Rể Quý Trời Cho

Chương 462: Tin tốt




Tống Huyền Khanh bị Hứa Quốc Hoa quát một câu như vậy thì nhất thời ngây ngẩn cả người, bà ta chưa từng nghĩ tới, Hứa Quốc Hoa lại dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với mình.

"Ông có ý gì, ý của ông là không tìm thấy con gái là vấn đề của tôi sao?" Sau khi Tống Huyền Khanh phản ứng lại thì lập tức chất vấn Hứa Quốc Hoa một câu.

"Chẳng lẽ đó không phải là trách nhiệm của bà sao? Nếu không phải bà tự chủ trương khiến công ty nhà họ Hứa phá sản thì sao con gái lại đau lòng đến thế? Sao nó lại chạy đến vùng ngoại thành, liền càng không thể thể phát sinh chuyện như vậy, Tống Huyền Khanh, chẳng lẽ bà thật sự mặt dày vô liêm sỉ như vậy sao? Tôi đã chịu đủ bà rồi!" Hứa Quốc Hoa không cách nào kìm nén được cảm xúc trong lòng, trực tiếp bộc phát.

Sắc mặt Tống Huyền Khanh trở nên xanh mét, bà mà lại bị người đàn ông vô dụng này dạy dỗ, ông ta có tư cách gì mà dạy dỗ mình như vậy, hơn nữa ông ta còn cho rằng con gái mất tích là trách nhiệm của chính bà ta, đúng là nói hươu nói vượn!

"Đúng là làm phản rồi! Một kẻ vô dụng như ông mà cũng dám đứng đây nói tôi sao, không muốn ở trong cái nhà này nữa phải không!"

Tống Huyền Khanh bật dậy khỏi ghế sô pha, giơ tay lên nhào về phía Hứa Quốc Hoa bắt đầu cào cấu mặt ông ta, Hứa Quốc Hoa vội vàng nấp ra phía sau, tuy rằng ông ta hung hăng với Tống Huyền Khanh nhưng cũng chỉ dám hét bà ta vài câu còn việc động tay động chân vẫn là không dám.

Tôn Tuệ Phương thấy thế, vội vàng khuyên can nhưng Tống Huyền Khanh thẳng thừng đẩy bà ta ra, thiếu chút nữa làm cho Tôn Tuệ Phương té xuống đất.

Trần Tài Anh cùng Lý Huỳnh Thái thấy thế, đều lắc đầu, xoay người rời khỏi nhà.

Hứa Quốc Hoa nhanh chóng đi theo, sau khi ra khỏi nhà liền hét vào mặt Tống Huyền Khanh: "Sớm muộn gì cái nhà này cũng sẽ bị bà hủy hoại!

Nói xong, ông liền nhanh chân chạy.

Tống Huyền Khanh tức giận ngồi trở lại ghế sô pha, ngực thở hổn hển, một hồi lâu mới tỏ vẻ âm hiểm nói một câu: "Mình thì có gì sai, tất cả đều là lỗi của Lâm Thanh Diện, chờ nó trở về, mình nhất định phải bắt nó trả con gái lại cho mình!"



Kinh Đô, trong bệnh viện số một.

Trong một căn phòng bệnh cao cấp, Chung Thiên Nguyên đang ngồi ở cạnh giường, cau mày nhìn chằm chằm Chung Linh Nhi đang nằm trên giường.

Ngày đó sau khi Chung Linh Nhi bị xe đụng phải, Chung Thiên Nguyên vội vàng đưa Chung Linh Nhi đến bệnh viện tốt nhất ở Kinh Đô để chữa trị, nhưng tình trạng của Chung Linh Nhi hơi nghiêm trọng, đến hôm nay cô ta mới qua khỏi cơn nguy kịch.

Trong khoảng thời gian này, Chung Thiên Nguyên cũng đã cử người đi tìm tài xế gây tai nạn, sau đó họ tìm được một chiếc xe khả nghi, nhưng chiếc xe đã bị bỏ lại, tài xế cũng không biết đã đi đâu, người tài xế này có vẻ cũng là một tay già đời. Không còn bằng chứng, và bất cứ thứ gì có thể truy tìm ra anh ta.

Đối với những gì đã xảy ra với con gái của mình, trong lòng Chung Thiên Nguyên cũng rất phẫn nộ, người của ông đã phát hiện ra rằng trong lòng đã ở cùng Hứa Bích Hoài trước khi vụ tai nạn xảy ra.

Ngay từ đầu Chung Thiên Nguyên đã nghĩ chuyện này là do Lâm Thanh Diện làm, nhưng sau lại điều tra phát hiện, Lâm Thanh Diện không có ở Hồng Thành, hơn nữa Hứa Bích Hoài cũng mất tích, trên mặt đất còn có vết máu của Hứa Bích Hoài.

Cho nên Chung Thiên Nguyên phỏng đoán sự việc này không liên quan gì đến Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài cũng là người bị hại.

Ông không biết kẻ nào lại muốn xuống tay với con gái mình hoặc là Hứa Bích Hoài, trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện này mà tóc ông bạc rất nhiều.

Bởi vì tình hình của Chung Linh Nhi trong khoảng thời gian này không ổn định, cho nên ông chỉ có thể ở lại bệnh viện trông nom và sai thủ hạ của mình đi điều tra chuyện này.

Chung Linh Nhi nằm ở trên giường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, cô gái ngây thơ, tươi vui ngày nào hiện giờ trở nên vô cùng tiều tụy, trên mặt không còn sự thông minh lanh lẹ khiến Chung Thiên Nguyên vô cùng đau lòng.

"Con gái, con yên tâm, ba nhất định sẽ tìm ra hung thủ và phanh thây xẻ thịt tất cả những kẻ liên quan đến vụ này!” Chung Thiên Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.

Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, bác sĩ cầm kết quả chẩn đoán bước vào.

Chung Thiên Nguyên thấy thế, nhanh chóng đứng dậy, nhìn bác sĩ, hỏi: "Bác sĩ, tình trạng của con gái tôi như thế nào? Nó hôn mê nhiều ngày như vậy, khi nào sẽ tỉnh lại?"

Sắc mặt của bác sĩ trông không được tốt lắm, anh ta đi đến trước mặt Chung Thiên Nguyên, thở dài, nói: "Ông Chung, tình hình của con gái ông có thể không khả quan, nhưng đừng lo lắng, chẩn đoán hiện tại của chúng tôi chỉ là tạm thời, và không loại trừ việc con gái ông còn có những khả năng khác.”

Trong lòng Chung Thiên Nguyên trầm xuống, mở miệng hỏi: "Kết quả chẩn đoán là gì?"

Bác sĩ do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:" Chẩn đoán tạm thời là hôn mê nặng do chấn thương thần kinh và không… Không loại trừ khả năng trở thành người thực vật.”

Chung Thiên Nguyên nghe bác sĩ nói xong liền thẳng tay túm áo anh ta, lạnh lùng nói: "Cậu nói gì! Con gái của tôi sẽ trở thành người sống đời sống thực vật?"

Bác sĩ bị dọa đến thân mình đều bắt đầu phát run, vội vàng an ủi nói: "Ông Chung, ông đừng kích động, đây chỉ là bước đầu chẩn đoán bệnh, không loại trừ khả năng tình huống chuyển biến tốt đẹp hơn, bệnh tình của con gái ông vẫn có cơ hội chữa khỏi."

"Bệnh viện của các người là do tôi đầu tư, nếu con gái tôi không thể tỉnh lại thì tất cả mọi người trong bệnh viện của các người đừng mơ làm tiếp nữa!” Chung Thiên Nguyên kích động nói.

Bác sĩ vội vàng gật đầu, nói: "Ông Chung, ông yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực cứu chữa cho con gái ông, viện trưởng đã mời các chuyên gia có trình độ hàng đầu quốc tế đến Kinh Đô hội chẩn cho con gái ông."

Chung Thiên Nguyên lúc này mới thả bác sĩ ra và ý thức được mình có hơi thất lễ nên nói: "Hy vọng các anh có thể làm hết sức mình, vừa rồi tôi có chút kích động, mong anh tha thứ."

"Không có việc gì, tôi có thể hiểu tâm trạng của ông." Bác sĩ trả lời một câu, sau đó liền xoay người rời khỏi phòng.

Bác sĩ mới đi không bao lâu thì mấy tên thủ hạ của Chung Thiên Nguyên tiến vào.

Chung Thiên Nguyên trực tiếp ngăn họ lại và bảo họ ra ngoài, lúc này ông không muốn quấy rầy con gái mình nữa.

Trên hành lang, Chung Thiên Nguyên hít sâu một hơi hỏi: "Điều tra thế nào? Có tiến triển gì không?"

Một trong những người dẫn đầu nói: “Tên lái xe đã được tìm thấy, anh ta đã bị chúng tôi khống chế, và chúng tôi đã moi được một vài tin tức từ miệng anh ta."

"Nói." Chung Thiên Nguyên híp mắt, trên người lập tức bộc phát ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

"Tên lái xe bị một người phụ nữ tên là Lạc Tâm sai sử, Lạc Tâm này đáng lẽ đã chết từ hai tháng trước nhưng không hiểu sao cô ta lại xuất hiện tại nơi này, theo như lời tên lái xe kia thì mục tiêu của cô ta là Hứa Bích Hoài, cô chủ lúc ấy ở cùng với Hứa Bích Hoài cho nên mới xảy ra tình huống này." Người nọ mở miệng.

Chung Thiên Nguyên lập tức siết chặt nắm đấm, không ngờ rằng con gái mình lại gặp phải kết cục này chỉ vì đi cùng Hứa Bích Hoài.

Chuyện Lạc Tâm đã chết ông ta đã biết nhưng ông cũng không ngờ kẻ đứng sau điều khiển chuyện này lại là, một kẻ đã chết.

Trong lòng ông ta nảy sinh rất nhiều nghi ngờ, ông ta không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng điều chắc chắn duy nhất là hung thủ đã hại con gái ông chính là Lạc Tâm.

Ánh mắt của Chung Thiên Nguyên trở nên sâu xa, phản ứng đầu tiên của ông ta khi nãy là Lâm Thanh Diện đã hại con gái ông ta thành ra như thế này, dù sao Lạc Tâm cũng vì xuống tay với Hứa Bích Hoài nên con gái ông ta mới gặp tai ương.

Tuy nhiên sau khi bình tĩnh lại, ông ta nhận ra suy nghĩ của mình có chút cực đoan, Lâm Thanh Diện không muốn xảy ra chuyện như vậy, ông đổ toàn bộ trách nhiệm chuyện này lên người Lâm Thanh Diện, cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Hiện giờ chỉ có thể chờ Lâm Thanh Diện ra mặt, cùng nhau tìm ra Lạc Tâm, bắt được hung thủ thật sự này thì oán hận của ông ta hản là sẽ được phát tiết trên người Lạc Tâm.

"Tên lái xe đâu?" Chung Thiên Nguyên mở miệng hỏi một câu.

"Tên lái xe đã bị chúng tôi giải quyết, trước khi chết anh ta vô cùng đau đớn, cho nên mới khai hết ra." Thủ hạ lập tức hồi đáp.

Chung Thiên Nguyên gật gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy anh ta có khai rõ ràng chuyện của Lạc Tâm không?"

Thủ hạ gật gật đầu, nói: "Tên lái xe đó có nói sơ về chuyện của Lạc Tâm cho chúng tôi, Lạc Tâm ở Hồng Thành, và vẫn luôn ở trong một tòa nhà tên là Vạn Hào, khi chúng tôi đến tòa nhà Vạn Hào thì Lạc Tâm đã rời đi."

"Thông qua một số thủ đoạn, chúng tôi tra được Lạc Tâm đã về tới Kinh Đô, hơn nữa lần này cô ta tựa hồ cũng không muốn che dấu hành tung của mình, chúng tôi rất dễ dàng tra được sau khi quay về Kinh Đô cô ta đã đi đâu."

"Đó là một công ty mới ở Kinh Đô, công ty này có lai lịch khá bí ẩn và dường như có thực lực rất mạnh, gần đây đã đối đầu với nhà họ Lâm một thời gian, Lâm Thanh Diện dường như bó tay với công ty này rồi.”

"Lạc Tâm hiện đang làm việc trong công ty này. Chúng tôi đã điều tra ông chủ của họ và phát hiện ông chủ này là một doanh nhân mới xuất hiện ở nước C. Anh ta còn rất trẻ, và chắc chưa đến 30 tuổi, nhưng kinh nghiệm trên thương trường của anh ta tương đối phong phú, thủ đoạn lại nhiều nếu không sẽ không khiến nhà họ Lâm đau đầu như vậy."

"Chúng tôi đã điều tra rất lâu nhưng vẫn không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào về lai lịch của người này ngoại trừ một cái tên."

Chung Thiên Nguyên nghe thủ hạ thuật lại thì cảm thấy chuyện này tựa hồ không đơn giản như ông ta nghĩ, Lạc Tâm đã chết đi giờ sống lại, thương nhân trẻ tuổi có lai lịch thần bí, những điều này khiến ông ta luôn cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra.

"Người đó tên là gì?" Chung Thiên Nguyên mở miệng hỏi một câu.

Thủ hạ dừng một chút, lúc sau trịnh trọng nói:

"Công Tôn Nữ."

...

Phía nam, thành phố T.

Trong số căn dinh thự hạng nhất của Tomson.

Trong một căn phòng mang đậm hơi thở công chúa, Hứa Bích Hoài đang nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt hơi trắng bệch.

Một số người nước ngoài mặc áo blouse trắng đang tập trung xung quanh giường, cẩn thận kiểm tra cô. Bên cạnh giường có rất nhiều dụng cụ y tế hàng đầu, cho thấy Hứa Bích Hoài lúc này vẫn còn sống bình thường.

Cách giường không xa có một người đàn ông mặc y phục sang trọng, ngón tay cái đeo nhẫn, anh ta còn cầm theo một quải trượng đầu rồng, người đàn ông này toát lên khí thế phi thường đứng đó, cho người ta cảm giác không giận mà oai.

Lúc này này người đàn ông đang nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài, cảm xúc trong mắt là kích động, hưng phấn, hồi hộp, do dự, tương đối phức tạp.

Một lúc lâu sau, những người nước ngoài đang kiểm tra dừng lại, một người bước đến gần người đàn ông và nói: "Cô gái này cũng không có gì trở ngại, chỉ là đầu đã bị va chạm, chúng tôi bước đầu suy đoán sau khi tỉnh lại, trong khoảng thời gian ngắn, có thể cô ấy sẽ xuất hiện mất tình trạng mất trí nhớ nhưng tình trạng này sẽ không kéo dài vĩnh viễn, còn cụ thể bao lâu có thể khôi phục thì cần xem tình hình của cô ấy, nếu có thể tiếp xúc với người hoặc vật quen thuộc thì có thể làm cho cô ấy khôi phục nhanh hơn một chút."

Nghe người này nói xong, người đàn ông lập tức cau mày nói: "Không có cách nào để cô ấy tỉnh lại là hồi phục luôn sao? Tôi không có bất kỳ người hay vật nào mà cô ấy quen thuộc cả."

"Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Rất may là cô ấy không hôn mê sâu do va chạm." Người nước ngoài trả lời.

Người đàn ông gật gật đầu, và không tiếp tục vấn đề đó nữa mà nói: “Tôi biết rồi, trong khoảng thời gian này các anh hãy ở lại đây và quan sát tình trạng của cô ấy mọi lúc mọi nơi, nhất định phải cung cấp cho cô ấy sự trị liệu và phục hồi tốt nhất, về vấn đề trí nhớ, các anh tạm thời không cần lo lắng, cô ấy đến với tôi thì có thể mất trí nhớ, là một lựa chọn tốt hơn."

Người ngoại quốc ừ một tiếng, lúc định xoay người, thì đột nhiên nhớ ra gì đó nên lại quay đầu nhìn người đàn ông.

"Còn có chuyện gì sao?" Người đàn ông mở miệng hỏi.

Người ngoại quốc cười cười, mở miệng nói:"Tôi còn có một tin tức tốt muốn nói cho anh, vừa rồi chỉ lo trần thuật bệnh của cô ấy mà quên mất chuyện này.”

"Tin tốt gì?" Biểu cảm trên mặt người đàn ông không có chút biến hóa.

"Cô gái này đã mang thai." Người ngoại quốc đó nói.

Khuôn mặt vốn dĩ vô cảm của người đàn ông đột nhiên biến sắc.