Trần Tài Anh nghe thấy Lâm Thanh Diện nói thế thì cũng không nói gì với Thạch Phá Thiên, anh ta nhìn về phía Lâm Thanh Diện rồi nói: "Năng lực của tên Thạch Phá Thiên đúng là rất đáng gờm, tính cả tôi và Huỳnh Thái cũng không nhằm nhò gì với tên đó, nếu anh muốn đọ sức với anh ta thì phải cẩn thận đó."
"Yên tâm đi, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì mà không chắc ăn từ trước." Dứt lời Lâm Thanh Diện liền đi về phía Thạch Phá Thiên.
Lý Huỳnh Thái nhìn thoáng qua Trần Tài Anh, miệng nói: "Hay chúng ta cũng xông lên đi, chỉ cần đánh thắng là được, không cần phải để anh Diện đấu một mình như vậy."
Trần Tài Anh cũng thấy có đôi chút bối rối, anh biết Lâm Thanh Diện rất mạnh, nhưng tên Thạch Phá Thiên này cũng không hề yếu kém, thậm chí hai người họ còn cảm thấy tên này mạnh hơn Lâm Thanh Diện trước kia, bởi vậy nên cứ để Lâm Thanh Diện một thân một mình đánh với Thạch Phá Thiên như vầy, trong lòng anh cứ cảm thấy hồi hộp bất an.
Hai người họ không hề biết đến những điều mà Lâm Thanh Diện đã trải qua trong khoảng thời gian ở Quan Lĩnh, nếu họ có thể nhận được tin tức từ phía Quan Lĩnh thì có lẽ đã không suy nghĩ như vậy rồi.
Hiện giờ Lâm Thanh Diện đã giải phóng hết tất cả những nguồn sức mạnh tiềm tàng bên trong, năm đó người bảo anh hãy che dấu sức mạnh của mình chính là thầy của anh, bản thân Lâm Thanh Diện không biết cách để thực hiện điều đó, thế nên một khi anh đã giải phóng thì sẽ không thể che dấu tiếp được nữa.
Hơn nữa với trình độ hiện nay của anh thì việc che dấu cũng không còn cần thiết nữa, hiện giờ không lúc nào là anh không ở trong trạng thái dồi dào sức mạnh.
Giờ đây nếu muốn đánh thắng anh, trừ khi có năm Lý Phù Đồ hoặc mười cao thủ đứng top mười Chiến Thần Bảng, nếu không thì muốn chiến thắng Lâm Thanh Diện lúc này là chuyện không thể nào.
Trần Tài Anh băn khoăn một chốc rồi lại nói: "Cứ để anh ấy đánh trước đi, nếu lát nữa anh ấy không trụ nổi nữa thì hai chúng ta cùng xông lên, mà đúng ra Lâm Thanh Diện sẽ không làm gì bồng bột đâu, có thể là do chuyện của Hứa Bích Hoài nên anh ấy có hơi mất bình tĩnh, để anh ấy trút giận một chút cũng là một chuyện cần thiết."
Lý Huỳnh Thái cũng gật đàu, sau đó quay người nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
Thạch Phá Thiên nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi về phía mình thì liền bĩu môi rồi nói: "Nhóc con, bộ nhóc muốn chạy trốn ngay dưới mắt anh sao? Nhóc ngây thơ quá rồi đấy."
"Tôi tới đây để dạy cho anh một trận." Lâm Thanh Diện đứng trước mặt Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên nghe thế thì bèn cười khẩy một tiếng, rõ ràng tên đó đang rất khing thường Lâm Thanh Diện.
Đám đàn em sau lưng anh ta cũng ra vẻ khinh bỉ nhìn Lâm Thanh Diện, ai nấy đề cảm thấy Lâm Thanh Diện đang kể truyện cười.
"Như mày mà cũng đòi dạy cho bọn tao bài học à? Dù ba tụi bây có xông tới cùng một lúc thì cũng chưa chắc đã làm gì được đại ca của bọn tao, mau chóng ngoan ngoãn để đại ca xử lý tụi mày đi, đừng đứng đây lãng phí thời gian nữa."
"Một mình tôi là đủ rồi." Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua bọn họ một lượt rồi lạnh lùng nói.
"Chém gió giỏi thật đấy, mày tưởng chỉ mình mày mà làm gì được đại ca bọn tao à? Mày chưa bao giờ nghe tới biệt danh Tu La Thủ đúng không?"
"Tên kia từ lỗ nào chui lên vậy, giỏi ra vẻ thật đấy, mà tôi nhìn bộ dạng tên đó trông chẳng có vẻ gì là mạnh cả, chắc chỉ cần mỗi tôi là đủ đánh tên đó nhừ người rồi."
"Cái dòng thích vờ vịt này tôi thấy nhiều rồi, để lát nữa trông thấy sức mạnh của đại ca thì tự khắc sẽ ngậm mồm thôi."
...
Thạch Phá Thiên nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện với vẻ xét nét, sau đó ông ta cũng bước lên một bước, miệng vừa cười vừa nói: "Nhóc con, anh đây cũng rất nể cái gan của chú em, nhưng nếu chỉ có gan mà không có sức thì người ta gọi là đồ ngu đó."
"Cái danh Tu La Thủ của anh đây không phải tự dưng mà có, anh thích nhất là được trông thấy đối thủ chết dần chết mòn dưới sự tra tấn của mình, còn nhớ cái tên lần trước tới trước mặt anh ồn ào, cuối cùng bị anh bẻ hết cổ tay cổ chân nằm trên mặt đất, trơ mắt nhìn anh đây đạp nát từng khúc xương của mình, sau cùng tên đó chết không phải vì bị anh đánh, mà là bị anh hành hạ sợ tới chết, chú em thấy kiểu chết này như thế nào?"
Lâm Thanh Diện híp mắt nhìn Thạch Phá Thiên rồi nói: "Kiểu chết này cũng khá ổn."
Thạch Phá Thiên nghe Lâm Thanh Diện trả lời như vậy thì ngây người ra một chốc, sau đó liền hỏi lại ngay: "Sao rồi, không lẽ mày cũng muốn bị tra tấn rồi chết như vậy sao?"
Những tên đứng sau Thạch Phá Thiên nghe thế thì liền cười phá lên, một tên trong đó lên tiếng: "Tao cười tao chết, có phải thằng này muốn tới đây tự tử không? Dám nói với đại ca chúng ta là chết kiểu này khá ổn, chẳng lẽ sợ đại ca đến nỗi phát khùng luôn rồi?"
"Ý của tôi là, ông sẽ được nếm trải cái chết như vậy."
Lâm Thanh Diện nói với Thạch Phá Thiên câu này xong thì cũng lắm lời thêm nữa, anh bước một bước dài về phía trước rồi đánh thẳng vào phần ngực của Thạch Phá Thiên.
Thạch Phá Thiên thấy thế thì liền hừ một tiếng, sau đó cũng mau chóng ra chiêu, định sẽ cản đòn này của Lâm Thanh Diện lại trước rồi lại tóm lấy anh, đè trên mặt đất dạy cho anh một bài học nhớ đời.
Ông ta đưa tay cản nắm đấm của Lâm Thanh Diện, trong đầu đã vạch ra trước những chiêu thức tiếp theo, nhưng ngay khi ông ta chạm vào nắm đấm của Lâm Thanh Diện thì chợt có một lực vô cùng lớn xuyên qua bàn tay ông ta, cứ thế đập thẳng vào ngực ông, xương bàn tay phút chốc vỡ nát, cả người ông cũng văng về phía sau hệt như một con diều bị đứt dây vậy.
Thạch Phá Thiên ngã lăn ra đất, miệng hộc ra một ngụm máu, trông ông ta có vẻ đau đớn vô cùng, bàn tay mà lúc nãy ông ta dùng để tiếp đòn đã trở nên tàn phế.
Đám đàn em vốn đang cười nhạo Lâm Thanh Diện thấy thế thì đều kinh ngạc sững sờ, bọn họ nhìn Lâm Thanh Diện với vẻ khó tin, không ít người còn sợ hãi lùi về sau, hệt như vừa trông thấy ác quỷ từ địa ngục vậy.
"Tên... Anh ta sao lại mạnh thế chứ? Đại ca... Bị hạ sau một chiêu sao?"
Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái cũng đang hết sức kinh ngạc, vừa nãy hai người họ đã tính sẽ xông lên giúp Lâm Thanh Diện rồi, đối với bọn họ thì sức mạnh của tên Thạch Phá Thiên này quá sức khủng khiếp, Lâm Thanh Diện sẽ không thể chống chọi lại được.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của họ, tên đó dù sao cũng là một cao thủ, hai người họ cũng hợp tác cũng chỉ có thể tạm ngang tay, ấy vậy mà Lâm Thanh Diện đã hạ đo ván ông ta chỉ sau một chiêu.
Thật là kinh khiếp mà!
"Trời má, anh Diện chơi đồ rồi hả? Sao lại lợi hại vậy chứ? Tôi nhớ hồi đó anh ấy đâu được như thế này, nếu không thì chắc tôi đã bị đánh chết từ đời nào rồi." Lý Huỳnh Thái lẩm bẩm trong miệng.
"Đợt này anh ấy đi lâu như vậy, xem ra cũng đã trải qua rất nhiều chuyện mà chũng ta không thể tưởng tượng ra được, thật không ngờ sức mạnh của anh lại trở nên khủng khiếp như vậy, trên thế giới lúc này người có thể chiến thắng anh chắc không có mấy." Trần Tài Anh cũng ngạc nhiên nói.
Mà hai người họ không hề biết rằng Lâm Thanh Diện đã đạt được sức mạnh này từ lâu, chẳng qua là đó giờ anh vẫn chưa từng dùng hết sức mà thôi.
Lâm Thanh Diện bước về phía Thạch Phá Thiên, đám đàn em của ông ta ai nấy đều sợ hãi đứng co ro, ngó nghiêng ngó dọc một hồi không biết phải làm gì tiếp theo.
"Mẹ tụi mày... Còn đứng ngây đơ ra dó làm gì, xông lên cho tao!" Thạch Phá Thiên đang ngã lăn trên đất hét lớn với đám đàn em của mình.
Đám người đó hít một hơi thật sâu, có vài tên xông về phía Lâm Thanh Diện, còn vài tên lại lựa chọn bỏ chạy.
Lâm Thanh Diện vung tay đánh văng một tên đàn em của Thạch Phá Thiên, đám người này vốn chẳng đủ anh nhét kẻ răng, chẳng mấy chốc sau bọn chúng đã té lăn cả ra đất.
Những người còn lại trông thấy Lâm Thanh Diện mạnh như vậy thì sợ tới mức không dám hó hé gì, chỉ chớp mắt đã vội vàng chạy khỏi Mãn Thiên Tinh, không một ai thèm quan tâm đến việc Thạch Phá Thiên rồi sẽ ra sao.
Lâm Thanh Diện bước đến trước mặt Thạch Phá Thiên rồi cúi đầu nhìn thoáng qua ông ta, Thạch Phá Thiên hoảng sợ nhìn anh, cứ như thể vừa trông thấy Tu La bước ra từ cổng địa ngục vậy, còn cái danh hiệu Diêm vương trước kia của ông ta thật chẳng khác gì một trò hề.
"Cậu tha cho tôi đi, tôi đảm bảo sẽ rời khỏi Hồng Thành ngay lập tức, sau này sẽ không bao giờ đến chỗ cậu gây sự nữa đâu." Thạch Phá Thiên dè dặt nói.
"Ông không thấy bây giờ nói những lời này đã muộn rồi sao?" Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm ông t với vẻ mặt lạnh tanh: "Lúc nãy ông nói kiểu chết này khá ổn, chính ông đã thừa nhận mà, cũng đã có vài chục người chết thảm trong tay ông như vậy, vậy giờ tôi giết ông xem như thay trời hành đạo vậy."
"Không... Đừng mà, tha cho tôi đi, chỉ cần cậu đừng giết tôi, tôi bằng lòng làm đàn em của cậu, lên núi đao xuống biển lửa gì cũng không chối từ." Thạch Phá Thiên vội nói.
"Xin lỗi nha, tôi không cần một con chó như ông."
Lâm Thanh Diện trả lời, sau đó anh cúi người xuống rồi đưa tay túm lấy bàn tay vẫn còn lành lặn của ông ta khẽ vặn một phát, cổ tay bên kia cũng đã bị gãy lìa.
Thạch Phá Thiên hét lên thảm thiết, vẻ tuyệt vọng bao trùm trên khuôn mặt, ông ta vốn tưởng hôm nay tới đây sẽ có thể giành được cái danh ông vua ngầm của Hồng Thành, vậy mà chính ông ta lại bị cái tên ất ơ này hạ gục chỉ sau một chiêu.
Bây giờ người nọ lại muốn dùng cái kiểu chết mà chính ông ta đã nói trước đó để giày vò ông, Thạch Phá Thiên cảm thấy vô cùng hối hận vì đã dám ba hoa trước mặt Lâm Thanh Diện.
Nhưng trên đời nào có thuốc hối hận, Thạch Phá Thiên đã chọc đến Lâm Thanh Diện khi anh đang tức giận, trong tình trạng như vậy thì chắc chắn anh không thể nào chừa cho ông ta đường sống được, mà nếu tên Thạch Phá Thiên này có dính dáng gì đến Lạc Tâm thì Lâm Thanh Diện sẽ không đời nào chịu buông tha.
Sau đó Lâm Thanh Diện cũng theo y như lời kể lúc nãy mà bẻ gãy hai chân Thạch Phá Thiên, khiến ông ta hoàn toàn trở nên tàn phế, chỉ có thể nằm trên mặt đất chờ anh xử.
Lâm Thanh Diện nhấc chân dẫm lên cánh tay của Thạch Phá Thiên, anh chỉ hơi dùng sức thì xương ở đó liền đứt lìa ra.
"Hai tay hai chân ông tổng cộng có tám khúc xương, tôi không biến thái như ông nên hôm nay chỉ đạp gãy tám khúc xương thôi, nếu ông vẫn còn sống thì coi như chưa tới số, còn nếu sống không nổi thì cũng đáng đời."
Vừa nói xong thì Lâm Thanh Diện liền dứt khoát dẫm lên cánh tay còn lại của Thạch Phá Thiên.
Lâm Thanh Diện còn chưa kịp đạp gãy hết tám khúc xương thì ông ta cũng đã tắt thở rồi, Thạch Phá Thiên đã chết trong sự đau đớn tột cùng, khuôn mặt vặn vẹo trông đáng sợ vô cùng.
Sau khi đã giải quyết xong Thạch Phá Thiên, Lâm Thanh Diện xoay người đi đến trước mặt Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái rồi nói: "Kêu người xử lý đống này đi."
Trần Tài Anh gật đầu rồi vội vàng kêu người tới, Lý Huỳnh Thái nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện rồi nói: "Anh Diện, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo đây?"
Lâm Thanh Diện khẽ híp mắt lại, miệng nói: "Tới gia viên Trăn Tụy tìm Tống Huyền Khanh."