Rể Quý Trời Cho

Chương 376: Kế hoạch huấn luyện




“Thì ra cậu giữ tôi ở lại là muốn tôi làm lao công à, tôi còn tưởng rằng cậu muốn phục vụ tôi ăn sung mặc sướng một thời gian nữa đấy.” Lý Vân Khê lườm Lâm Thanh Diện một cái, hiển nhiên rất không hài lòng đối với sắp xếp của anh.

“Trần Tài Anh cũng được coi là người có máu mặt ở Hồng Thành, anh giúp anh ta nâng cao thực lực, đương nhiên anh ta sẽ không bạc đãi anh.” Lâm Thanh Diện cười nói.

Sở dĩ anh đưa ra yêu cầu này với Lý Vân Khê, tất nhiên là bởi vì thực lực hiện giờ của Trần Tài Anh vẫn còn hơi yếu so với bên phía Kinh Đô.

Hồng Thành là nơi Hứa Bích Hoài sinh sống, tất nhiên Lâm Thanh Diện phải cho cô hoàn cảnh sống an toàn nhất, sau chuyện của Triệu Xuân Diệu lần trước, anh suy nghĩ biện pháp nâng cao thực lực cho đám người Trần Tài Anh, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội.

Lần này Lý Vân Khê đến tham gia hôn lễ của anh, anh cũng nhân cơ hội này giữ Lý Vân Khê ở lại, bằng trình độ của Lý Vân Khê, chỉ cần đưa ra phương hướng, lập ra kế hoạch huấn luyện thích hợp cho đám người Trần Tài Anh, tin rằng không lâu sau là có thể khiến cho Trần Tài Anh có được một đám thuộc hạ không thua kém gì nhà họ Lâm ở Kinh Đô.

Một lát sau, Lâm Thanh Diện gọi hai người Trần Tài Anh và Lý Huỳnh Thái đến, nói cho bọn họ biết suy nghĩ của mình.

“Anh Diện, anh như thế này cũng thật coi thường bọn em quá, mặc dù thực lực của bọn em không bằng anh, nhưng cũng không phải là người nào cũng có thể tùy tiện ức hiếp, em cảm thấy thật ra cũng không cần phải có người nào dạy dỗ, không chừng thực lực người dạy còn không bằng em đâu.”

Lý Huỳnh Thái liếc mắt nhìn Lý Vân Khê bên cạnh Lâm Thanh Diện, rõ ràng cảm thấy thực lực của mình đủ mạnh rồi, hơn nữa anh ta cũng không thấy cái người thoạt nhìn không mạnh mẽ chút nào này có thể dạy được cho mình cái gì.

Trần Tài Anh đã từng nghe nói đến võ quán Vân Khê ở Kinh Đô, mà trong ngày hôn lễ của Lâm Thanh Diện, người giới thiệu khách quý gọi người này là Lý Vân Khê, vậy người này chín mươi chín phần trăm chính là chủ của võ quán Vân Khê rồi.

Vậy mà bây giờ Lý Huỳnh Thái lại có thái độ khinh thường người ta như thế, điều này khiến cho Trần Tài Anh cảm thấy thằng nhóc này cũng thật sự rất cứng đấy.

Anh ta giơ tay kéo kéo Lý Huỳnh Thái, ra hiệu cho anh ta đừng nói lung tung.

Lý Huỳnh Thái bị kéo đến nóng nảy, quay đầu nghi ngờ nhìn Trần Tài Anh, lên tiếng hỏi: “Anh túm quần áo của tôi làm gì?”

Trần Tài Anh im lặng nhìn Lý Huỳnh Thái, cất lời nói một câu: “Không có chuyện gì, quần áo anh gác lên người tôi rồi.”

Lâm Thanh Diện tức giận nhìn Lý Huỳnh Thái, trong khoảng thời gian này anh ta đi theo Trần Tài Anh ở Hồng Thành, có thể nói là hăng hái phấn khởi, không có người nào khiến cho thằng nhóc này nếm mùi thất bại, nên anh ta muốn bay lên tận trời rồi.

“Sao nào, khinh thường huấn luyện viên tôi tìm cho cậu à?” Lâm Thanh Diện lườm Lý Huỳnh Thái nói.

Lý Huỳnh Thái cười hì hì nói với Lâm Thanh Diện: “Cũng không thể nói như vậy, dù sao người ta cũng là bạn bè của anh, tốt xấu gì anh cũng phải nể mặt người ta một chút chứ.”

Lâm Thanh Diện lập tức giận dữ vỗ bàn một cái, tìm cách hồi lâu lại trở thành mình không nể mặt Lý Vân Khê rồi hả.

Lý Vân Khê cũng hơi buồn cười nhìn thuộc hạ này của Lâm Thanh Diện, những năm này có bao nhiêu dòng họ lớn ở Kinh Đô muốn đưa con cháu của bọn họ đến võ quán Vân Khê tập võ, mọi người đều là tranh vỡ đầu cũng muốn giành được một suất đồ đệ của Lý Vân Khê. Tên Lý Huỳnh Thái này lại còn chê ông ta, quả thật khiến cho chủ của võ quán Vân Khê này mất mặt mà.

Ông ta lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Huỳnh Thái lên tiếng: “Cậu cảm thấy thực lực của tôi không bằng cậu?”

Lý Huỳnh Thái lập tức khoe cơ tay của mình, vênh mặt nói: “Nghe nói ông mở võ quán, thực lực của huấn luyện viên chưa chắc đã mạnh, ông cũng đừng để ý quá, con người tôi hay nói thẳng.”

Trần Tài Anh ở bên cạnh bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ thầm thằng nhóc Lý Huỳnh Thái này gặp xui xẻo rồi.

“Bây giờ cậu dốc hết sức đánh vào tôi, tôi nhìn xem rốt cuộc thực lực của cậu mạnh cỡ nào.” Lý Vân Khê cười nói.

Lý Huỳnh Thái sửng sốt, lập tức nói: “Đừng làm loạn, bằng cái cơ thể này của ông, tôi dốc hết sức đánh một quyền, không chừng có thể đánh cho ông vào bệnh viện luôn.”

Sở dĩ anh ta cảm thấy Lý Vân Khê không dạy anh ta được, cũng bởi vì thoạt nhìn thân thể Lý Vân Khê hơi gầy yếu.

Mặc dù thoạt nhìn Lâm Thanh Diện cũng gầy yếu, thực lực lại rất khủng bố, nhưng mà Lý Huỳnh Thái cảm thấy toàn thế giới cũng chỉ có một một tên biến thái như Lâm Thanh Diện, sao có thể mỗi người đều giống anh chứ.

“Ra tay đánh cũng không dám, xem ra là một tên vô dụng, tôi cũng chẳng muốn dạy.” Lý Vân Khê thản nhiên nói.

Lý Huỳnh Thái bị lời nói của Lý Vân Khê kích thích, lập tức hừ lạnh một tiếng, vung quyền đánh lên trên người ông ta.

“Đây chính là ông tự tìm...”

Anh ta còn chưa nói dứt lời, cánh tay Lý Vân Khê đã cử động, dùng tốc độ cực nhanh áp sát vào người Lý Huỳnh Thái, nắm đấm của Lý Huỳnh Thái còn chưa chạm vào người Lý Vân Khê, cả người anh ta đã bay ra xa bảy tám mét rồi.

Trần Tài Anh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, miệng lập tức mở to, khuôn mặt tràn đầy không thể tin nổi nhìn về phía Lý Vân Khê, giống như là nhìn thấy một con quái vật gì vậy.

Sau chuyện của Triệu Xuân Diệu lần trước, Trần Tài Anh cũng hiểu được thực lực tổng thể bên mình chênh lệch rất lớn với bên phía Kinh Đô.

Vì vậy sau đó anh ta đã từng tiến hành một số huấn luyện với thuộc hạ của mình, trong khoảng thời gian này thực lực tổng thể của bọn họ cũng đã tăng lên rất nhiều.

Lý Huỳnh Thái đang ở độ tuổi sung sức nhất, trải qua một thời gian huấn luyện như vậy, thực lực của anh ta được nâng cao rõ ràng nhất, ít nhất mạnh gấp đôi so với trước đó, cho dù so sánh với thuộc hạ nhà họ Lâm mà Triệu Xuân Diệu mang đến trước đó cũng không kém bao nhiêu.

Nhưng mà cho dù là như vậy, Lý Huỳnh Thái vẫn không thể cản nổi một chiêu của Lý Vân Khê, thực lực của chủ võ quán Vân Khê, quả nhiên không thể khinh thường.

Lâm Thanh Diện không hề đau lòng cho Lý Huỳnh Thái chút nào, tính tình Lý Huỳnh Thái táo bạo, lại đang trong độ tuổi ngông cuồng, quả thật cần một người đến trừng trị anh ta.

Lý Huỳnh Thái ngã trên mặt đất tỏ vẻ sững sờ, anh ta có thể cảm nhận được, Lý Vân Khê đã nương tay, nếu không một chưởng vừa rồi đánh ra, chắc chắn anh ta sẽ bị thương nặng.

Người này, sao có thể mạnh như vậy!

Lý Vân Khê thoáng nhìn Lý Huỳnh Thái, thản nhiên nói: “Vậy mà lại bị coi thường ở nơi này, xem ra không thể hiện chút bản lĩnh thì không được.”

Sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, lên tiếng: “Thể chất thằng nhóc kia không tệ, nếu như hướng dẫn thêm, ngày sau trình độ sẽ không thấp, tôi nhận nhiệm vụ này của cậu, cầm giấy đến đi, tôi viết kế hoạch huấn luyện một chút.”

Lâm Thanh Diện mỉm cười đi lấy giấy bút, Lý Vân Khê viết hồi lâu, sau đó đưa cho Trần Tài Anh, nói: “Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người các cậu tiến hành huấn luyện theo kế hoạch này, thằng nhóc kia, gấp đôi.”

Trần Tài Anh nhìn chằm chằm tờ giấy kia, hai mắt lập tức trừng lớn, sau đó hơi đồng tình mà thoáng nhìn về phía Lý Huỳnh Thái.

Lý Huỳnh Thái ở dưới đất đứng dậy, đi đến chỗ Trần Tài Anh, xoa lồng ngực mình nói: “Gấp đôi thì gấp đôi, ông đây cũng không sợ. Sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, trông tôi rất đáng thương sao?”

Trần Tài Anh đưa tờ giấy trong tay mình cho Lý Huỳnh Thái, sau đó vỗ vỗ vai anh ta, nói: “Nén bi thương.”

Lý Huỳnh Thái nghi ngờ liếc nhìn tờ giấy kia, sau đó hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ gối với Lý Vân Khê rồi.

“Anh, về sau anh chính là anh cả của em, em có thể huấn luyện như bình thường không, gấp đôi, muốn mạng em rồi.”

...

Ra khỏi Mãn Thiên Tinh, Lâm Thanh Diện cũng thở dài một hơi, có Lý Vân Khê huấn luyện đám người Trần Tài Anh, tin rằng không bao lâu, thực lực của bọn họ có thể sánh ngang với trình độ của gia đình quyền quý Kinh Đô.

Bây giờ hôn lễ đã xong xuôi, cũng coi như đã giải quyết một nỗi băn khoăn của Lâm Thanh Diện, ngoại trừ Tống Huyền Khanh vẫn có thành kiến với Lâm Thanh Diện ra, sau này hẳn là không có người nào ở Hồng Thành dám khinh thường Lâm Thanh Diện nữa rồi.

Mà cho dù là những khách mời đến tham dự buổi hôn lễ đó, chỉ sợ cũng không có ai còn dám đi ức hiếp Hứa Bích Hoài nữa rồi.

Trở lại khách sạn, Lâm Thanh Diện thu dọn đồ đạc giúp Hứa Bích Hoài, chẳng mấy chốc anh sẽ đến Tô Thành, bởi vì Lý Vân Khê nói người biết thông tin về Quan Lĩnh kia tính tình kỳ lạ, muốn người đó nói ra chuyện liên quan đến Quan Lĩnh cũng không phải là chuyện dễ dàng, vì vậy Lâm Thanh Diện không chắc chắn được mình sẽ ở Tô Thành bao lâu.

Trong khoảng thời gian anh rời đi này, tất nhiên Hứa Bích Hoài về nhà ở rồi, thuận tiện nghĩ cách khuyên nhủ Tống Huyền Khanh một chút.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người cùng nhau đi đến gia viên Trăn Tụy.

Bây giờ một nhà Hứa Trai Hiệp đã biết rõ ràng chênh lệch giữa mình và Tống Huyền Khanh, người ta ở gia viên Trăn Tụy, thật sự không phải là vì sa sút, mà là vì khiêm tốn.

Ngày đó sau khi nhìn thấy những khách quý của hôn lễ, Lô Quế Mai cũng không dám chặn một nhà Tống Huyền Khanh trong khu chung cư nữa, ngược lại, bây giờ bà ta nhìn thấy Tống Huyền Khanh đều phải trốn đi.

Đến cửa nhà, Hứa Bích Hoài trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, Tống Huyền Khanh nhìn thấy Hứa Bích Hoài dẫn theo Lâm Thanh Diện trở về, lập tức chạy đến, kéo Hứa Bích Hoài vào trong rồi chặn Lâm Thanh Diện ở ngoài cửa.

“Bích Hoài có thể trở về, cậu không thể, đừng tưởng rằng cậu tổ chức hôn lễ này thì tôi sẽ cho cậu vào nhà, chuyện này là không thể nào!” Tống Huyền Khanh hô lên.

“Mẹ, Thanh Diện đến dọn đồ giúp con, rất nhanh là anh ấy rời đi rồi, mẹ làm gì phải cay nghiệt như vậy, ngay cả cửa nhà cũng không cho anh ấy bước vào.” Hứa Bích Hoài nói.

“Cậu ta muốn đi? Đi làm gì?” Tống Huyền Khanh lên tiếng hỏi.

“Đi làm chuyện của mình, mẹ mau cho anh ấy đi vào đi, nếu không mẹ mang đồ đạc vào giúp con.” Hứa Bích Hoài trả lời.

Lúc này Tống Huyền Khanh mới thả cho Lâm Thanh Diện đi vào, còn lẩm bẩm một câu: “Hừ, chắc chắn lại muốn đi gieo rắc tai họa cho người ta, cái đồ tai họa cậu ta, cho dù đi đến nơi nào cũng sẽ khiến cho người ta xui xẻo.”

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời này của Tống Huyền Khanh, không thể nín được mỉm cười, nếu quả thật nói như vậy, lời của Tống Huyền Khanh cũng không sai, dù sao những người chọc vào anh đều thật sự rất xui xẻo.

Sau khi đặt đồ xuống, Lâm Thanh Diện lại dặn dò Hứa Bích Hoài một số chuyện, sau đó quay người rời khỏi nhà.

Sắc mặt Tôn Tuệ Phương tràn đầy tâm sự nhìn Lâm Thanh Diện rời đi, sau đó hít sâu một hơi, cầm áo khoác của mình lên, nói với Hứa Bích Hoài và Tống Huyền Khanh là mình ra ngoài mua thức ăn, sau đó vội vàng đi ra ngoài.

Dưới tầng, Tôn Tuệ Phương đuổi kịp Lâm Thanh Diện, trên mặt tràn đầu sốt ruột.

“Chị Tôn, chị làm sao vậy? Sao lại gấp gáp như thế.” Lâm Thanh Diện nhìn Tôn Tuệ Phương đuổi theo, cảm thấy kỳ lạ.

Tôn Tuệ Phương lộ vẻ bất đắc dĩ, sau đó trên mặt mang đầy khó xử nói: “Lâm Thanh Diện, tôi thật sự bước đến đường cùng rồi, cầu xin cậu cứu con gái của tôi, bây giờ tôi cần chín tram triệu, cậu có thể cho tôi vay không, chỉ cần cậu có thể cho tôi vay, cho dù tôi làm trâu làm ngựa cho cậu cả đời, tôi cũng không một lời oán hận.”