Rể Quý Trời Cho

Chương 330: Báo ứng của lạc hân




Lạc Hân nhìn thấy Triệu Xuân Diệu mặt mày hốc hác, thì sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó muốn xông về phía Triệu Xuân Diệu.

“Diệu Nhi, con sao lại biến thành bộ dạng này? Bọn họ đã làm gì với con? Con nói cho mẹ biết, mẹ thay con trút giận!” Lạc Hân mặt mày tràn đầy sự quan tâm nói.

Không biết tại sao, nhìn thấy một màn này, trong lòng Lâm Thanh Diện run lên, sau đó hít một hơi thật sâu, khiến bản thân bình tĩnh lại, trong lòng anh biết rõ, khi mình sinh ra thì đã định sẵn, Lạc Hân sẽ không quan tâm đến anh đâu.

Lúc này sự đố kỵ trong lòng chẳng qua cũng chỉ là lãng phí tình cảm mà thôi.

Có mấy người cản trước mặt Triệu Xuân Diệu, trừng mắt nhìn Lạc Hân, khiến bà ta không thể tiến lại gần Triệu Xuân Diệu.

Lạc Hân ngoảnh đầu nhìn sang Lâm Thanh Diện, trong ánh mắt đều là sự phẫn nộ, gắt: “Lâm Thanh Diện, ai cho phép cậu đối xử với Diệu Nhi của tôi như vậy, nó chính là tâm can bảo bối của tôi, cậu đối xử với nó như vậy, tôi nhất định khiến cậu không được chết tử tế!”

Lâm Thanh Diện còn chưa lên tiếng, Triệu Xuân Diệu đã mở miệng: “Mẹ, lẽ nào mẹ còn chưa nhìn rõ tình cảnh bây giờ sao? Mẹ lấy gì khiến anh ta không được chết tử tế? Là mẹ quá coi thường Lâm Thanh Diện rồi, anh ta căn bản không có đơn giản như những gì mẹ nghĩ đâu, nếu không phải mẹ đánh giá anh ta quá thấp, con sao lại bị hành hạ ở đây chứ.”

Say khi Lạc Hi nghe thấy, không có phản bác, mà mau chóng xin lỗi Triệu Xuân Diệu: “Đúng đúng đúng, đều tại mẹ, đều là lỗi của mẹ, nếu không phải mẹ, con trai của mẹ sao lại biến thành như thế này.”

Mọi người nhìn thấy Lạc Hân đối với Triệu Xuân Diệu quan tâm như vậy, thậm chí không dám phản bác nửa lời, thì đều không nhịn được mà liếc nhìn Lâm Thanh Diện.

Ánh mắt của Lâm Thanh Diện lúc này lạnh lẽo, sự kỳ vọng của anh đối với Lạc Hân, đã biến mất vào khi anh mười mấy tuổi rồi, anh trước nay cũng chưa từng nghĩ có thể từ chỗ của Lạc Hân nhận được điều gì.

Cũng chính vì thế, trái tim của Lâm Thanh Diện mới có thể trở nên cứng rắn như vậy, cho dù Lạc Hân có cưng chiều Triệu Xuân Diệu hơn nữa, không có liên gì đến Lâm Thanh Diện, bọn họ từ lâu đã không có bất kỳ quan hệ tình thân gì đó nữa rồi, cho dù cơ thể chảy chung một dòng máu.

“Bà thật sự không xứng làm một người mẹ, Lâm Thanh Diện cũng là con của bà, mà bà lại nghĩ hại anh ấy, còn với loại vô tích sự như Triệu Xuân Diệu này, ngoại trừ mang đến phiền phức cho bà, còn có bản lĩnh gì, bà lại đối xử với anh ta tốt như vậy, chẳng lẽ bà thật sự không phân được tốt xấu?” Hứa Bích Hoài thay Lâm Thanh Diện đòi lại công bằng.

Lạc Hân ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Thanh Diện, tức giận nói: “Hừ, nói là con của tôi thì như nào, tôi sinh nó ra chẳng qua là do người nhà họ Lâm ép mà thôi, cái thứ bị ép sinh ra mà thôi, cho dù không nhận thì như thế nào?”

“Bà!” Hứa Bích Hoài tức giận đến nỗi cả người run rẩy, vết thương trên người lại đau rát, khóe môi của cô cũng trở nên trắng bệch hơn nhiều.

Lâm Thanh Diện vội ôm lấy Hứa Bích Hoài, mở miệng nói: “Đừng tính toán với bà ta nữa, có một số người, trời sinh đã là ma quỷ, nói cái gì cũng không thay đổi được.”

Sau đó anh kêu Tôn Tuệ Phương đỡ Hứa Bích Hoài, đi đến bên Triệu Xuân Diệu, hai mắt mang theo sát ý nhìn sang Lạc Hân, lạnh giọng nói: “Bà chắc cũng nhìn thấy những người xung quanh rồi, ở Hồng Thành, bà không thể thoát khỏi được tôi đâu, hiện nay chỗ này chỉ còn lại một mình bà, có thể nói mạng sống của bà đã nắm trong tay của tôi.”

“Giao lệnh bài gia chủ ra, nếu không bà chắc cũng biết rõ mình sẽ có kết cục gì!”

Lạc Hân sau khi nghe thấy lời này của Lâm Thanh Diện, mặt mày vẫn khinh thường đối với Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Cậu có tư cách gì kêu tôi giao ra lệnh bài gia chủ? Chỗ này chỉ có một mình tôi thì thế nào, cậu nếu như dám làm gì với tôi, cả nhà họ Lâm đều sẽ không tha cho cậu!”

Thấy Lạc Hân không chịu giao ra lệnh bài gia chủ, Lâm Thanh Diện trực tiếp bóp cánh tay của Triệu Xuân Diệu, lạnh giọng nói: “Nếu không chịu giao, tôi bây giờ bẻ gãy cánh tay của anh ta.”

Triệu Xuân Diệu lập tức rú lên, hét về phía Lạc Hân: “Mẹ còn không mau chống đưa lệnh bài gia chủ cho anh ta, cánh tay của con sắp bị gãy rồi, mẹ còn sững ra đó làm gì, chẳng lẽ mẹ sau này muốn con làm kẻ tàn phế?”

Lạc Hân thấy Triệu Xuân Diệu kêu thảm thiết, lập tức lo lắng, vội vàng mở miệng nói: “Diệu Nhi, đó chính là lệnh bài gia chủ, sao có thể dễ dàng đưa cho như vậy...”

“Con mẹ nó đừng ở đó mà phí lời nữa, mau lấy lệnh bài gia chủ ra, cánh tay của ông đây sắp gãy rồi!” Triệu Xuân Diệu gào lên một tiếng với Lạc Hân.

Lạc Hân bị tiếng gào này thì không dám chậm trễ nữa, vội vàng lấy một tấm lệnh bài từ trong túi áo của mình, đưa cho Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: “Tôi đưa, tôi đưa, cậu thả con trai của tôi ra, tôi sẽ đưa lệnh bài cho cậu.”

Nhìn thấy lệnh bài gia chủ, Lâm Thanh Diện lúc này mới buông tay.

“Lệnh bài gia chủ này có thể cho cậu, nhưng cậu nhất định phải thả tôi và Diệu Nhi rời đi.” Lạc Hân mở miệng.

Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “Bà đã không có tư cách nói điều kiện với tôi nữa rồi, cho dù bà không đưa, tôi giết bà thì cũng có thể lấy được tấm lệnh bài này.”

“Cậu dám!” Lạc Hân trực tiếp lớn lên một tiếng: “Mạng của cậu là tôi cho, cậu dám giết tôi?”

“Có gì không dám? Bà trước nay không có đặt mạng sống của tôi vào trong mắt, tôi cũng không cần thiết khách khí với bà, hơn nữa lần này bà làm bị thương người phụ nữ tôi thương yêu nhất, không để bà nếm thử sự lợi hại của tôi thì bà không biết bản thân đã phạm lỗi sai lớn đến đâu!” Lâm Thanh Diện mở miệng.

Lạc Hân nghe thấy lời nói tràn đầy sát khí của Lâm Thanh Diện, trong lòng bỗng kêu lộp bộp, bà ta biết bản thân hôm nay sợ rằng lành ít dữ nhiều rồi, hận ý của Lâm Thanh Diện đối với bà ta đã ăn sâu vào trong xương tủy, hôm nay cơ hội tốt, Lâm Thanh Diện sao có thể tha cho bà ta.

“Lâm Thanh Diện, tôi đã giúp anh lấy được lệnh bài gia chủ rồi, theo ước định của chúng ta, anh phải thả tôi ra, anh tuyệt đối đừng nói nuốt lời.” Triệu Xuân Diệu ngoảnh đầu nhìn sang Lâm Thanh Diện.

Lạc Hân sau khi nghe thấy lời này của Triệu Xuân Diệu, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Diệu Nhi, con đang nói cái gì? Tại sao con lại giúp nó lấy lệnh bài gia chủ chứ? Con và nó đã nói cái gì rồi?”

Triệu Xuân Diệu không quan tâm Lạc Hân, lúc này anh ta chỉ muốn mình được sống, căn bản không có tâm tư đi để ý Lạc Hân.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với Lạc Hân, mở miệng nói: “Bà chắc không ngờ đâu nhỉ, đứa con trai mà bà yêu thương nhất, trước khi chưa biết bà đến thì đã bán đứng bà rồi, anh ta nói giúp tôi lừa bà, lấy được lệnh bài gia chủ thì kêu tôi thả cho anh ta, không ngờ kế hoạch còn chưa thực hiện, bà đã tự mình đưa đến tận cửa rồi.”

Lạc Hân nghe thấy lời của Lâm Thanh Diện, mặt mày lập tức trở nên tái đi, ánh mắt của bà ta dừng trên người của Triệu Xuân Diệu, trong ánh mắt đều là những điều không dám tin.

Triệu Xuân Diệu mặt mày lo lắng, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt của Lạc Hân, mà ngoảnh sang bên khác.

“Diệu Nhi, không phải như vậy, nó nhất định đang lừa mẹ phải không? Con sao có thể bán đứng mẹ, đây đều là nó tự biên ra, có phải không?” Lạc Hân mở miệng hỏi.

Triệu Xuân Diệu vẻ mặt không còn kiên nhẫn, mở miệng nói: “Mẹ căn bản không biết con ở đây đã phải chịu hành hạ như thế nào, con làm như vậy cũng chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi, con tin mẹ chắc chắn có thể hiểu được.”

Cơ thể của Lạc Hân không nhịn được mà lùi về sau hai bước, không ngờ Triệu Xuân Diệu thật sự thừa nhận điều này, trực tiếp đánh vỡ sự tin tượng của bà ta, cả người bà ta lập tức trở nên có chút bần thần.

“Vậy con lấy lệnh bài gia chủ giao dịch với Lâm Thanh Diện, mẹ thì sao? Con có phải cũng muốn nghĩ cách nên làm sao cứu mẹ ra, có đúng không?” Lạc Hân đối với Triệu Xuân Diệu vẫn ôm một tia hy vọng, chỉ cần Triệu Xuân Diệu nói đã suy nghĩ làm sao cứu bà ta ra thì bà ta vẫn đối với Triệu Xuân Diệu như ban đầu.

“Thân con còn khó giữ, đâu còn tâm tư đi suy nghĩ cho mẹ, dù sao chỉ cần giúp Lâm Thanh Diện lấy được lệnh bài gia chủ thì con không cần tiếp tục ở trong căn phòng ẩm mốc tối tăm đó nữa, còn Lâm Thanh Diện xử lý mẹ thế nào thì xem vận khí của mẹ rồi, cùng không liên quan gì đến con cả.” Triệu Xuân Diệu mở miệng nói.

Lạc Hân chỉ cảm thấy trái tim của mình đau nhói, bà ta thế nào cũng không ngờ, đứa con trai mình thương yêu như vậy, thế mà lại tuyệt tình như vậy, vậy mà không thèm quan tâm đến an nguy của bà ta.

Triệu Xuân Diệu luôn là niềm tin để bà ta sống trên thế giới này, bây giờ niềm tin sụp đổ, cơ thể của Lạc Hân cũng tản ra một tia tuyệt vọng.

Mọi người xung quanh đều lạnh lùng nhìn Lâm Thanh Diện, không có một ai cảm thông với bà ta, ngược lại không ít người đều cảm thấy Lạc Hân như thế là đáng đời.

Dù sao thái độ của Lạc Hân đối với Lâm Thanh Diện và Triệu Xuân Diệu khác nhau như một trời một vực, tất cả mọi người đều cảm thấy bất bình thay cho Lâm Thanh Diện, mà bây giờ Lạc Hân vì Triệu Xuân Diệu làm như vậy, nhận lại được là sự phản bội của Triệu Xuân Diệu, điều này cũng coi như là báo ứng ông trời cho Lạc Hân.

“Diệu Nhi, còn đối xử với mẹ như vậy, trong lòng lẽ nào không có một ít áy náy sao?” Hai mắt của Lạc Hi rơi nước mắt, trông rất đau lòng.

Triệu Xuân Diệu cúi thấp đầu, không nói một lời.

“Bà cũng xứng nói áy náy sao? Bà đối xử với tôi như vậy, đã từng cảm thấy áy náy chưa, Triệu Xuân Diệu chẳng qua là báo ứng của bà mà thôi.” Lâm Thanh Diện nhàn nhạt mở miệng.

Lạc Hân thấy Triệu Xuân Diệu không có trả lời, thì khóc càng thương thâm, trong lòng bà ta đã biết đáp án, ngay cả chính bà ta cũng không ngờ, đứa con trai bà ta thương yêu dành trọn mọi thứ cho, vậy mà là kẻ vô ơn.

Đáng tiếc lúc này biết điều này, đã quá muộn rồi.

Bà ta quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, mở miệng nói: “Cậu nói không sai, đây có lẽ là báo ứng mà ông trời dành cho tôi, đáng tiếc cậu tưởng rằng như thế thì có thể giành lại được nhà họ Lâm rồi sao? Chỉ là một tấm lệnh bài gia chủ mà thôi, có lẽ cái này có thể khiến cậu trở thành gia chủ mới của nhà họ Lâm, tuy nhiên cậu vĩnh viễn cũng không có được tài sản của nhà họ Lâm, không có mật mã của tài khoản tổng của nhà họ Lâm, cậu không thể điều động được tiền của nhà họ lâm, gia chủ như vậy chẳng qua chỉ là một kẻ bài trí mà thôi.”

Bà ta bây giờ đã có lòng đi chết rồi, cho nên cũng không sợ sau khi Lâm Thanh Diện biết đã tiến hành ép hỏi bà ta, bất luận thế nào, bà ta cũng sẽ không nói ra mật mã của tài khoản tổng cho Lâm Thanh Diện biết.

Lâm Thanh Diện mỉm cười với bà ta, mở miệng nói: “Thật khiến bà thất vọng rồi, con trai bảo bối này của bà, cũng nói mật mã của tài khoản tổng cho tôi rồi, cho nên tôi có thể lấy được tài sản của nhà Lâm hay không thì không cần bà nhọc lòng rồi.”

Sắc mặt của Lạc Hân lập tức thay đổi, sau đó chuyển sang tuyệt vọng và thất vọng, một lúc sau, trên mặt bà ta lộ ra một nụ cười, cảm thấy tất cả mọi thứ đều không có ý nghĩa nữa rồi.

“Lâm Thanh Diện, thứ anh muốn đã có được rồi, bây giờ nên thả tôi đi được rồi chứ?” Triệu Xuân Diệu quay sang nhìn Lâm Thanh Diện.

Mắt Lâm Thanh Diện híp lại, trong ánh mắt mang theo một tia thâm ý.

“Hôm nay hai người chỉ có một người có thể sống, anh muốn tôi giữ lại mạng của anh, được.” Lâm Thanh Diện đưa tay chỉ về Lạc Hân: “Giết bà ta, tôi tha cho anh.”