Rể Quý Trời Cho

Chương 365: Tôi cảm thấy anh ta nói rất đúng




Trong nhà Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm thiệp mời hôn lễ Lâm Thanh Diện phái người đưa đến, sắc mặt sầm lại khói coi.

Một lúc lâu sau, bà quăng tấm thiệp mời kia lên bàn, lớn tiếng quát: “Tên Lâm Thanh Diện này thật sự khiến người ta tức chết, cậu ta lại còn muốn tổ chức hôn lễ với Bích Hoài tại Lâu Đài Thủy Tinh thật, chắc chắn là Bích Hoài bị lời ngon tiếng ngọt của Lâm Thanh Diện lừa gạt. Chẳng lẽ Lâm Thanh Diện không biết bây giờ Lâu Đài Thủy Tinh này là tiêu điểm của người dân toàn thành phố sao? Cậu ta cử hành hôn lễ ở nơi đó là muốn cho nhà chúng ta mất hết mặt mũi à!”

Tôn Tuệ Phương đang quét dọn và Hứa Quốc Hoa đang chọc chim trên ban công nghe thấy lời Tống Huyền Khanh đều giật nảy mình, sau đó bọn họ vội vàng đi về phía bà ta.

“Lẽ nào tiệc rượu của Lâu Đài Thủy Tinh đang vô cùng sôi nổi gần đây chính là hôn lễ của Bích Hoài và Lâm Thanh Diện? Lâm Thanh Diện cũng thật bạo tay, có thể tổ chức hôn lễ ở nơi như vậy, chắc chắn cậu ta phí không ít công sức nhỉ?” Hứa Quốc Hoa lên tiếng, ông ta vẫn cảm thấy vui vẻ thay Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài.

Tôn Tuệ Phương cầm thiệp mời trên bàn lên nhìn thoáng qua, trên mặt cũng nở nụ cười vui vẻ, cất lời: “Lâm Thanh Diện và Bích Hoài cử hành lại hôn lễ là chuyện tốt nha, chỉ là sao mấy ngày nay bọn họ không về nhà ở nhỉ?”

Tôn Tuệ Phương còn không biết chuyện Hứa Bích Hoài trở mặt với Tống Huyền Khanh.

Tống Huyền Khanh nghe thấy lời Tôn Tuệ Phương nói, lập tức trừng mắt lườm bà ta, lên tiếng: “Đây là chuyện tốt chó má gì chứ, Lâm Thanh Diện lại muốn vứt hết thể diện của nhà chúng tôi một lần nữa đây mà, bây giờ bà còn có thể ở trong nhà chúng tôi đều là bởi vì tôi tốt bụng, Lâm Thanh Diện đã không còn là người của nhà chúng tôi rồi, về sau nếu bà còn dám nói chuyện giúp cậu ta, cẩn thận tôi đuổi bà đi.”

Tôn Tuệ Phương biến sắc, không ngờ Tống Huyền Khanh lại có thể nói ra loại lời ‘Lâm Thanh Diện đã không phải là người nhà bà ta’ như vậy, bởi vì cũng không biết rõ rốt cuộc lý do là gì, bà ta cũng không dám nói thêm nữa.

Quan trọng nhất chính là, con gái bà ta gặp phải phiền toái không nhỏ ở đại học, bây giờ bà ta rất cần tiền, vì vậy tuyệt đối không thể để mất công việc này, mặc kệ Tống Huyền Khanh đối xử với bà ta như thế nào, chỉ cần không đuổi bà ta đi thì bà ta có thể nhẫn nhịn.

Tống Huyền Khanh lại là bởi vì đã quen có Tôn Tuệ Phương xử lý việc nhà, bà cảm thấy dù sao bây giờ mình cũng là bà chủ của khách sạn quốc tế Thiên Thành, trong nhà mời một người giúp việc cũng là chuyện bình thường, vì vậy sau khi Lâm Thanh Diện rời đi, bà cũng không đuổi Tôn Tuệ Phương đi mà cho bà ta ở lại.

Hứa Quốc Hoa đảo tròn mắt, lên tiếng: “Như thế nào đi nữa thì Bích Hoài cũng là con gái của bà, hôn lễ của nó bà cũng không thể không đi. Cho dù bà có thành kiến như thế nào với Lâm Thanh Diện, thiệp mời này cũng đã gửi đến rồi, chắc chắn chuyện này đã không thể thay đổi. Hơn nữa Lâm Thanh Diện có thể tổ chức hôn lễ cho Bích Hoài ở Lâu Đài Thủy Tinh cũng đã chứng tỏ cậu ta lợi hại, lần này cậu ta nguyên vẹn từ Kinh Đô trở về, bà biết cậu ta có giành được cái gì ở Kinh Đô hay không, lỡ như cậu ta trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm thì sao, cho nên đấy à, bà cũng đừng tức giận với chúng nó nữa.”

Tống Huyền Khanh hừ lạnh một tiếng, trả lời: “Cậu ta có lợi hại hơn nữa thì cũng là đồ tai họa, bây giờ tôi không lo áo cơm, không thèm cậu ta có thể mang đến cho tôi cái gì nữa. Cậu ta có thể cử hành hôn lễ ở Lâu Đài Thủy Tinh thì sao chứ, bà đây cũng không phải ăn chay, cậu ta muốn làm ở đó, tôi lại cứ muốn khiến cho cậu ta không làm được đấy!”

Hứa Quốc Hoa bất đắc dĩ thở dài, đối với người vợ này của mình, ông đã hoàn toàn không còn bất kỳ cách nào rồi, cũng chỉ có thể thầm cầu nguyện ở trong lòng, hôn lễ lần này của Lâm Thanh Diện đừng bị Tống Huyền Khanh quấy rối.

Trong khi Tống Huyền Khanh suy nghĩ xem làm thế nào phá hỏng hôn lễ của Lâm Thanh Diện, Lâm Thanh Diện đã bắt đầu chọn áo cưới giúp Hứa Bích Hoài rồi.

Anh dẫn Hứa Bích Hoài đi dạo hết tất cả tiệm áo cưới của Hồng Thành, nhưng không nhìn thấy chiếc nào hợp mắt, thấy hôn lễ đã sắp đến rồi mà Hứa Bích Hoài vẫn chưa chọn được áo cưới phù hợp, trong lòng anh hơi nôn nóng.

Nhưng mà cũng may Hướng Vấn Thiên quen biết mấy nhà thiết kế áo cưới cao cấp trong nước, những người này đều có nhóm thiết kế của riêng mình, chỉ cần đưa ra bản thảo thiết kế, trong vòng hai ngày là có thể làm xong áo cưới.

Vì vậy trước hôn lễ, chắc chắn Hứa Bích Hoài có thể mặc vào chiếc áo cưới đẹp nhất.

Buổi sáng hôm nay, Lâm Thanh Diện không cho Hứa Bích Hoài đi làm, mà dẫn cô đi vào tòa nhà công ty con của tập đoàn Thiên Dương.

“Thanh Diện, anh dẫn em đến nơi này làm gì, hôm nay công ty còn có một cuộc họp quan trọng đấy.” Hứa Bích Hoài oán trách.

“Còn năm ngày nữa là đến hôn lễ của chúng ta rồi mà em vẫn chưa tìm được chiếc áo cưới nào thích hợp, sao em lại không nôn nóng như vậy chứ!” Lâm Thanh Diện mỉm cười.

“Không phải trước đó chúng ta đã có mấy lựa chọn thay thế rồi sao, em cảm thấy mấy chiếc đó cũng rất đẹp, nếu thật sự không tìm thấy chiếc đẹp hơn, đến lúc đó em sẽ chọn một cái trong chỗ đó.” Hứa Bích Hoài thờ ơ nói.

“Vậy không được, hôn lễ lần này, anh nhất định phải làm thật hoàn mỹ, áo cưới của em cũng phải là hoàn mỹ nhất, nếu như không chọn được cái thích hợp, vậy anh tìm người làm theo yêu cầu cho em, như vậy chắc chắn sẽ là thích hợp nhất.” Lâm Thanh Diện nghiêm túc lên tiếng.

Trên mặt Hứa Bích Hoài nở một nụ cười ngọt ngào, nhìn thấy Lâm Thanh Diện còn quan tâm chuyện áo cưới hơn cô, trong lòng dâng trào hạnh phúc.

“Vậy hôm nay anh dẫn em đến chỗ này là muốn tìm người thiết kế áo cưới cho em sao?” Hứa Bích Hoài hỏi.

Lâm Thanh Diện gật đầu, nói: “Anh bảo Hướng Vấn Thiên tìm hai nhà thiết kế áo cưới cao cấp trong nước, chờ lát nữa bọn họ đưa ra thiết kế của riêng mình, em nhìn xem thích cái nào, rồi điều chỉnh một chút, sau khi xác định, bọn họ sẽ lập tức bắt tay vào làm, đến hôn lễ chắc chắn có thể làm xong áo cưới.”

Hứa Bích Hoài gật đầu, đối với sắp xếp của Lâm Thanh Diện, từ trước đến giờ cô đều không có ý kiến gì.

Hai người lái xe vào trong gara tầng ngầm của tòa nhà, sau khi đỗ xe xong, đang đi tìm thang máy đi lên.

Lúc này đột nhiên phía sau bọn họ truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó chính là tiếng la hét của một người: “Người phía trước nghe đây, mau chóng tránh đường, bà chủ của chúng tôi rất gấp, làm lỡ thời gian các anh không chịu nổi đâu.”

Lâm Thanh Diện quay người nhìn sang, phát hiện là năm người đi về phía này của bọn họ, đi ở chính giữa là một người phụ nữ, ăn mặc rất khác người, giống như là nhà nghệ thuật có tính cách kỳ lạ trên tivi.

Mà xung quanh cô ta có bốn người đàn ông, bốn người đàn ông này xách theo túi lớn túi nhỏ, xem ra là trợ lý của người phụ nữ kia.

Đường trong bãi đỗ xe cũng không được rộng lắm, năm người này đã chiếm trọn cả con đường rồi, khi đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, có hai người trợ lý còn lườm bọn họ một cái, giống như là đang muốn nói rằng bọn họ thật không biết điều vậy.

Có một trợ lý khi đi ngang qua bên cạnh Hứa Bích Hoài, cố ý va vào Hứa Bích Hoài một cái, nếu không phải Lâm Thanh Diện phản ứng nhanh mà đỡ lấy cô, có lẽ bây giờ cô đã ngã xuống mặt đất rồi.

Lâm Thanh Diện cau mày liếc nhìn người trợ lý này, lạnh lùng nói: “Vừa rồi anh va phải người khác, anh không phát hiện ra sao?”

Người trợ lý này quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện, nhếch miệng nói: “Va một cái thì sao chứ, chẳng phải cô ta không có chuyện gì sao, đừng làm lỡ thời gian của bà chủ chúng tôi ở chỗ này nữa, làm lỡ các anh không chịu nổi.”

Người phụ nữ kia cũng lườm Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài, sau khi nhìn thấy trang phục trên người bọn họ, lập tức cho rằng bọn họ là hai tên nhà nghèo, trong ánh mắt lộ vẻ khinh thường.

Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, chất vấn: “Người của cô va vào người ta, chẳng lẽ cô không cần giải thích gì sao? Ít nhất thì cũng nên có lời xin lỗi chứ?”

Người phụ nữ cười ha hả, trả lời: “Mấy người nghèo các anh cũng xứng để trợ lý của tôi xin lỗi sao? Đừng làm loạn lên nữa, anh biết anh làm lỡ mấy phút của tôi, đã là tổn thất lớn thế nào với tôi không? Lát nữa tôi phải đi bàn bạc một cuộc làm ăn lớn, anh mau ngậm miệng lại đi, đừng giả vờ giả vịt ở chỗ này nữa.”

Nói xong, người phụ nữ cũng không để ý đến Lâm Thanh Diện có phản ứng gì, sau đó lập tức đi về phía trước.

Người trợ lý này giống như là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, biểu cảm trên mặt cũng là đắc ý, hoàn toàn không để Lâm Thanh Diện và Hứa Bích Hoài vào mắt.

Trong lòng Lâm Thanh Diện đã hơi nổi cáu, lập tức muốn đi lên tranh luận với bọn họ, nhưng lúc này Hứa Bích Hoài kéo anh lại, lên tiếng: “Được rồi, đừng chấp nhặt với bọn họ nữa, những người này thoạt nhìn xinh đẹp cao sang, nhưng thái độ đối nhân xử thế lại hạn hẹp như vậy, cho dù có tiền thì sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu thiệt, không cần chúng ta lãng phí sức lực.”

Lâm Thanh Diện nghe thấy lời của Hứa Bích Hoài, thoáng cái nở nụ cười lên tiếng: “Không ngờ vợ anh lại tốt bụng dịu dàng như vậy.”

“Đó là đương nhiên.” Hứa Bích Hoài cười đắc ý, cô không muốn Lâm Thanh Diện lãng phí thời gian vào loại chuyện không có ý nghĩa này.

Lâm Thanh Diện cảm thấy Hứa Bích Hoài nói rất có lý, cũng không tiếp tục đuổi theo tranh luận với bọn họ nữa, mà dí nhẹ một cái lên mũi Hứa Bích Hoài, sau đó dẫn cô đi tìm thang máy đi lên.

Trước tiên hai người đi đến văn phòng của Hướng Vấn Thiên.

Hướng Vấn Thiên đã sớm ở trong văn phòng chờ hai người Lâm Thanh Diện, thấy bọn họ đến, cũng nhanh chóng bước lên nhiệt tình chào hỏi.

“Hai nhà thiết kế lần này tôi tìm đến đều là nhà thiết kế cao cấp trong nước, bọn họ đã từng giành rất nhiều giải thưởng quốc tế, một người trong đó tên là Trinh Dung, là một nhà thiết kế rất có phong cách, lần này tôi nghiêng về Trinh Dung hơn, một người khác tên là Trâu Vũ Thành, mặc dù cũng là một nhà thiết kế xuất sắc, nhưng cũng không khiến người khác chú ý bằng Trinh Dung. Tôi dẫn hai người đi gặp bọn họ, cụ thể chọn ai thì phải xem sở thích của chị dâu.” Hướng Vấn Thiên cười nói.

Lâm Thanh Diện gật đầu, cùng với Hứa Bích Hoài đi theo Hướng Vấn Thiên về phía phòng chờ VIP bên kia.

Phòng chờ VIP là trong suốt, bốn phía đều là pha lê, Lâm Thanh Diện liếc mắt là có thể nhìn thấy những người trong phòng chờ VIP, có năm người trong đó chính là người phụ nữ và bốn trợ lý của cô ta mà bọn họ vừa gặp trong bãi đỗ xe.

“Người phụ nữ ăn mặc thời thượng kia chính là Trinh Dung, ý tưởng thiết kế của cô ta khá là xuất chúng, đương nhiên, giá cả cũng đắt hơn chút, ngồi bên kia thì là Trâu Vũ Thành, ý tưởng thiết kế cũng vô cùng xuất sắc, chỉ là kinh nghiệm kém Trinh Dung một chút, Trâu Vũ Thành cũng mới chỉ nổi tiếng hai năm, mà Trinh Dung đã là nhân vật cấp cao trong giới thiết kế rồi.” Hướng Vấn Thiên giới thiệu.

Lâm Thanh Diện gật đầu, cũng không đi vào vội, mà bước đến trước hai chậu cây lớn ở cửa, để cho người bên trong không nhìn thấy mình, muốn nghe xem bọn họ ở trong đó đang nói gì.

“Trâu Vũ Thành, lần này người mời chúng ta đến thiết kế áo cưới chính là bạn của ông chủ tập đoàn Thiên Dương, cậu chỉ mang theo một trợ lý, cũng thật quá qua loa rồi.” Trinh Dung nhìn chằm chằm Trâu Vũ Thành, hơi khinh thường nói.

Trước đây hai người bọn họ có quen biết, Trinh Dung cũng coi như là tiền bối của Trâu Vũ Thành, nhưng ở trong căn phòng này, quan hệ giữa hai người bọn họ là cạnh tranh, vì vậy thái độ của Trinh Dung đối với Trâu Vũ Thành cũng không được tốt lắm.

“Tôi chỉ cần mang bản thảo thiết kế tốt nhất đến là được rồi, dù mang theo nhiều trợ lý nhưng lại không đưa ra được tác phẩm tốt, cũng chỉ là nuôi một đám ăn không ngồi rồi mà thôi.” Trâu Vũ Thành không hề tỏ ra yếu kém

Bốn người trợ lý của Trinh Dung đều trừng mắt nhìn Trâu Vũ Thành, rõ ràng lời của Trâu Vũ Thành khiến bọn họ rất khó chịu.

“Trâu Vũ Thành, lời này của cậu là có ý gì? Cậu nói là tôi không lấy ra được tác phẩm tốt bằng cậu sao? Cậu cũng không nhìn lại mình xem đã làm thiết kế được mấy năm, trong giới này tôi cũng coi như có tuổi đời, mà cậu chỉ là một thằng nhóc mới ra đời, thật ra tôi cảm thấy lần này cậu cũng không cần phải đến làm gì, dù sao đi nữa, người ta cũng sẽ chọn một nhà thiết kế có kinh nghiệm như tôi, chứ không phải là cái đồ kiêu ngạo có ý tưởng hào phóng tự do như cậu.” Sắc mặt Trinh Dung khó coi nói.

“Hào phóng tự do chính là thứ mà thiếu kế cần có, cô sống trong giới thiết kế nhiều năm như vậy, hẳn là hiểu rất rõ đạo lý này, lần này tôi muốn dùng thực lực để nói chuyện, dù cô nói nhiều đi nữa cũng không có tác dụng gì.” Trâu Vũ Thành bình tĩnh nói.

“Hừ, miệng lưỡi trơn tru, xem đến lúc đó người ta không chọn thiết kế của cậu, cậu còn muốn ngụy biện như thế nào nữa.” Trinh Dung lẩm bẩm một câu.

Lúc này Lâm Thanh Diện đi đến, mỉm cười nói với Trinh Dung và Trâu Vũ Thành: “Tôi lại cảm thấy anh ta nói rất đúng, thực lực và kinh nghiệm không liên quan đến nhau, kinh nghiệm của cô cũng chỉ có thể nuôi dưỡng ra tật xấu không coi ai ra gì của cô mà thôi, đối với thiết kế mà nói, cũng không có lợi ích gì.”