Lâm Thanh Diện đi cùng với người của phòng số 13 ra, dưới sự dẫn dắt của cao thủ Quan Lĩnh, đang đi ra phía bên ngoài.
Thời điểm tranh tài, ngoại trừ người cần bước lên võ đài thì tất cả những người ở đây đều cần phải đi xem thi đấu, đây cũng là một trong số ít cơ hội để cho những người bị giam cầm trong lòng đất có cơ hội được ra ngoài hít thở không khí.
Quan Lĩnh sắp xếp như vậy chủ yếu là vì muốn hình thành đối kháng cho người ở trong từng phòng, tạo nét cho bầu không khí trên sân.
Trên đường bước ra ngoài, Lâm Thanh Diện nhìn thấy được tình huống trong những căn phòng khác, đa số những căn phòng ở phía trên đều không khác gì mấy, nhưng mà bởi vì những người ở bên trong hoàn toàn không giống nhau, cho nên tình huống hình thành đoàn thể nhỏ cũng không giống nhau.
Trong mỗi căn phòng đều có một cái màn hình, có thể dùng để quan sát cuộc tranh tài ở bên ngoài, để cho những người ở đây có thể hiểu được tình hình về sức chiến đấu của những phòng khác.
Lúc đi ngang qua những căn phòng này, tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn chằm chằm vào người của phòng số 13, không ít người của phòng số 13 đều không tự chủ cúi đầu dưới ánh mắt của tất cả những người này.
“Người của phòng số 13 là một đám bỏ đi, ra ngoài bị đánh à, lần này các người dự định chết mấy người trên võ đài vậy?”
“Tôi khuyên các người vẫn nên trực tiếp nhận thua đi, phòng 13 của các người chính là căn phòng yếu nhất do Quan Lĩnh đã công nhận, cho dù là đụng phải ai đi nữa thì các người cũng không thể thắng được đâu, một nhóm gà yếu ớt.”
“Một đám yếu ớt, nhìn bộ dạng oan ức đó của các người đi, bây giờ phụ nữ còn mạnh hơn so với các người đó, thật sự không biết là những người này sao có thể bước vào Quan Lĩnh được chứ.”
...
Trong mỗi một căn phòng với mỗi một căn phòng đều tồn tại cạnh tranh kịch liệt, cho nên một khi có cơ hội thì bọn họ đều sẽ thỏa thích mà trào phúng người của những phòng khác.
Phòng số 13 là căn phòng yếu nhất, đương nhiên là đối tượng của tất cả mọi người vây quanh công kích.
“Mẹ kiếp, cái tên đó không phải là cái tên đã từng vào đây cùng với tôi hay sao? Đá một cước chết tên sói hoang luôn, cậu ta lại bị chia đến phòng số 13, thật sự không may mà. Bây giờ xem ra lợi hại cũng vô dụng thôi, vận khí không tốt, đá một đá chết người thì cũng đều vô dụng.” Tam Điều của phòng số 9 đang nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện đi ngang qua ở bên ngoài, mặt mũi tràn đầy cảm thán.
Những người còn lại cùng nhau vào đây cùng với Lâm Thanh Diện, trên mặt tràn đầy nụ cười lạnh, theo suy nghĩ của bọn họ, Lâm Thanh Diện lợi hại như vậy mà bị chia đến phòng yếu nhất, đó chính là một chuyện rất hài hước.
Lâm Thanh Diện hoàn toàn không nhìn thấy những châm chọc và khiêu khích của những người đó, anh cảm thấy qua ngày hôm nay, tất cả mọi người sẽ thay đổi cách nhìn đối với người của phòng số 13.
Rất nhanh, mọi người liền đi đến phía trước của một cái thang máy cỡ lớn, ở đây bọn họ thấy được đám người của phòng số 7, cả đám người kia đều dùng con mắt xem nhẹ nhìn chằm chằm người của phòng số 13, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.
Chỉ so về mặt khí thế thì người của phòng số 7 rõ ràng cao hơn một cấp độ so với người của phòng số 13, người của phòng số 7 trông có vẻ cũng lợi hại hơn một chút.
“Đứng ở đầu tiên nhất chính là lão đại của phòng số 7, biệt danh là Cuồng Đao. Sức lực mạnh cực kỳ, người này chiến đấu giống như là một thanh đao nhanh nhẹn, sắc bén, trong tất cả những căn phòng này, thực lực của người này cũng có thể được xếp ở phía trước. Nhưng mà có lẽ là hắn ta sẽ không ra sân, nếu không thì năm người các cậu ra sân chỉ sợ là một người cũng không có cách nào còn sống sót mà bước xuống võ đài.” Hoa Man nhỏ trọng giới thiệu ở bên tai của Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện đánh giá trên dưới tên Cuồng Đao kia một chút, cảm giác người này chỉ là đứng đó thôi, nhưng mà cũng mang đến cho người ta một loại cảm giác áp bức, suy nghĩ kỹ lại thì nó quả thật giống như là một lưỡi dao.
“Đám rác rưởi của phòng số 13, chờ một lúc nữa ra sân thì các người cứ trực tiếp quỳ xuống gọi lão đại của chúng tôi mười tiếng ông nội, vậy thì chúng tôi có thể để cho các người chết không thê thảm như vậy, nếu không thì các người hãy chờ đợi mà chết trong tra tấn và đau khổ đi.” Một người đứng ở bên cạnh của Cuồng Đao cười lạnh mở miệng nói.
Hoa Man cắn răng trả lời một câu: “Đừng quá đắc ý, còn chưa bước lên võ đài, kết quả như thế nào thì ai cũng không nói chắc được đâu, đến lúc đó đừng có tự mình đánh lên mặt mình.”
“Làm tao buồn cười chết đi được, Hoa Man, không phải là đầu óc của mày bị nước vào rồi đó chứ, chẳng lẽ mày thật sự cho rằng dựa vào mấy con gà yếu ớt như bọn mày cũng có thể đánh được bọn tao à? Hơn nữa lần này có một niềm vui lớn đang chờ bọn mày đó, chờ một lát nữa lên võ đài rồi thì bọn mày sẽ biết thôi.” Người kia tiếp tục nói.
Trong lòng của Hoa Man lộp bộp, không biết bất ngờ mà người kia nói là có ý gì, có điều là hắn ta vẫn vô thức nhìn về phía Cuồng Đao ở bên kia, trong lòng dâng lên một dự cảm bất an.
Cuồng Đao cũng khinh bỉ liếc nhìn đám bọn họ một chút, sau đó làm một động tác giơ ngón tay cái lên chỉ xuống phía dưới với đám người của Hoa Man, sau đó liền quay người đi vào trong thang máy.
Những người còn lại cũng đi vào theo, trên mặt viết đầy sự tự tin.
“Đừng có ủ rủ như vậy nữa, trải qua lần này thì tôi sẽ để cho cơm nước của mọi người có một vài thay đổi.” Lâm Thanh Diện mở miệng nói một câu.
Nhưng mà không ai đáp lại anh, theo như bọn họ nghĩ thì lời nói này của Lâm Thanh Diện căn bản chính là vì muốn an ủi bọn họ.
Hoa Man hơi xấu hổ cười cười, vốn dĩ còn muốn làm bầu không khí sôi nổi lên một chút, nhưng mà cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Không đầy một lát sau, thang máy đi xuống, đám người của Lâm Thanh Diện cùng nhau đi vào trong thang máy. Thang máy dần dần lên cao, Lâm Thanh Diện cảm giác được nhiệt độ cũng đã thay đổi cao hơn một chút.
Bọn họ bước ra ngoài từ trong thang máy, đi theo cao thủ của Quan Lĩnh bước về phía trước, rất nhanh liền đến phía trước của võ đài.
Lâm Thanh Diện liếc mắt nhìn bốn phía một chút, phát hiện nơi này có kiến trúc hình bầu dục, từ giữa võ đài hướng lên có thể trực tiếp nhìn thấy trời xanh ở bên trên, mà lúc này ở mỗi tầng lầu đều có không ít người đang nhìn về phía võ đài, những người kia đều là những người giàu có trên thế giới đến Quan Lĩnh để hưởng thụ.
Người của phòng số 13 và phòng số 7 đứng ở hai bên võ đài, chờ đợi trọng tài tuyên bố cuộc đấu bắt đầu.
Ở trên võ đài có một cái màn hình, bên trên biểu hiện tình huống đặt cược của hai bên, lúc này người của phòng số 7 đã được đặt cược hơn một nghìn năm trăm tỷ, người của phòng số 13 được đặt cược ba trăm tỷ, vẫn khiến cho Lâm Thanh Diện cảm thấy rất bất ngờ.
Trong cảm nghĩ của anh chắc là không có người nào đặt cược cho người của phòng số 13 thắng mới đúng, hơn nữa còn đặt cược một con số nguyên, để cho Lâm Thanh Diện cảm giác chắc là một người đặt, cũng không biết là người cược này là ai.
Đồng thời anh cũng âm thầm chặc lưỡi ở trong lòng mình, ở đây chỉ là một trận đấu bình thường, vậy mà lại có mức đặt cược như thế này, quả nhiên nơi đây chính là thiên đường của những người giàu có trên đời này. Trong mắt của bọn họ, hai ba nghìn tỷ cũng chỉ là tiền tiêu vặt tiện tay đặt cược mà thôi.
Một lúc lâu sau, sau màn chào hỏi nóng bỏng bên sân chủ nhà với bộ trang phục lấp lánh, những người tham gia trận đấu của hai bên từ từ đi đến võ đài theo thứ tự.
Lâm Thanh Diện bước lên cuối cùng, sau khi đứng vững trên võ đài rồi thì nhìn thoáng qua ở phía đối diện của mình, phát hiện người đang đứng ở bên kia chính là lão đại của phòng số 7, Cuồng Đao.
Lâm Thanh Diện nhíu mày, lúc đó Hoa Man đã nói cho anh biết là loại tranh tài như thế này thì lão đại sẽ không được phép ra sân, nhưng mà bây giờ Cuồng Đao lại đứng ở trên võ đài, cái này khiến cho anh cảm thấy hơi kinh ngạc.
Người phòng của số 13 lập tức bùng nổ, trên mặt tràn đầy nét không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào Cuồng Đao trên võ đài, trên mặt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.
“Vậy là Cuồng Đao lại ra sân, tiêu đời rồi, lần này đã hoàn toàn tiêu đời rồi, bên phía của chúng ta căn bản không có bất kỳ hi vọng thắng lợi nào.”
“Ông trời đây là cố ý không muốn để cho chúng ta sống sót, chắc chắn là có người dùng tiền để Cuồng Đao ra sân, người của phòng số 13 chúng ta không may mắn như vậy à.”
“Con mẹ nó chứ, đây là muốn ép người của phòng số 13 chúng ta đến cùng đường mà.”
Một đám người đều lộ ra vẻ kích động như nhau.
Trên mặt của Hoa Man đều là vẻ kinh ngạc, lúc này mới hiểu được bất ngờ mà người kia nói là gì. Theo quy định thì đúng là lão đại không thể ra sân được, nhưng mà chỉ cần có người bỏ tiền ra thì có thể để cho bất cứ kẻ nào bước lên võ đài. Có điều đây là chuyện rất ít gặp, có làm như thế nào hắn ta cũng không thể nghĩ đến là bọn họ lại phải gặp chuyện như vậy.
Dù sao thì tất cả mọi người đều biết thực lực của người phòng số 13, căn bản không cần đến lão đại ra sân, một khi lão đại ra sân rồi thì thì trận đấu này căn bản cũng không có bất kỳ mơ tưởng gì nữa.
Tất cả mọi người của phòng số 7 đều có chút hả hê mà nhìn chằm chằm vào người của phòng số 13, trông có vẻ như rất nhẹ nhõm.
“Người cuối cùng bước lên ở bên phía bọn họ chắc là người mới nhỉ, trước kia chưa từng nhìn thấy, phòng số 13 thật sự không có ý định thắng à? Vậy mà lại để một người mới ra sân.”
“Làm tao tức cười chết đi được, quả nhiên nhóm người của phòng số 13 đều là một đám bỏ đi, để cho một người mới ra sân, chỉ sợ là vừa mới bắt đầu thì đã sợ tè ra quần rồi.”
“Người mới này nhìn như là một tên gà yếu ớt, năng lực tìm đường chết của phòng số 13 quả thật khiến cho tao bội phục.”
...
“Xin thưa mọi người, trước khi cuộc thi đấu bắt đầu thì tôi có một tin tức cần phải tuyên bố. Vừa rồi có một cậu chủ của gia tộc Thạch Xuyên ở nước Đông Doanh đã bỏ ra sáu trăm tỷ để mua mạng của tất cả những người bên thua, tức là hôm nay chỉ có bên thắng có thể rời khỏi, hi vọng là tuyển thủ của chúng ta có thể liều mạng một chút, mang đến cho mọi người một cuộc tranh tài đặc sắc.” Âm thanh của người dẫn chương trình quanh quẩn trong toàn bộ võ quán.
Người của phòng số 13, ngoại trừ Lâm Thanh Diện, trên mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng sâu sắc.
Mà những người ở bên phòng số 7 thì đều một mặt hưng phấn, trong mắt của bọn họ bọn, người của Lâm Thanh Diện đã sắp thành người chết rồi.