Rể Quý Trời Cho

Chương 349: Anh ấy là người đàn ông của tôi




"Cậu chủ, người kia nói là chờ lát nữa sẽ có bạn tới dẫn anh ta cũng nhau đi vào khách sạn của chúng ta cho nên vẫn luôn đứng ở đó." Một nhân viên tiếp tân vội vàng giải thích với Ngụy Vân Hiên.

Ngụy Vân Hiên nhíu mày, nói: "Đến khách sạn chúng ta ăn cơm đều sẽ phải hẹn trước, cho dù đi cùng một nhóm bạn tới thì ít nhất cũng sẽ để bạn mình gọi cho khách sạn trước, lần đầu tiên tôi thấy có người đứng chờ ở cửa như vậy đấy hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ta cũng không giống như mấy kiểu người có thể đi vào khách sạn của chúng ta, có phải anh ta tới quấy rối hay không, sao hai người không đuổi anh ta đi?"

"Cậu chủ, lúc nãy chúng tôi có tới hỏi anh ta rồi nhưng người kia cứng rắn nói mình đang đợi bạn tới, bảo đi cũng không đi, chúng tôi cũng rất bất đắc dĩ." Hai người tiếp tân nhanh chóng rũ sạch trách nhiệm của mình.

Ngụy Vân Hiên hừ lạnh một tiếng sau đó nhấc chân đi về phía Lâm Thanh Diện.

Hai người tiếp tân đều cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ nếu Ngụy Vân Hiên muốn xử lý cái tên nhà quê nghèo hèn kia thì chắc chắn là tên đó gặp xui xẻo rồi.

Ngụy Vân Hiên đi đến trước mặt Lâm Thanh Diện, trong lòng anh ta đang nghĩ nếu hôm nay Chung Thiên Nguyên tới dùng cơm mà lại nhìn thấy một tên nhà quê nghèo hèn đứng ở cửa khách sạn của bọn họ, chẳng may ảnh hưởng đến tâm tình của Chung Thiên Nguyên vậy thì đối với khách sạn Khải Hoàn của bọn họ mà nói chính là một tổn thất rất lớn.

Mặc dù khách sạn Khải Hoàn là một trong những khách sạn nổi tiếng nhất ở Kinh Đô, tài lực hùng hậu, nhưng so với Thương hội Thiên Nguyên thì cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi.

Cho nên bất cứ chuyện gì có liên quan đến Thương hội Thiên Nguyên Ngụy Vân Hiên đều sẽ cố gắng làm một cách hoàn hảo nhất, giống như bây giờ một người đàn ông bình thường hay một người đàn ông nhà quê nghèo hèn đứng ở trước cửa khách sạn thì Ngụy Vân Hiên cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.

"Rất xin lỗi, nơi này là địa phận của khách sạn Khải Hoàn chúng tôi, nếu anh muốn đứng thì xin mời đi chỗ khác mà đứng, lát nữa chúng tôi sẽ tiếp đón một vị khách quan trọng, nếu anh đứng ở chỗ này rất có thể sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tình của ông ta." Ngụy Vân Hiền không chút khách sao đi lên định đuổi Lâm Thanh Diện đi.

Lâm Thanh Diện quay đầu lại nhìn Ngụy Vân Hiên một chút, mở miệng nói: "Chỗ này chính là chỗ công cộng sao lại biến thành địa phận của khách sạn các người rồi?"

Thấy Lâm Thanh Diện phản bác lại, trong lòng Ngụy Vân Hiên lập tức cảm thấy khó chịu, lạnh lùng nói: "Cửa khách sạn chúng tôi hướng về phía này nên chỗ này chính là của khách sạn chúng tôi rồi, lời đầu tiên tôi xin được giới thiệu một chút, tôi là con trai của ông chủ khách sạn Khải Hoàn, mặc dù ở Kinh Đô này Ngụy Vân Hiên tôi không phải là thiếu gia giàu có nhất nhưng cũng không phải là người mà mấy tên nhà quê nghèo hèn như anh có thể tùy tiện trêu chọc vào được, tính tình của tôi cũng không quá tốt đâu nên tôi khuyên anh tốt nhất là mau mau cút đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo."

Ngụy Vân Hiên cảm thấy chỉ cần anh ta nói ra thân phận của mình thì chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ sợ vì dù sao ở Kinh Đô anh ta cũng vẫn có một chút tiếng tăm.

Nhưng mà anh ta lại không ngờ rằng Lâm Thanh Diện chỉ nhìn anh ta cười cười rồi mở miệng nói: "Xin lỗi, tôi đang ở đây đợi bạn, anh không có quyền đuổi tôi đi."

Ngụy Vân Hiên lập tức nổi giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho anh mặt mũi mà anh lại không cần đúng không?"

Lâm Thanh Diện không hề đáp lại anh ta mà quay đầu nhìn về phía ven đường.

Ngụy Vân Hiên siết chặt nắm đấm lại, hận không thể đánh cho Lâm Thanh Diện một quyền ngay lập tức.

Ngay lúc này, một chiếc xe Hummer phiên bản dài vừa dừng lại ở cách hai người không xa.

Sau khi Ngụy Vân Hiên nhìn thấy chiếc xe này trong lòng đánh thót một cái, đương nhiên Ngụy Vân Hiên nhận ra chiếc xe kia chính là của Chung Thiên Nguyên, anh ta không ngờ Chung Thiên Nguyên lại đến đây nhanh như vậy.

Anh ta không còn tâm tư tiếp tục đôi co với Lâm Thanh Diện nữa mà chỉ trừng mắt với Lâm Thanh Diện một cái sau đó mắng một câu: "Cút nhanh lên, vị khách quan trọng đó của tôi tới rồi, nếu như bị anh làm phiền thì tôi tuyệt sẽ không tha cho anh đâu!"

Nói xong, anh ta liền vội vàng đi về phía chiếc xe Hummer kia.

Sau khi xe dừng lại, Chung Thiên Nguyên từ trên xe bước xuống, Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn sang phía phía bên kia, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười đùa giỡn.

Một giây sau, Chung Linh Nhi từ trên xe bước xuống, cả người Lâm Thanh Diện lập tức cứng đờ, vừa rồi anh còn đang định đi qua đó nhưng sau khi nhìn thấy Chung Linh Nhi thì anh lại lập tức do dự.

Quả nhiên là cô nhóc kia vẫn đi theo tới đây, thật sự khiến cho người ta phải nhức đầu mà.

Nhưng dù thế nào thì cũng đã tới rồi, Lâm Thanh Diện cũng không thể coi như không nhìn thấy Chung Thiên Nguyên được nên anh chỉ có thể kiên trì đi về phía bên đó.

Ngụy Vân Hiên nhìn hai người Chung Thiên Nguyên và Chung Linh Nhi lộ ra một nụ cười nịnh nọt, mở miệng nói: "Bác Chung, Linh Nhi, hai người tới rồi, cháu nghe ba cháu nói hôm nay hai người sẽ đến đây ăn cơm nên đi ra đây đón hai người, cháu đã chuẩn bị phòng riêng tốt nhất cho hai người rồi, mau vào đi thôi."

Chung Thiên Nguyên chỉ nhẹ gật đầu với Ngụy Vân Hiên còn Chung Linh Nhi thì lại không hề đáp lại Ngụy Vân Hiên, cô ta không hề có chút hứng thú nào với Ngụy Vân Hiên này thậm chí còn bởi vì Ngụy Vân Hiên theo đuổi mình mà cảm thấy anh ta có chút đáng ghét.

Bây giờ trong đầu cô ta chỉ có một mình Lâm Thanh Diện nên sao có thể sinh ra hứng thú với Ngụy Vân Hiên được.

Ngụy Vân Hiên cũng biết rõ tính tình của Chung Linh Nhi, anh ta biết trước giờ Chung Linh Nhi là một cô chủ kiêu căng tự mãn, cho dù Chung Linh Nhi không đáp lại anh ta thì anh ta cũng cảm thấy không sao vì đối với ai Chung Linh Nhi cũng đều có thái độ này.

Anh ta quay người dẫn Chung Thiên Nguyên và Chung Linh Nhi đi vào khách sạn nhưng lúc này lại nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi tới, khuôn mặt anh ta lập tức trầm xuống.

Anh ta đi nhanh lên phía trước, trầm giọng nói với Lâm Thanh Diện: "Không phải tôi đã bảo anh biến đi rồi à, anh tới đây làm cái gì vậy?"

"Tôi tới tìm bạn tôi, có vấn đề gì không?" Lâm Thanh Diện mở miệng cười.

"Bạn của anh cái gì chứ, đừng giả vờ nữa, vị này chính là Hội trưởng của Thương hội Thiên Nguyên, sao ông ta có thể làm bạn với một người nhà quê nghèo hèn như anh được chứ, tôi thấy có mà anh đến đây để ăn vạ thì có, anh mau cút ngay đi cho tôi nếu không đừng trách tôi không khách sáo!" Ngụy Vân Hiên lạnh lùng nói.

Lúc này Chung Thiên Nguyên và Chung Linh Nhi mới chú ý tới Lâm Thanh Diện, Chung Linh Nhi lập tức chạy thẳng tới chỗ Lâm Thanh Diện, tràn đầy ấm ức nói: "Lâm Thanh Diện, anh là tên khốn kiếp, lần trước thế mà anh lại dám để ba tôi tới đón tôi về, chẳng lẽ anh đã quên ước định của hai chúng ta rồi à, đời này tôi là người của anh, anh không thể bỏ mặc tôi như vậy được."

Nói xong, Chung Linh Nhi trực tiếp bắt lấy cánh tay Lâm Thanh Diện làm nũng với anh.

Lâm Thanh Diện lập tức mặt đen lại, anh không hề nhớ mình có bất kỳ ước định gì với Chung Linh Nhi hết.

Ngụy Vân Hiên đứng ở một bên lập tức trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Chung Linh Nhi nhiệt tình đối với một người như vậy, tuy rằng mặt mũi Chung Linh Nhi tràn đầy ấm ức nhưng đây là vẻ mặt mà chỉ biểu hiện ra đối với bạn trai mình mà thôi.

Ngụy Vân Hiên là một trong những người theo đuổi Chung Linh Nhi, bây giờ anh ta lại nhìn thấy Chung Linh Nhi thân mật với Lâm Thanh Diện như thế trong lòng đương nhiên là vô cùng ghen tuông.

Hơn nữa anh ta nghĩ mãi cũng không hiểu là, tại sao Chung Linh Nhi lại sinh ra hứng thú với một tên nhà quê nghèo hèn như vậy.

"Linh Nhi, em... Có phải em nhận lầm người rồi hay không, người này chỉ là một tên nhà quê nghèo hèn mà thôi, có phải những lời này là em định nói với tôi đúng không?" Ngụy Vân Hiên có chút tự luyến hỏi Chung Linh Nhi một câu.

Chung Linh Nhi nghe thấy Ngụy Vân Hiên nói như vậy lập tức trừng mắt liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Anh nói ai là nhà quê nghèo hèn đấy? Lập tức xin lỗi anh ấy cho tôi, anh ấy là người đàn ông của tôi, anh có tư cách gì mà nói anh ấy như vậy!"

Mặt mũi Ngụy Vân Hiên tràn đầy xấu hổ, không ngờ Chung Linh Nhi lại vì một tên nhà quê nghèo hèn mà nói anh ta như vậy.

"Linh Nhi, em nhìn cho rõ đi, người này thật sự không có gì đặc biệt cả, anh ta..." Ngụy Vân Hiên cho rằng Chung Linh Nhi ngây thơ nên đã bị Lâm Thanh Diện lừa gạt.

Lúc này Chung Thiên Nguyên cũng đi tới, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Ngụy Vân Hiên, lạnh lùng nói: "Vị này là bạn của tôi, hôm nay tôi đến đây chính là để ăn cơm với cậu ta, cậu nói như vậy hơi không ổn đấy?"

Ngụy Vân Hiên sao có thể ngờ rằng Chung Thiên Nguyên lại đứng ra nói thay cho Lâm Thanh Diện, hai con mắt lập tức trợn tròn xoe, trong ánh mắt tràn đầy không thể tin được hơn nữa anh ta còn bắt được suy nghĩ trong mắt Chung Thiên Nguyên, dường như Chung Thiên Nguyên vô cùng coi trọng Lâm Thanh Diện.

Người có thể khiến cho Chung Thiên Nguyên coi trọng thì chắc chắn không phải là người bình thường, kể cả là ba của Ngụy Vân Hiên thì cũng không có cách nào khiến cho Chung Thiên Nguyên coi trọng như vậy được, Chung Thiên Nguyên cũng chỉ nể mặt vì ba anh ta thường xuyên mời ăn cơm tặng lễ nên hơi có chút cảm tình mà thôi.

"Bác... Bác trai, cháu không có ý này." Ngụy Vân Hiên lập tức sợ hãi, hơi thấp thỏm nhìn Chung Thiên Nguyên.

"Vậy thì xin lỗi nhanh lên, anh lại dám nói người đàn ông của Chung Linh Nhi tôi như vậy coi chừng tôi bảo ba tôi dạy dỗ lại anh đấy." Chung Linh Nhi tràn đầy tức giận trừng mắt với Ngụy Vân Hiên, dáng vẻ giống như một đứa trẻ giữ gìn vật quý của mình vậy.

Lâm Thanh Diện rất bất đắc dĩ, anh không biết từ lúc nào mình đã trở thành người đàn ông của Chung Linh Nhi rồi, xem ra Chung Linh Nhi này cũng không có cách nào đi vòng qua rồi.

Mặc dù trong lòng Ngụy Vân Hiên không phục nhưng người ta có Chung Thiên Nguyên làm chỗ dựa nên anh ta nào dám có một tơ một hào sơ suất nào, anh ta chỉ có thể khom người một cái với Lâm Thanh Diện rồi nói: "Thật sự rất xin lỗi anh, đây đều là sai sót của hai nhân viên tiếp tân ở cửa, hai người bọn họ nói với tôi là anh tới quấy rối cho nên tôi mới có thái độ như vậy với anh, hi vọng là anh có thể bỏ qua cho tôi, lát nữa tôi sẽ đi dạy dỗ lại hai người bọn họ."

Lâm Thanh Diện nhếch miệng, nghĩ thầm người này đẩy trách nhiệm cũng nhanh đấy mà anh cũng lười so đo với Ngụy Vân Hiên nên quay đầu nói với Chung Thiên Nguyên: "Chúng ta đi vào đi, hôm nay tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng."

Chung Thiên Nguyên gật đầu sau đó cùng với Lâm Thanh Diện đi vào bên trong, Chung Linh Nhi thì đang nắm lấy tay Lâm Thanh Diện không thả, Lâm Thanh Diện cũng hết cách nên chỉ có thể mặc cho cô ta nắm lấy như thế.

Thật ra sau khi trải qua chuyện lần trước Lâm Thanh Diện đã coi Chung Linh Nhi như em gái của mình, anh biết Chung Linh Nhi vẫn còn nhỏ tuổi cho nên mới sinh ra ý nghĩ này với mình, chờ cô ta lớn lên thêm một chút nữa thì sẽ có một quan niệm yêu đương chính xác hơn, lúc này Chung Linh Nhi nói như vậy anh cũng chỉ coi như Chung Linh Nhi giống như một người em gái đang nói đùa mình mà thôi.

Ngụy Vân Hiên đi theo phía sau thấy Chung Linh Nhi ôm lấy cánh tay Lâm Thanh Diện như vậy trong lòng ghen ghét một trận, từ trước tới giờ anh ta chưa từng gặp Lâm Thanh Diện nên cứ nghĩ mãi mà không rõ tại sao Chung Linh Nhi lại thân mật với người này như thế, đơn giản giống như là muốn gả cho anh ta vậy.

Anh ta là một người theo đuổi Chung Linh Nhi, nhìn thấy Chung Linh Nhi như vậy liền cảm thấy giống như là con mồi của mình bị Lâm Thanh Diện đoạt mất vậy.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì anh ta cảm thấy Lâm Thanh Diện không hề có bối cảnh gì, nếu như bây giờ anh ta biết Lâm Thanh Diện là người của nhà họ Lâm thì sẽ không có suy nghĩ này.

Mấy người đi đến cửa khách sạn, hai nhân viên tiếp tân kia nhìn thấy Lâm Thanh Diện đi cùng với Chung Thiên Nguyên và Chung Linh Nhi, Ngụy Vân Hiên thì lại đi theo phía sau, trên mặt đều tràn đầy chấn kinh.

Trong lòng Ngụy Vân Hiên đang tức giận, anh ta đi nhanh đến trước mặt hai người kia trực tiếp cho hai người một người một cái tát.

"Hai người các anh đúng là không có mắt, vị này là bạn của bác Chung vậy mà hai người lại dám nói anh ta chỉ là một tên nhà quê nghèo hèn, thật sự là đáng đánh, mau xin lỗi người ta cho tôi!" Ngụy Vân Hiên quát lên.

Hai nhân viên tiếp tân kia cũng bị dọa cho run lên, vội vàng cúi người xin lỗi Lâm Thanh Diện.

"Thật xin lỗi thật xin lỗi."

Lâm Thanh Diện phất tay, nói: "Không sao, sau này chú ý hơn là được."

Sau đó anh liền đi cùng với Chung Thiên Nguyên và Chung Linh Nhi đi vào trong bỏ lại Ngụy Vân Hiên đứng tại chỗ nghiến răng nghiến lợi đánh tiếp cho hai nhân viên tiếp tân kia thêm mấy cái tát.