Rể Quý Trời Cho

Chương 415: Đăng thiên thê




Lâm Thanh Diện thấy Hoa Man cầu xin tha thứ thì lúc này mới dừng lại, sau đó quay đầu nhìn đám người đứng ở sau lưng, giọng nói lạnh lùng: “Còn có ai không phục không?”

Tất cả mọi người đều lùi về phía sau hai bước theo bản năng, có không ít người vô thức che kín hạ bộ của mình lại.

Thực lực mà Lâm Thanh Diện đã xuất ra là không cần nghi ngờ gì, ở trong căn phòng số 13, sức mạnh của Hoa Man đã dữ tợn rồi, vậy mà Lâm Thanh Diện lại có thể đánh cho Hoa Man trở thành một tên ẻo lã một cách nhẹ nhàng như vậy, đủ để thấy Lâm Thanh Diện đáng sợ.

Lúc này Hoa Man xoay người lại, rống lên một câu với đám người ở sau lưng: “Sau này anh ấy chính là lão đại trong căn phòng này của chúng ta, nếu như các người có ai không phục, vậy thì trước tiên phải bước qua một cửa này của tôi! Sau này tôi chính là con chó trung thành của lão đại, các người có nghe rõ ràng hay chưa?”

Giọng nói của Hoa Man đã không còn hùng hồn giống như trước đây, mà đã hoàn toàn trở nên hơi nhẹ nhàng một chút. Lúc Lâm Thanh Diện nghe thấy hắn ta nói chuyện, thậm chí còn có chút hoài nghi mấy cú đá này của mình đã trực tiếp đá cho hắn ta xảy ra vấn đề.

Đám người này nghe thấy giọng nói của Hoa Man thì đều có xúc động muốn cười, nhưng mà đều nhịn xuống, nhanh chóng gật nhẹ đầu với hắn ta, sau đó hô một tiếng với Lâm Thanh Diện: “Hoan nghênh lão đại.”

Hoa Man nghiêng đầu qua chỗ khác, lộ ra một nụ cười nịnh nọt với Lâm Thanh Diện, lên tiếng nói: “Lão đại, sau này tất cả những người ở trong căn phòng này đều sẽ nghe lời của lão đại, em chính là đàn em số một dưới tay của anh, anh có chuyện gì thì cứ trực tiếp dặn dò em là được rồi.”

“Nói tình huống ở nơi này cho tôi nghe một lần đi.” Lâm Thanh Diện nói, thật ra thì trong lòng của anh hơi nghi hoặc một chút, dù sao thì cái tên Hoa Man này cũng là lão đại ở nơi này, nhưng mà chỉ bị mình đá có mấy đá liền thành thành thật thật giao nộp vị trí lão đại này ra, cái này khiến cho trong lòng của anh luôn có một loại cảm giác kỳ quái.

Nhìn bộ dạng của Hoa Man sau khi giao vị trí lão đại lại cho Lâm Thanh Diện, còn giống như là có một loại cảm giác trút được gánh nặng.

Lúc này Hoa Man gật đầu nói: “Chúng ta đi đến bên giường ngồi xuống đi, anh vừa mới tỉnh dậy, chắc có lẽ là sức khỏe vẫn còn chưa khôi phục.”

Lâm Thanh Diện cũng không từ chối, đi cùng với Hoa Man qua phía bên kia phòng. Ở bên kia là một loạt những cái giường chung, ở bên trên đó có rất nhiều chăn mền, để cho những người này nằm ngủ thì cũng dư xài.

Đương nhiên là Lâm Thanh Diện cũng đã nghĩ đến một loại khả năng khác, ở nơi đây chuẩn bị giường chiếu cũng coi như là phù hợp, nhưng mà cũng không đại biểu tất cả mọi người đều có thể còn sống sót mà ngủ trên cái giường này.

Sau khi đi đến bên giường, trên mặt của Hoa Man tràn đầy vẻ nhiệt tình dẫn Lâm Thanh Diện đến chính cái giường của hắn ta. Cái giường này của hắn ta so sánh với những cái giường còn lại thì sạch sẽ hơn rất nhiều, hơn nửa chăn mền cũng được xếp chỉnh tề.

“Lão đại, đây là giường của em, là cái giường sạch sẽ nhất ở trong phòng này. Thật sự không dám giấu diếm, em có bệnh thích sạch sẽ, không thể chịu đựng được hoàn cảnh dơ bẩn, đám đàn em đó cũng không dám làm cho giường của em bị bẩn.” Lúc nói chuyện, trên mặt của Hoa Man còn lộ ra vẻ đắc ý.

Lâm Thanh Diện nhìn thoáng qua cái giường của Hoa Man, sau đó lại liếc mắt nhìn có một cái giường ở cách đó không xa vẫn không có ai động vào, lên tiếng hỏi: “Sau này tôi phải ngủ trên cái giường đó à?”

Hoa Man nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Không sai, ở nơi của bọn em được đối xử như nhau, cho dù là lão đại cũng không có chỗ ngủ có khác biệt quá lớn, có sạch sẽ hay không thì hoàn toàn dựa vào sở thích của mình.”

Lâm Thanh Diện như có điều suy nghĩ mà nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đưa tay ra chỉ vào cái giường không có ai động vào ở phía bên kia, nói: “Sau này anh ngủ bên đó đi.”

Tiếp theo đó anh liền ngồi lên cái giường trước mặt, phát hiện là cái giường này quả thật sạch sẽ hơn những cái giường khác rất nhiều.

Hoa Man lập tức sửng sờ, sau đó cũng hiểu được ý của Lâm Thanh Diện, có chút không tình nguyện mà nói: “Lão đại, chăn mền trên cái giường này của em đều phải dùng sức lực rất lớn mới có thể làm ra được, ở một nơi như thế này mà muốn làm ra một bộ chăn mền sạch sẽ như vậy là không dễ dàng..."

“Sao vậy? Chẳng lẽ là anh muốn làm trái với mệnh lệnh của lão đại là tôi ư?” Lâm Thanh Diện lạnh giọng nói một câu.

Hoa Man bị khí thế của Lâm Thanh Diện dọa nhảy một cái, lập tức cắn răng nói: “Có thể chuẩn bị cho lão đại một cái giường sạch sẽ, đó chính là vinh hạnh của em.”

Lâm Thanh Diện cười gật đầu, sau đó kêu Hoa Man nói một chút tình huống ở nơi đây.

Hoa Man thủ thỉ nói, đại khái Lâm Thanh Diện cũng hiểu rõ ràng được hiện tại mình đang ở một nơi như thế nào.

Ở đây đúng là Quan Lĩnh, hơn nữa bọn họ còn ở dưới mặt đất, nói trắng ra là bọn họ giống như là những phạm nhân bị Quan Lĩnh giam cầm.

Ở đây có tổng cộng mười lăm căn phòng giống như thế này, ở chỗ bọn họ là phòng số 13, ở trong mỗi căn phòng đều có không ít hơn hai mươi người, tất cả mọi người ở đây đều vào đây thông qua con đường giống như của Lâm Thanh Diện.

Mục đích Quan Lĩnh sàng lọc những người này vào đây quả thật có chút giống với những lời đồn mà Lâm Thanh Diện đã nghe được, bọn họ đến đây tác dụng duy nhất đó chính là chiến đấu, hơn nữa còn dưới sự quan sát của những tập đoàn giàu có bậc nhất trên thế giới, tiến hành một cuộc vật lộn sinh tử.

Nói dễ hiểu một chút thì đám người của bọn họ chính là quyền thủ do Quan Lĩnh chuyên nuôi dưỡng, nơi như Quan Lĩnh này càng giống với một đấu trường có cấp bậc thế giới.

Đương nhiên là Quan Lĩnh không thể nào tìm nhiều người liều mạng như vậy để tiến hành một cuộc biểu diễn chém giết, ở nơi này còn có cao thủ có thực lực lớn mạnh hơn nhiều, chỉ có điều là đám người bọn họ sẽ không xuất hiện trong địa lao này, đãi ngộ của những cao thủ kia tốt hơn nhiều so với bọn họ.

Mỗi một căn phòng nhỏ ở đây tương đương với một đoàn thể nhỏ, vì để cho những đoàn thể nhỏ này sinh ra xung đột kịch liệt với nhau, trên đấu trường có thể càng liều mạng hơn, đồ ăn của Quan Lĩnh cho mười lăm căn phòng này trong mỗi tháng là có giới hạn nhất định, hơn nữa có thể đạt được bao nhiêu thì phải cần nhìn xem biểu hiện trên đấu trường của mỗi phòng.

Phòng nào có thực lực yếu nhất thì sẽ được chia rất ít đồ ăn, hơn nữa còn là loại thấp kém, trên cơ bản không có chất dinh dưỡng gì. Dưới chiến đấu với cường độ cao, dinh dưỡng không có đủ, cho dù thực sự có đầy đủ đi nữa thì cũng sẽ bởi vì thể lực chống đỡ không nổi mà không phát huy hết được.

Bởi vì là hình thức này, ở đây những người nào mà không có thực lực thì rất nhanh sẽ bị đào thải, cho nên người có thể tiếp tục kiên trì được đều là những người có chút thực lực chống đỡ nổi.

Mà theo những gì mà Hoa Man nói, phòng số 13 của bọn họ là thuộc về một căn phòng tương đối kém, những người ở đây chưa từng được ăn no trong một khoảng thời gian rất lâu.

Lúc nói những lời này, Hoa Man còn có chút chột dạ, bộ dạng đó cứ giống như là đang nói những chuyện này không có liên quan gì đến hắn ta.

Bởi vì đây là một nơi lấy thực lực làm đầu, dưới tình huống không chia đủ đồ ăn, những người trong các căn phòng này sẽ rất có khả năng xuất hiện tình huống tự chém giết lẫn nhau để tranh giành đồ ăn.

Vì để đề phòng lại tình huống này xuất hiện, người của Quan Lĩnh quy định trong mỗi một căn phòng nhất định phải có một lão đại, lão đại này trong lúc bình thường sẽ có được một vài lợi ích, có quyền được quản lý cả phòng.

Nhưng mà một khi xuất hiện tình huống không đủ đồ ăn thì phải cần lão đại này ra mặt khiêu chiến lão đại của bất kỳ một căn phòng nào khác, nếu như có thể thắng, vậy thì có thể lấy đi một nửa đồ ăn trong căn phòng của bọn họ. Nhưng nếu như thua, Quan Lĩnh cũng sẽ phân đồ ăn cho căn phòng này giống như vậy, nhưng mà lão đại này cũng chỉ có một con đường là chết.

Nghe Hoa Man nói đến cái này, Lâm Thanh Diện mới hiểu được tại sao lúc đó Hoa Man lại dễ dàng trao tặng lại vị trí lão đại cho mình, hắn ta đây là đã biết trong phòng số 13 đều là những tên gà mờ, sớm muộn gì cũng sẽ có lúc không có đủ đồ ăn, vậy thì khi đó sẽ đến phiên hắn ta liều mạng.

Cho nên nhường lại vị trí lão đại này cho ai đó, hắn ta còn có thể nhẹ nhõm hơn một chút, ít nhất là không cần phải lấy tính mạng của mình để đi tranh giành đồ ăn thay cho những người này.

Sau khi nghe xong thì Lâm Thanh Diện nhíu mày, Hoa Man chỉ nói tình huống ở nơi này một cách khái quát, cũng không có nói ra nhiều tin tức có tác dụng.

Anh đến đây là để tìm kiếm Lâm Trung Thiên, cũng không phải là đến chỗ này để làm quyền thủ mà biểu diễn.

“Anh đã từng nghe đến cái tên Lâm Trung Thiên chưa?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.

Hoa Man suy nghĩ một lát rồi lắc đầu với Lâm Thanh Diện, nói: “Chưa từng nghe nói, mặc dù là em đã ở đây ba năm rồi, nhưng mà cho đến nay em vẫn chưa từng nghe thấy một cái tên như thế.”

Lâm Thanh Diện gật đầu, Lâm Trung Thiên đã mất tích vào bảy tám năm trước, người ở nơi này chưa từng nghe thấy tên của ông ấy cũng là chuyện bình thường thôi.

“Vậy thì anh có biết phải làm như thế nào để đi ra khỏi nơi này không, đi lên trên mặt đất ấy?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Cái này anh có nghĩ cũng đừng nghĩ, trừ phi lúc lên đấu trường thì sẽ cho anh đi lên, những lúc khác thì anh có nghĩ cũng đừng nghĩ là ra ngoài được. Nếu như anh dám cưỡng ép vượt ngục thì sẽ bị cao thủ của Quan Lĩnh đuổi giết, chắc có lẽ là anh vẫn còn chưa rõ ràng cao thủ Quan Lĩnh có khái niệm gì, vậy thì để em nói cho anh biết, tùy tiện chọn một người trong đám của bọn họ là có thể giết hết tất cả những người trong mười lăm căn phòng này.” Hoa Man nhắc nhở.

Lâm Thanh Diện nhíu mày, không nghĩ đến cao thủ của Quan Lĩnh lại mạnh như vậy.

“Vậy lúc nãy các người nói Đăng Thiên Thê là cái gì vậy?” Lâm Thanh Diện lại hỏi.

Hoa Man bất đắc dĩ cười cười nói: “Cái đó thì anh cũng đừng nghĩ đến, cái món đồ chơi đó cũng đã sắp trở thành truyền thuyết ở đây rồi. Thật ra thì Đăng Thiên Thê chính là tiến hành một trận thi đấu khiêu chiến liên tục, trong vòng một ngày anh phải liên tiếp khiêu chiến được chín vị cao thủ của Quan Lĩnh, thực lực của chín vị cao thủ này mỗi một người còn mạnh hơn một người, nghe nói là người cuối cùng còn có sức lực xuyên thấu tường, một đầu ngón tay của người ta cũng có thể đâm chết được người khác. Kể từ lúc Quan Lĩnh tồn tại cho đến ngày hôm nay, tổng cộng cũng chỉ có hai người Đăng Thiên Thê thành công, nếu như thành công thì anh sẽ nhận được tự do của Quan Lĩnh, hơn nữa sẽ nhận được sự ưu ái của ông chủ Quan Lĩnh, có thể nói là một bước lên mây. Nhưng mà người có thể Đăng Thiên Thê thành công thì cũng đều là cao thủ đẳng cấp thế giới, người như thế này cho dù là đi đến nơi đâu thì cũng là nhân vật phong vân, muốn thành công Đăng Thiên Thê thật sự quá khó. Em biết những người đã nếm thử Đăng Thiên Thê, bình thường đều không qua nổi cửa thứ nhất thì đã bị giết chết rồi.”

Sau khi nghe thấy những lời giải thích của Hoa Man, Lâm Thanh Diện như có điều suy nghĩ. Cái mà anh để ý cũng không phải là độ khó của Đăng Thiên Thê, mà là biết Quan Lĩnh cũng không phải là nơi không có cách nào ra ngoài, chỉ cần Đăng Thiên Thê thành công thì có thể nhận được sự tự do. Chỉ là muốn thành công thì độ khó quá lớn mà thôi, cho nên đến nay cũng chỉ mới có hai người thành công.

Mặc dù không biết rõ được thực lực của cao thủ Quan Lĩnh đó mạnh đến cỡ nào, ít nhất là Lâm Thanh Diện biết rằng cả một đời của mình cũng sẽ không bị nhốt ở chỗ này, nếu như anh có thể tìm được nơi ở của Lâm Trung Thiên, vậy thì anh cũng sẽ không để ý mà thử Đăng Thiên Thê này một lần.

Bây giờ anh vừa mới đến nơi này, vẫn còn có rất nhiều tình huống chưa quen thuộc, cho nên không thể tùy tiện đi làm những chuyện này, tất cả đều phải chờ đến lúc quen thuộc tình hình nơi này rồi thì lại tính tiếp.

Trong lúc Lâm Thanh Diện và Hoa Man đang nói chuyện phiếm với nhau, có nhân viên làm việc của Quan Lĩnh đi đến xử lý thi thể đó, sau đó lại có một người đàn ông mặc đồng phục màu đen đi đến chỗ của bọn họ, nói chuyện mà không có biểu cảm gì: “Phòng số 13, chiều nay có một trận thi đấu võ đài, đối thủ của các người là phòng số 7, mười người chiến đấu với nhau, phòng của các anh chọn ra năm người, nếu như lần này các anh thua thì mức độ đồ ăn của các anh sẽ xuống đến mức thấp nhất.”

Nghe được lời nói của người đó, những người ở trong căn phòng này đều lập tức trầm mặc.