Rể Quý Trời Cho

Chương 425: Đương thời ít có kẻ địch lại




Trên mặt Lý Hắc Thán lộ ra biểu cảm tôi hiểu, không tiếp tục nói gì nữa.

Lâm Thanh Diện nhìn thấy biểu cảm này của anh ta, tóm lại cảm thấy có loại cảm giác hiểu lầm càng lớn.

“Chúng ta vừa đi vừa nói đi, bởi vì lúc đó phải ra tay với anh, cho nên tôi đã dẫn người tuần tra đi ra, bọn họ rất nhanh sẽ trở lại, nếu như bị bọn họ nhìn thấy tôi ở đây nói chuyện với anh, về sau sẽ không dễ giải thích.” Lý Hắc Thán mở miệng.

Lâm Thanh Diện gật đầu, cùng Lý Hắc Thán đi dọc theo con đường.

Lý Hắc Thán dẫn Lâm Thanh Diện đến một nơi nhân viên tuần tra sẽ không phát hiện, hai người kể lại chuyện mình đã gặp phải, Lâm Thanh Diện đối với chuyện Lý Hắc Thán tại sao lại xuất hiện ở đây, cùng một số chuyện của Quan Lĩnh, càng hiểu hơn.

Thì ra muốn vào Quan Lĩnh, có hai cách, một cách trong đó chính là cách của Lâm Thanh Diện tiến vào, chỉ có điều cách này là cách được sử dụng rộng rãi của người tầng thấp trong Quan Lĩnh, người đến cũng đều là những người lính đánh thuê, bối cảnh xã hội không quá lớn.

Sự tồn tại của những người này, cũng chỉ vì khi trong Quan Lĩnh không có tiết mục gì hay, để bọn họ vào, sau đó tiến hành một số cuộc thi giải trí.

Có người còn bị dẫn đi làm những công việc dọn dẹp vệ sinh sửa chữa cơ bản nhất trong Quan Lĩnh, ở Quan Lĩnh thuộc nhóm người không có địa vị.

Mà cách thứ hai, là Quan Lĩnh phát người có chuyên môn ra ngoài, tìm kiếm những người trong xã hội có bối cảnh có sức ảnh hưởng có thực lực, khi bọn họ đối mặt với nguy cơ thì xuất hiện, giúp bọn họ giải quyết nguy cơ, mà cái giá là theo người của Quan Lĩnh vào Quan Lĩnh, mất đi tự do.

Ban đầu Lý Hắc Thán chính là ở phía Nam gây thù với ba người, bị mười mấy cao thủ vây công, khi anh ta định từ bỏ, người của Quan Lĩnh tìm đến, cứu anh ta từ trong nguy cơ ra ngoài.

Nếu như không phải người của Quan Lĩnh, Lý Hắc Thán bây giờ sợ rằng đã chết dưới sự vây công của mười mấy cao thủ rồi.

Mà người của Quan Lĩnh cũng tôn trọng ý nguyện của đương sự, nếu như bọn họ không muốn vì thế mà mất đi tự do, người của Quan Lĩnh cũng sẽ không cưỡng cầu bọn họ tiến vào, cùng lắm lạnh lùng nhìn người đó hãm sâu trong nguy cơ mà thôi.

Mà dưới loại tình thế này, đa số mọi người đều sẽ đồng ý.

Dù sao mất đi tự do tốt hơn nhiều so với mất đi tính mạng.

Cách nói của Lý Hắc Thán khiến cách nhìn của Lâm Thanh Diện đối với Quan Lĩnh có thay đổi rất lớn, trước đây Trịnh Chí Cường nói với anh là Quan Lĩnh sẽ trực tiếp trói người có bối cảnh có sức ảnh hưởng vào trong Quan Lĩnh, mà dựa theo cách nói của Lý Hắc Thán, người của Quan Lĩnh tìm kiếm mục tiêu, vẫn tương đối ôn hòa.

Ít nhất chỉ khi mục tiêu dưới tình thế gặp phải nguy cơ lớn mới xuất hiện, hơn nữa sẽ giúp bọn họ giải quyết nguy cơ, đổi lấy sự tự do của bọn họ.

Bảng chiến thần mà Lý Hắc Thán nói, là một bảng danh sách tên của các cao thủ trong Quan Lĩnh, là cái bảng để tất cả mọi người biết rõ thực lực của cao thủ trong Quan Lĩnh, cũng là cái bảng để những người giàu có hàng đầu khi đến Quan Lĩnh nghỉ ngơi hiểu được giá trị của bọn họ, nguyện ý chi nhiều tiền để bọn họ ra mặt thay.

Đăng Thiên Thê mà Hoa Man trước đây nói, phải quyết đấu với mười cao thủ trong Quan Lĩnh, 10 cao thủ này, chính là người trong top 10 của bảng chiến thần.

Lâm Thanh Diện hỏi hai người thành công Đăng Thiên Thê trong lịch sử của Quan Lĩnh có thân phận gì, Lý Hắc Thán tỏ ý mình cũng không rõ, anh ta đến Quan Lĩnh thời gian chưa lâu, đối với rất nhiều chuyện của nơi này cũng không hiểu rõ.

Giống cao thủ được Quan Linh chuyên môn giải cứu trở về như Lý Hắc Thán, Quan Lĩnh bình thường sẽ cho bọn họ rất nhiều chỗ tốt, bọn họ bây giờ ở trong Quan Lĩnh không có hạn chế thân phận, trừ bắt buộc phục tùng sự sắp xếp của ông chủ Quản Lĩnh, khi cần bọn họ ra mắt chiến đấu, bọn họ không thể từ chối, phương diện khác bọn họ hưởng được những đãi ngộ giống những người giàu có kia.

Đương nhiên, muốn giành được những đại ngộ này, cũng phải tốn tiền, nguồn gốc của số tiền này, chính là chiến đấu trong Quan Lĩnh giành lấy phần thưởng.

Còn một phần kiếm được thông qua nhận ‘việc riêng’, giống như Lý Hắc Thán nhận nhiệm vụ của Thượng Quan Môn, chính là nhận ‘việc riêng’, ông chủ của Quan Lĩnh sẽ không can thiệp vào những chuyện này, dù sao tiền bọn họ kiếm cuối cùng cũng chỉ có thể tiêu xài trong Quan Lĩnh, điều này tương đương bọn họ trở thành cỗ máy kiếm tiền cho Quan Lĩnh.

Lâm Thanh Diện ngạc nhiên về những phương thức kiếm tiền sáng tạo của ông chủ Quan Lĩnh, đồng thời cũng nghi hoặc tài nguyên mà ông chủ của Quan Lĩnh nắm nhiều như vậy, trước nay lại không ở trong xã hội cùng tranh đoạt gì với tập đoàn tài chính của các gia tộc khác, cũng chưa từng bắt mối quan hệ với thế lực lớn nào trong xã hội, vậy ông chủ của Quan Linh nắm giữ những tài nguyên này là vì cái gì?

Vấn đề này Lâm Thanh Diện nghĩ không thông, điều này cũng không phải anh nên suy nghĩ, anh lần này vào đây, mục tiêu chủ yếu, chính là tìm kiếm tung tích của Lâm Trung Thiên, chỉ cần tìm được Lâm Trung Thiên, anh sẽ lập tức nghĩ cách mang Lâm Trung Thiên ra ngoài, còn ông chủ của Quan Lĩnh là ai, tạo ra Quan Lĩnh là muốn làm gì, không có liên quan gì đến anh.

“Người trong địa lao có cơ hội khôi phục tự do trong Quan Lĩnh không, trở thành người giống như anh?” Lâm Thanh Diện nhìn Lý Hắc Thán hỏi một câu.

“Có, cứ cuối tháng, người trong địa lao đều có thể xin một lần thí luyện, chỉ cần có thể thông qua lần thí luyện này, khiêu chiến thắng một cao thủ bất kỳ trên bảng chiến thần thì có thể giành được tự do trong Quan Lĩnh.” Lý Hắc Thán mở miệng nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, anh hiện nay bị nhốt trong lao, căn bản không có cơ hội điều tra tung tích của Lâm Trung Thiên, cho nên anh nhất định phải giành được tự do trong Quan Lĩnh, mới có cơ hội đi điều tra.

“Anh nhận nhiệm vụ giết tôi, nếu như không hoàn thành, sẽ như thế nào?” Lâm Thanh Diện hỏi tiếp.

Lý Hắc Thán cười cười, nói: “Nhiệm vụ mà, không thể đều hoàn thành, cùng lắm thất bại thì không lấy tiền thôi, Quan Lĩnh đối với cao thủ trên bảng chiến thần vẫn luôn bảo vệ, những người của gia tộc kia ở trong Quan Lĩnh, cũng không dám làm khó người của Quan Lĩnh, bình thường sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Với cả, nếu như thật sự phải hoàn thành nhiệm vụ này, tôi cũng không đánh lại anh, kết quả cuối cùng vẫn là nhiệm vụ thất bại, không chừng tôi còn mất cả cái mạng này.”

Thấy Lý Hắc Thán nói như vậy, Lâm Thanh Diện cũng mỉm cười, nếu thật sự phải liều mạng, Lý Hắc Thán quả thật không phải đối thủ của anh.

“Anh tối nhất mau thông qua thí luyện đó, như thế sau này ở đây có người chống cho tôi rồi, lấy thực lực của anh, muốn vào top 5 trong bảng chiến thần vẫn không thành vấn đề.” Lý Hắc Thán cười nói.

“Ổ? Vậy anh cảm thấy, tôi có thể thông qua cái Đăng Thiên Thê đó không?” Lâm Thanh Diện lại hỏi một câu.

Lý Hắc Thán liếc nhìn Lâm Thanh Diện, sau đó nói: “Cái này anh vẫn là đừng suy nghĩ nữa, cho dù thực lực của anh đứng đầu bảng chiến thần, muốn Đăng Thiên Thê cũng không phải chuyện dễ dàng gì, bởi vì chuyện này cần anh trong thời gian một ngày đối chiến với 10 cao thủ, đây không phải đối chiến lần lượt với 10 cao thủ có thể so được, nếu như không có thể lực nghịch thiên, chuyện này căn bản không thể làm được.”

“Hơn nữa theo tôi biết, 3 người đứng đầu bảng chiến thần ai cũng là loại biến thái trong biến thái, anh có thể đánh lại một trong số bọn họ không còn là không biết đó.”

Lâm Thanh Diện không có cảm thấy lời của Lý Hắc Thán là coi thường anh, Quan Lĩnh có thể tạo ra danh tiếng trong gia tộc tài phiệt đẳng cấp thế giới, có thể tồn tại được trong sự đấu đá trong sáng ngoài tối của những thế lực này, chắc chắn có nội hàm.

Cao thủ trên bảng chiến thần quả thật không thể coi thường.

Chỉ có điều Lâm Thanh Diện đối với thực lực của mình vẫn có lòng tin tương đối lớn, anh cũng có bí mật thuộc của riêng mình, đến nay anh vẫn nhớ lời đánh giá của sư phụ với anh: “Nếu xuất toàn lực, đương thời ít có kẻ địch lại.”

Câu nói này là cơ sở anh tràn đầy niềm tin vào thực lực của mình, sự khủng bố của sư phụ anh đã từng thấy, ngay cả sư phụ cũng đánh giá mình như vậy, vậy thực lực của Lâm Thanh Diện, đã đứng ở đỉnh phong rồi.

Đương nhiên, lúc đó sau câu nói này của sư phụ anh còn một câu nữa, cụ thể là gì, Lâm Thanh Diện không có nghe rõ, sau này Lâm Thanh Diện truy hỏi, sư phụ chỉ bảo anh nhớ kỹ, thực lực của anh bây giờ, đương thời ít có kẻ địch lại, nói là bề mặt thế tục, Lâm Thanh Diện cách cường giả chân chính, vẫn còn một khoảng cách nữa.

Mặc dù không hiểu mặt ngoài thế tục mà sư phụ nói là ý gì, có điều Lâm Thanh Diện hiểu, cường giả chân chính trong lời của sư phụ, cách anh còn rất xa, có thể cả đời này sẽ không chạm đến được, anh không cho rằng trên bảng chiến thần sẽ có tồn tại như thế, thật sự nếu như là như thế, Lý Hắc Thán cũng không xếp ở vị trí thứ 13.

Sau khi nói chuyện hòm hòm rồi, Lý Hắc Thán dẫn Lâm Thanh Diện về địa lao, Lâm Thanh Diện không thể một mình trở về, như thế sẽ gây nên sự chú ý của người bên địa lao, cho nên anh bèn kêu Lý Hắc Thán ‘áp tải’ anh trở về.

Hai người đi tới cửa Diễn Võ Quán, có hai người của Quan Lĩnh canh ở cửa, hai người sau khi nhìn thấy Lý Hắc Thán, lập tức đứng thẳng người.

Danh tiếng của người đứng thứ 13 trên bản chiến thần vẫn không nhỏ, những cao thủ bình thường trong Quan Lĩnh đều không dám chọc vào người trên bảng chiến thần, bình thường gặp được đều rất cung kính.

Lúc đó trong quá trình nói chuyện, Lâm Thanh Diện còn biết Lý Hắc Thán ở trong Quan Lĩnh có biệt danh rất bá khí, tên là Diêm Vương Mặt Đen, bình thường người khác đều gọi anh ta là Lý Diêm Vương, cái tên này của Lý Hắc Thán sợ rằng cũng chỉ có Lâm Thanh Diện biết.

“Anh... anh Lý, anh đây là?” Một người trong đó hỏi.

“Tôi giúp người khác đưa tên này trở về, hai người dẫn anh ta vào đi.” Lý Hắc Thán không có tùy tiện như ở trước Lâm Thanh Diện nữa, cả người tỏa ra khí thế hừng hực, nhìn trông thật sự rất giống Diêm Vương.

Hai người đó lập tức gật đầu, bọn họ nhớ trước đó không lâu có người dẫn Lâm Thanh Diện ra ngoài.

“Được anh Lý, giao cho chúng tôi.” Hai người lập tức tiếp nhận Lâm Thanh Diện.

Lý Hắc Thán cũng không nói gì, xoay người rời khỏi nơi này.

Hai người dẫn Lâm Thanh Diện đi vào, xuống dưới lòng đất, Lâm Thanh Diện đến phía phòng số 13, nhìn thấy người bên trong mặt mày thỏa mãn, nhìn dáng vẻ của mười hỏa bạo nữ lang đó không có phụ với sứ mệnh của mình.

...

Trong biệt thự của Thượng Quan Môn.

Một tên thủ hạ đi vào, cúi thấp đầu với Thượng Quan Môn, mở miệng nói: “Cậu chủ, nhiệm vụ ám sát tên đó thất bại rồi.”

Thượng Quan Môn đang ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy tên thủ hạ đó nói, lập tức mở mắt ra, ánh mắt lộ ra một tia tức giận.

“Thất bại rồi? Tại sao? Chẳng lẽ một cao thủ trong bảng chiến thần, cũng không đối phó tên đó?” Thượng Quan Môn rõ ràng có chút bực tức.

“Tình hình cụ thể không rõ, có điều tôi thấy Dương Vương mặt đen dẫn tên đó về Diễn Võ Quán, nhìn trông không giống ám sát thất bại, chắc là giữa chừng xuất hiện tình huống khác.” Thủ hạ trả lời.

Thượng Quan Môn nghiến răng, sau đó cầm chiếc ly trên chiếc bàn, nặng nề ném xuống đất.

“Thứ đáng chết, tôi không tin tôi đường đường là cậu chủ của gia tộc Thượng Quan lại không giết được một con chó, người trên bảng chiến thần không giết được anh ta, vậy thì để người của tôi đích thân ra tay!”

Thủ hạ ngẩng đầu liếc nhìn Thượng Quan Môn, mở miệng nói: “Cậu chủ, nơi này là địa bàn của Quan Lĩnh, mặc dù nơi này không có quy định không được giết người, nhưng người vượt quyền người của nơi này cũng không được phép, nếu như người của chúng ta làm, sợ rằng sẽ dẫn đến sự bất mãn của ông chủ của Quan Lĩnh.”

Thượng Quan Môn hít một hơi thật sâu, anh ta vốn dĩ đến đây để hưởng thụ, không ngờ lại bị chọc giận, điều này khiến trong lòng anh ta đương nhiên không thoải mái.

Một lúc sau, anh ta thả lỏng, nói một câu với tên thủ hạ: “Được rồi, tôi biết chừng mực, anh đi xuống đi, tôi sẽ nghĩ cách đối phó với thằng đó.”