Lý Huỳnh Thái đều đánh giá cao anh ta rồi, với trình độ này, làm sao có thể khiến cho Trương Phong cùng Tam Khang thua trong một phút chứ, xem ra kết quả hôm nay rõ như lòng bàn tay rồi." Quách Kiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Trên lôi đài, Trương Phong cùng Tam Khang thấy Lâm Thanh Diện chỉ biết lui về phía sau thì đều cười khẩy, theo họ thấy thì tên Lâm Thanh Diện này hoàn toàn không có thực lực gì, những lời vừa nãy chỉ là khoác lác mà thôi.
"Tôi thấy cậu cũng chẳng mạnh mẽ gì, đối mặt với chúng tôi mà chỉ biết trốn, cậu cho rằng mình có thể trốn mãi được sao?" Trương Phong nhìn Tam Khang nói một câu.
"Tôi thấy anh ta cũng chẳng biết lượng sức mình, lúc lên đài tưởng là mình có thể đánh thắng hai người chúng ta, kết quả đến khi dùng bản lãnh thật sự, anh ta mới phát hiện mình hoàn toàn không thể!" Tam Khang cũng nói lớn.
Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện đã điều chỉnh xong hô hấp, anh không lui về phía sau nữa, sau khi dừng lại anh nhìn về phía Trương Phong và Tam Khang, thản nhiên nói: “Vậy sao?"
Sau đó, Lâm Thanh Diện đấm vào hai người bọn họ, không hề tránh né, anh tự mình khống chế được sức mạnh, nếu không có sự điều chỉnh vừa rồi chỉ sợ anh có thể đánh chết bọn họ chỉ trong một quyền.
Trương Phong cùng Tam Khang lập tức cảm giác được sự thay đổi về khí thế trên người Lâm Thanh Diện, anh hoàn toàn khác so với người lúc nãy.
Toàn bộ những chiêu thức mà hai người bọn họ đánh về phía Lâm Thanh Diện đều bị anh dễ dàng bắt lấy, còn những cú đấm của Lâm Thanh Diện thì hai người họ không bắt được dù chỉ một chiêu.
Bên dưới lôi đài, mọi người đều thấy sự biến hóa của Lâm Thanh Diện nên đều kinh ngạc, những người chế nhão Lâm Thanh Diện lúc nãy đều lập tức ngậm chặt miệng, sững sờ quan sát trận đấu trên lôi đài.
Một lúc sau, cảnh tượng mà mọi người nhìn thấy trên võ đài là Lâm Thanh Diện không ngừng đánh Trương Phong cùng Tam Khang, từ đầu đến chân hai người đều bị đánh nhưng không còn sức đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn nắm đấm của Lâm Thanh Diện liên tục giáng xuống người mình.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc, không ngờ Lâm Thanh Diện lại lợi hại như vậy, nhất là sau khi thay đổi, Lâm Thanh Diện lại càng khiến cho bọn họ càng kinh ngạc hơn nữa.
Quách Kiên lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện trên sàn đấu với vẻ mặt khó tin, thực lực của Lâm Thanh Diện hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của anh ta, cùng lúc ấy cảm nhận của anh ta về Lâm Thanh Diện hoàn toàn thay đổi.
Lúc này anh ta mới hiểu tại sao Trần Tài Anh cùng Lý Huỳnh Thái lại bình tĩnh như vậy, hóa ra Lâm Thanh Diện thực sự có đủ thực lực để đánh với Trương Phong và Tam Khang.
Có điều, chuyện khiến anh ta hơi khó hiểu là mặc dù Lâm Thanh Diện có thể đánh bại Trương Phong cùng Tam Khang, nhưng cũng không giống như Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đã nói rằng chỉ trong một phút là giải quyết được hai người họ.
Theo quan điểm của Quách Kiên xem ra, sức mạnh của Lâm Thanh Diện thực chất chỉ áp chế được sự liên thủ giữa Trương Phong và Tam Khang thôi, chứ không hề đáng sợ như Lý Huỳnh Thái nói.
Trên lôi đài, Trương Phong cùng Tam Khang thực sự không thể chịu được đòn tấn công của Lâm Thanh Diện, bọn họ đều cảm giác được, Lâm Thanh Diện lên sàn đấu để đánh họ chứ không phải để thắng họ.
Tuy nhiên, một lát sau, hai người đều sưng vù như đầu heo.
"Ngưng, tôi nhận thua... Tôi không đánh nữa, nếu chuyện này còn tiếp tục, tôi sẽ bị cậu đánh chết mất." Trương Phong nói với Lâm Thanh Diện sau đó nháy mắt với Tam Khang.
Tam Khang lập tức hiểu ý, lúc này cũng mở miệng nói: “Tôi cũng không đánh nữa, đánh không lại."
Lâm Thanh Diện dừng tay khi nghe được lời nói của hai người rồi quay đầu nhìn về xuống võ đài, muốn hỏi xem còn có ai muốn lên khiêu chiến với mình không vì anh cảm thấy mình còn chưa trút giận xong.
Vào lúc này, Trương Phong cùng Tam Khang đều hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện và lao về phía Lâm Thanh Diện, trực tiếp tấn công vào lưng anh.
"Chúng tao chỉ nói không đánh chứ không nói nhận thua, mày cứ thế quay lưng lại với chúng tao thì đúng là ngu như bò!" Trương Phong cười khẩy, hét lên một cây, mắt thấy nắm đấm của mình sắp nện lên người Lâm Thanh Diện.
Thi đúng lúc này, Lâm Thanh Diện hung hăng quay người lại, trực tiếp đá một phát vào bụng Trương Phong.
Trương Phong trừng mắt, ngay sau đó liền bay ngược ra ngoài, ngã khỏi lôi đài, Tam Khang đang lao theo liền sợ hãi, lập tức khựng lại.