Rể Quý Trời Cho

Chương 443: Sư huynh, hi vọng anh vẫn khỏe




Võ quán Vân Khê.

Lâm Thanh Diện đi thẳng vào trong cổng của võ quán, hai học viên đứng canh cổng nhìn thấy Lâm Thanh Diện lại tới, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, nhưng lần này bọn họ không dám tiến lên thách thức Lâm Thanh Diện, mà thận trọng nhìn chằm chằm vào Lâm Than Diện, một người trong đó lên tiếng: “Cậu mau đi thông báo với đại sư huynh đi, nói là người sáng nay lại đến.”

Người kia gật đầu, sau đó vội vàng chạy vào trong võ quán.

“Quán chủ của các cậu về chưa?” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào người ở lại, hỏi.

“Về….về rồi, nhưng quán chủ của chúng tôi trở về, nhưng không thể để anh để đây kiêu ngạo như vậy được, tốt nhất anh nên thành thật với tôi, nếu không….” Học viên kia có chút run rẩy nói.

“Dẫn tôi đi gặp quán chủ của các cậu.” Lâm Thanh Diện ngắt lời anh ta, nói.

“Tôi….đại sư huynh của chúng tôi còn chưa đến, anh đợi đại sư huynh của tôi đến rồi nói.” Học viên kia có chút lo lắng nói.

“Tôi không nói là tôi đến đây để gặp đại sư huynh của các cậu, đợi anh ta làm gì, dẫn tôi đi gặp quán chủ của các cậu, nếu không tôi có thể để cậu nếm thử nắm đấm của tôi.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Trong lòng học viên kia lộp độp mấy tiếng, Lâm Thanh Diện có thể dễ dàng thoát khỏi tay của đại sư huynh, nếu như Lâm Thanh Diện thật sự muốn ra tay với anh ta, vậy thì hôm nay chắc chắn anh ta sẽ phải chịu khổ.

Sau khi do dự một lúc, học viên kia đột nhiên nhận ra quán chủ còn lợi hại hơn đại sư huynh, nếu như dẫn Lâm Thanh Diện đi gặp quán chủ, chắc chắn quán chủ sẽ xử lý Lâm Thanh Diện một cách dễ dàng.

Vì vậy anh ta cũng không xoắn xuýt nữa, nói với Lâm Thanh Diện: “Anh đã đến đây để tìm cái chết, vậy thì đi theo tôi, đợi gặp được quán chủ của chúng tôi xem anh còn có thể bình tĩnh được như vậy không.”

Nói xong, học viên kia đi vào bên trong võ quán.

Lâm Thanh Diện đi theo, trong lòng có chút kích động, anh và Lý Vân Khê đã mấy năm không gặp, không biết bây giờ Lý Vân Khê như thế nào.

Hai người đi vào không được bao lâu, học viên kia đã dẫn Hạ Kính Phong và Khương Tuyên Vũ ra đến cửa.

Hạ Kính Phong vô cùng tức giận, lúc trước không giữ được Lâm Thanh Diện, khiến anh ta cảm thấy khá xấu hổ, hơn nữa một tay kia của Lâm Thanh Diện khiến cánh tay của anh ta đau hơn nửa tiếng mới đỡ.

Trong lòng anh ta không phục, cảm thấy Lâm Thanh Diện đã dù thủ đoạn, nếu như quang minh chính đại giao đấu với nhau, Lâm Thanh Diện chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta, vì vậy đang nghĩ đợi Lâm Thanh Diện quay lại anh ta sẽ quang minh chính đại đấu với anh một trận.

Nhưng sau khi bọn họ ra đến của, phát hiện ra không có ai, đều cảm thấy có chút kỳ quái.

“Không phải cậy nói cái tên tiểu tử không biết tốt xấu lại đến sao, tại sao lại không có một ai?” Hạ Kính Phong nhìn chằm chằm vào học viên kia hỏi.

Học viên kia cũng có chút ngạc nhiên, không biết tại sao Lâm Thanh Diện lại biến mất.

“Có lẽ anh ta thấy tôi đi vào gọi đại sư huynh, sợ quá nên chạy mất.” Học viên nói.

Trên mặt Hạ Kính Phong lộ ra vẻ đắc ý, cảm thấy học viên này nói rất đúng, nói: “Xem ra chắc chắn là như vậy, tên tiểu tử kia biết sáng nay dựa vào may mắn mới thoát khỏi tay của tôi, bây giờ không dám đấu chính diện với tôi, nên đã bỏ chạy.”

Khương Tuyên Vũ ở bên cạnh khuôn mặt lại tràn đầy nghi ngờ, cảm thấy Lâm Thanh Diện không giống như một người sẽ bỏ chạy.

“Hừ, cứ tưởng tên tiểu tử kia có bản lĩnh như thế nào, không ngờ cũng chỉ là một con chuột nhát gan mà thôi, Khương sư đệ, đệ bị một chiếc sáo rỗng dọa thành thế này, thực sự có chút làm mất mặt người của võ quán Vân Khê chúng ta.” Hạ Kính Phong quay đầu nhìn Khương Tuyên Vũ ở bên cạnh.

Khương Tuyên Vũ đột nhiên có chút buồn bực nói: “Đại sư huynh, anh nói câu này là không đúng rồi, Lâm Thanh Diện kia chỉ không có ở cửa mà thôi, sao anh biết được anh ta đã bỏ chạy, anh ta đến đây để tìm quán chủ của chúng ta, có lẽ bây giờ đã đi vào trong rồi.”

“Không thể nào! Tên tiểu tử kia biết tôi đến, sao có thể dám đi vào trong gặp quán chủ chứ?” Hạ Kính Phong nói một cách chắc chắn như đinh đóng cột.

Lúc nói câu này, học viên kia yếu ớt nói: “Có lẽ….bọn họ đã đi vào trong rồi, lúc nãy Từ Nguyên còn đứng ở cửa với tôi, bây giờ cậu ấy cũng không có ở đây, tám chín mươi phần trăm là dẫn người kia đi vào rồi.”

Hạ Kính Phong nghe thấy học viên nói vậy, khuôn mặt đột nhiên tái mét, nếu như thật sự như vậy, rõ ràng đối phương không coi anh ta ra gì.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hiện lên sự hung ác, nói: “Chúng ta đi vào trong xem xem, anh ta dám tự tiện xông vào võ quán Vân Khê của chúng ta, tôi nhất định không thể bỏ qua cho anh ta một cách dễ dàng!”

Sau đó Hạ Kính Phong dẫn theo một nhóm người nhanh chóng đi vào bên trong.

Học viên kia dẫn Lâm Thanh Diện đến tầng hai của võ quán, đây là một sân tập võ rộng mênh mông, nhưng lúc này lại không có ai, học viên dẫn Lâm Thanh Diện đến trước cửa một căn phòng trong góc sân tập.

“Quán chủ của chúng tôi ở trong đây, anh đợi ở đây, tôi đi gọi ông ấy.” Học viên nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, đứng ở cửa đợi.

Học viên đi vào mới có một lúc, Hạ Kính Phong đã dẫn theo nhóm người Khương Tuyên Vũ đi lên tầng hai, nhìn thấy Lâm Thanh Diện thật sự đã đi vào trong võ quán, trên khuôn mặt Hạ Kính Phong đột nhiên lại hiện lên một chút ngại ngùng, lúc nãy anh ta còn chắc chắn cho là Lâm Thanh Diện bị anh ta dọa sợ mà bỏ chạy, không ngờ đối phương còn không đặt anh ta vào mắt.

Bọn họ đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, hai mắt Hạ Kính Phong hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, nói: “Không phải kêu anh ở cửa đợi tôi sao, ai cho anh đi vào?”

Lâm Thanh Diện quay người lại nhìn Hạ Kính Phong, nói: “Tôi không đến tìm anh, tại sao phải đợi anh?”

“Anh!” Hạ Kính Phong đột nhiên nổi giận, anh ta làm đại sư huynh trong võ quán Vân Khê lâu như vậy, trong võ quán có ai mà không cung kính với anh ta chứ, những người ở bên ngoài cũng đối xử rất khách khí với anh ta, Lâm Thanh Diện là người duy nhất hoàn toàn không coi anh ta ra gì, vì vậy khiến anh ta vô cùng tức giận.

“Anh đừng ở đây mà ngụy biện với tôi, võ quán Vân Khê của tôi là nơi mà loại người như anh nói đến là đến sao, đây là anh tự ý xông vào, hôm nay tôi phải đại diện cho võ quán Vân Khê dạy dỗ anh, để anh biết được kết cục của việc tự ý đi vào võ quán Vân Khê của chúng tôi!” Hạ Kính Phong hét lên với Lâm Thanh Diện.

“Anh không phải là đối thủ của tôi, đừng lãng phí thời gian, tôi đến tìm quán chủ của các anh.” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào Hạ Kính Phong, rõ ràng không hề coi trọng anh ta.

Hạ Kính Phong nghe thấy những lời Lâm Thanh Diện nói, đột nhiên cảm thấy vô cùng sỉ nhục, bây giờ phía sau anh ta có rất nhiều người của võ quán Vân Khê, với tư cách là đại sư huynh của võ quán Vân Khê, đối diện với sự châm biếm của Lâm Thanh Diện, nếu như anh ta không làm cái gì đó để thể hiện, sợ là sau này ở trong võ quán anh ta không còn được tín nhiệm nữa.

“Nói khoác mà không biết ngượng mồm, anh có dám đấu với tôi một trận không!” Hạ Kính Phong cao giọng nói.

Khuôn mặt Lâm Thanh Diện tràn đầy sự bất lực, anh nói Hạ Kính Phong không phải là đối thủ của anh là thật lòng, anh không muốn tính toán với Hạ Kính Phong, cũng là không muốn anh ta quá mất mặt mà thôi, không ngờ Hạ Kính Phong lại muốn đấu với anh.

Lúc này cánh cửa bên kia mở ra, học viên lúc nãy từ bên trong đi ra, nhìn thấy có rất nhiều người vây quanh ở cửa, anh ta hơi sững sờ, vội vàng nói: “Quán chủ đến rồi.”

Sau đó, tiếng bước chân vang lên rất rõ, một người đàn ông mặc áo dài của nam, thân hình gầy gò, để râu, hơn 40 tuổi, trông có chút tiều tụy từ bên trong đi ra.

Người này chính là quán chủ của võ quán Vân Khê, một võ sư nổi tiếng ở Kinh Đô, tên Lý Vân Khê.

Hạ Kính Phong nhìn thấy Lý Vân Khê đi ra, trong lòng càng có thêm sức mạnh, vội vàng nói: “Sư phụ, người này đến võ quán của chúng ta để khiêu khích, đúng lúc người có ở đây, hôm nay con phải đấu với người này một trận, để anh ta biết được sự lợi hại của võ quán Vân Khê chúng ta!”

Lý Vân Khê liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sao đó lại nhìn Hạ Kính Phong, trên mặt lộ ra một nụ cười, nói: “Con không phải là đối thủ của cậu ấy, sau này đừng nghĩ đến chuyện thi đấu với cậu ấy, nếu không cho dù là sư phụ cũng không cứu được.”

Lời nói này của ông ta khiến tất cả mọi người đều xôn xao, tất cả mọi người đều không ngờ được, Lý Vân Khê lại nói Hạ Kính Phong không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện.

Hạ Kính Phong cũng sửng sốt, không ngờ sư phụ lại đánh giá cao Lâm Thanh Diện như vậy, nhưng người này rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh ta, tại sao sư phụ lại nhận định anh ta không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện?

“Sư phụ, con không phục, vẫn chưa đánh, sao người đã biết được con không phải là đối thủ của anh ta?” Hạ Kính Phong nói.

Lý Vân Khê cau mày, nói: “Chuyện này kết thúc ở đây, nếu như còn nhắc đến sẽ xử lý theo quy tắc.”

Vẻ mặt của Hạ Kính Phong đột nhiên thay đổi, đây là lần đầu tiên Lý Vân Khê nghiêm khắc với anh ta như vậy.

Chỉ có Khương Tuyên Vũ vẫn được xem như là bình tĩnh, Lý Vân Khê từ lâu đã dặn anh ta không được động vào Lâm Thanh Diện, bây giờ Lâm Thanh Diện đích thân đến đây, Lý Vân Khê còn nói giúp Lâm Thanh Diện như vậy, xem ra thân phận của Lâm Thanh Diện quả thật không đơn giản.

Lý Vân Khê không quan tâm đến Khương Tuyên Vũ, mà quay đầu qua nhìn Lâm Thanh Diện, nở một nụ cười, nói: “Sư đệ, đã lâu không gặp.”

Lâm Thanh Diện cười, đưa tay ra bắt tay với Lý Vân Khê, nói: “Sư huynh, vẫn khỏe chứ.”

Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người, hai người bọn họ lại là huynh đệ của nhau, điều này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của bọn họ.

Ai cũng biết Lý Vân Khê là một cao thủ có thực lực vô cùng mạnh, nhưng không ai biết ông ta kế thừa ở đâu, cũng không ai biết môn phái của Lý Vân Khê rốt cuộc có bao nhiêu đệ tử giống như ông ta.

Thậm chí từ trước đến giờ chưa có ai nghe thấy Lý Vân Khê nhắc đến chuyện mình có sư phụ hay đồng môn hay không.

Đến tận hôm nay, bọn họ nhìn thấy hai huynh đệ Lý Vân Khê và Lâm Thanh Diện, mới biết được hóa ra Lý Vân Khê còn có một sư đệ.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào người Lâm Thanh Diện, vô cùng tò mò đánh giá anh, muốn nhìn xem sư đệ này của Lý Vân Khê có gì đặc biệt.

Thực lực của Lâm Thanh Diện sâu không đo được, chỉ dựa vào một chút võ thuật mà anh học được từ nhà họ Lâm vẫn không đủ để anh có thể bình tĩnh khi đối mặt với bất kỳ đối thủ nào.

Mà bây giờ anh có thực lực mạnh như vậy, chính là vì mấy năm trước, anh có cơ hội, mà cơ hội này chính là bái một vị cao thủ làm sư phụ, chính vị sư phụ này đã giúp thực lực của Lâm Thanh Diện lên đến tận mây xanh, đạt đến mức người bình thường không thể đạt được.

Mà Lý Vân Khê là sư huynh của Lâm Thanh Diện, lúc mới nhập môn, Lâm Thanh Diện không phải là đối thủ của Lý Vân Khê, nhưng chỉ một năm sau, Lý Vân Khê càng không phải là đối thủ của Lâm Thanh Diện.

Vì vậy, mặc dù Lý Vân Khê là sư huynh của Lâm Thanh Diện, nhưng thực ra ông ta cũng không thể đánh bại được Lâm Thanh Diện, đây cũng là lý do tại sao ông ta nhắc nhở Khương Tuyên Vũ dặn anh ta không có chuyện gì thì không được động đến Lâm Thanh Diện.

Sự đáng sợ của sư đệ này năm đó ông ta cũng đã từng được chứng kiến, chỉ cần làm không tốt sẽ phải trả bằng mạng người, ai nhàn rỗi không có chuyện gì làm đi chọc giận anh, đó chính là não bị úng nước.

Trước đây Lâm Thanh Diện bị ép phải trốn đến Hồng Thành sống một cuộc sống tạm bợ, sau khi bái sư, có cơ hội quay lại Kinh Đô để báo thù, nhưng lúc đó anh không biết ý định thực sự của Lạc Hân, lúc đó anh vẫn còn một chút tình cảm với Lạc Hân, nên không quay về để báo thù.

Nhưng bây giờ không giống trước đây nữa, lần này Lâm Thanh Diện quay về chính là lấy lại tất cả những thứ thuộc về anh, anh tìm Lý Vân Khê, đương nhiên muốn nhờ sức mạnh của võ quán Vân Khê, muốn thuận lợi giành lại nhà họ Lâm, vẫn còn có chút khó khăn.

Mà Lâm Thanh Diện rất hiểu tính cách của Lý Vân Khê, chỉ cần anh lên tiếng, chắc chắn Lý Vân Khê sẽ không từ chối, cho dù có từ chối, Lâm Thanh Diên cũng có thể dùng nắm đấm của mình khiến Lý Vân Khê thay đổi ý định.

Năm đó thực lực của Lâm Thanh Diện đột nhiên lớn mạnh vượt bậc, Lý Vân Khê là người luyện tập cùng Lâm Thanh Diện nên cũng chịu không ít khổ cực.

Lý Vân Khê liếc nhìn Hạ Kính Phong và những người khác, thầm nghĩ Lâm Thanh Diện vừa đến bọn họ đã gây ấn tượng xấu với Lâm Thanh Diện, ông ta rất hiểu tính tình của sư đệ này, vì vậy phải nghĩ cách để xoa dịu.

Ông ta đảo mắt liếc nhìn mọi người, nói: “Các cậu còn ngây người ra đấy làm gì, mau gọi sư thúc đi.”