Rể Quý Trời Cho

Chương 309: Ông chủ phía sau




Mãn Thiên Tinh.

Trong một căn phòng tương đối bí mật.

Kim Tôn quỳ trên mặt đất, lúc này anh ta đã mặt mũi sưng tấy, toàn thân đầy vết bầm tím, cơ thể run rẩy từng cơn.

Sau khi Trần Tài Anh đưa anh ta về, anh ta đã bị đánh đập một cách “thân thiết”, bây giờ Kim Tôn đã ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn được nữa.

Lâm Thanh Diện đứng trước Kim Tôn với ánh mắt lạnh lùng, sau đó đá vào mặt Kim Tôn, làm anh ta ngã xuống đất.

Trần Tài Anh ở một bên nhìn chằm chằm Kim Tôn, nói: “Thằng nhóc này là con trai của Kim Văn Ngạo ở Địa Ốc Vân Hải, vô công rỗi nghề, tôi nghe nói nó có ý đồ với vợ anh từ lâu, ngay cả khi không có cuộc tranh đấu này thì anh ta cũng sẽ làm gì đó với vợ anh.”

Kim Tôn nghe những gì Trần Tài Anh nói, anh ta ngay lập tức bò dậy, cầu xin: “Đại ca Trần, anh đã biết tôi đến từ Địa Ốc Vân Hải, vậy xin anh hãy tha cho tôi, Lâm Thanh Diện chỉ là tên phế vật, không cần phải đối nghịch với Địa Ốc Vân Hải chỉ vì anh ta.”

Trần Tài Anh nhìn chằm chằm Kim Tôn, lạnh lùng nói: “Anh nói gì? Lâm Thanh Diện là phế vật? Đã là lúc này rồi, chẳng lẽ anh còn chưa hình dung được tình hình sao?”

Kim Tôn ngờ vực nhìn Trần Tài Anh, nói: “Chẳng lẽ tên Lâm Thanh Diện này không phải là phế vật sao? Đây là chuyện nổi tiếng khắp Hồng Thành rồi, đại ca Trần, không phải anh bắt tôi chỉ vì tiền sao? Chỉ cần anh bằng lòng thả tôi, nhất định cha tôi sẽ cho anh dù anh có muốn bao nhiêu.”

Trần Tài Anh chế nhạo: “Này chàng trai, đừng nghĩ bản thân mình có giá trị quá, tiền từ Địa Ốc Vân Hải của các anh, tôi đây coi thường.”

“Vậy thì tại sao anh lại bắt tôi? Tên phế vật này có họ hàng với anh sao?” Kim Tôn lo lắng hỏi.

“Nói thật với anh, Lâm Thanh Diện là lão đại của tôi, tất cả mọi thứ tôi có được bây giờ đều do Lâm Thanh Diện ban cho, anh còn cho rằng anh ta là đồ phế vật sao?” Trần Tài Anh lạnh lùng hỏi.

Mặt Kim Tôn đột ngột biến sắc, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện một cách hoài nghi, thái độ của Trần Tài Anh trước mặt Lâm Thanh Diện quả thực là khá kính cẩn, nghe không ra vẻ giả tạo, nếu là như vậy thì anh ta thật sự xong đời rồi.

“Lâm Thanh Diện, là tôi có mắt không biết thái sơn, tôi không nên có suy nghĩ với vợ của anh, anh tha lỗi cho tôi đi, tôi sẵn sàng cho anh tiền, anh đưa tôi đến gặp cha tôi, bất kể bao nhiêu tiền, cha tôi cũng sẽ cho anh.” Kim Tôn cầu xin.

“Không cần đâu, Địa Ốc Vân Hải của các anh cũng không tồn tại được bao lâu nữa, tiền của các anh sẽ trở thành tiền của tôi mà thôi, tôi không cần yêu cầu cha anh.” Lâm Thanh Diện nói.

Tim Kim Tôn chững mất một nhịp, mắt nhìn đăm đăm vào Lâm Thanh Diện, anh ta hỏi: “Ý… Ý anh là sao? Tại sao Địa Ốc Vân Hải không tồn tại được lâu nữa, cho dù anh là lão đại của Trần Tài Anh, thì Địa Ốc Vân Hải cũng không thể đổ vỡ được.”

Lâm Thanh Diện cười với Kim Tôn, nói: “Có thể hay không thì đến lúc đó anh sẽ biết, đây không phải là chuyện anh nên lo lắng.”

Thân thể Kim Tôn lập tức xụi lơ, hai mắt vô hồn nhìn xuống đất, trong đầu nhớ lại lời nói của Lâm Thanh Diện, trong lòng chợt dâng lên cảm giác sợ hãi.

Lần này anh ta thật sự đã khiêu khích phải một sự tồn tại đáng sợ quá là đáng sợ, cứ như thể Địa Ốc Vân Hải không là gì trong mắt người này, giống như một con kiến có thể dễ dàng bóp chết vậy.

“Trước tiên nhốt nó lại với Triệu Xuân Diệu đi, để anh ta cũng phải chịu đựng sự tra tấn, khi cần thì mang anh ta ra.” Lâm Thanh Diện quay đầu lại nói với Trần Tài Anh.

Trần Tài Anh gật đầu, ngay lập tức ra lệnh cho người của mình đưa Kim Tôn đi.

Lâm Thanh Diện không ở lại Mãn Thiên Tinh lâu hơn, dạy dỗ xong Kim Tôn xong liền đến công ty của nhà họ Hứa, bây giờ Hứa Bích Hoài đang phải đối phó với rất nhiều chuyện đau đầu, cho dù không làm được gì cũng có thể giúp Hứa Bích Hoài thoải mái.

Trong căn phòng mà Triệu Xuân Diệu bị Mãn Thiên Tinh nhốt, Kim Tôn bị đẩy vào.

Ánh sáng trong căn phòng này mờ nhạt, tối tăm và ẩm thấp, sau khi cánh cửa đóng lại là một cảm giác u ám.

Kim Tôn nhìn xung quanh, bởi vì anh ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường viền xung quanh, trong lòng vẫn có chút rụt rè, thận trọng đi về phía nơi giống như là giường.

“Thật là xui xẻo, không ngờ thiếu gia của Địa Ốc Vân Hải là mình lại bị nhốt ở một nơi như vậy.” Kim Tôn thì thầm, sau đó ngồi xuống mép giường.

“Thiếu gia của Địa Ốc Vân Hải? Cuối cùng cũng có người đến đồng hành cùng tôi rồi, trong khoảng thời gian này tôi đã rất khổ, có người nói chuyện cùng thật là quá tốt.”

Lúc này, Triệu Xuân Diệu đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy nắm lấy cánh tay của Kim Tôn, Kim Tôn sợ đến mức bật dậy, kinh hãi nhìn xuống giường.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Xuân Diệu đã bị Trần Tài Anh sắp xếp người thực hiện hình phạt đã định sẵn, mỗi ngày một trăm cái tát, cộng thêm một chậu nước đá, thêm cả ăn uống không ngon, bấy giờ, Triệu Xuân Diệu đã trở nên gầy gò, khuôn mặt hốc hác, hốc mắt trũng sâu, trong căn phòng ánh sáng yếu ớt như vậy trông giống như một con ma lem.

Nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Xuân Diệu, Kim Tôn lập tức sợ hãi hét lên, chạy ra cửa đập điên cuồng.

“Có ma, thả tôi ra ngoài, ở đây có ma, các anh thả tôi ra, tôi sẽ không bao giờ khiêu khích Lâm Thanh Diện nữa, làm ơn, tôi sợ ma.” Kim Tôn hét lên trong tuyệt vọng.

“Ông đây là người! Cậu nói ai là ma chứ!” Triệu Xuân Diệu hét lên với Kim Tôn, bước xuống giường, kết quả là mới đi được hai bước thì đã ngã xuống đất vì anh ta quá yếu.

Nghe thấy lời Triệu Xuân Diệu nói, Kim Tôn quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau, lúc này mới nhìn rõ bộ dáng của Triệu Xuân Diệu, anh ta quả nhiên chỉ nhìn có chút đáng sợ, suy cho cùng thì vẫn là người, vả lại nếu thật sự là ma thì không thể ngã trên đất được.

“Anh… anh không nói sớm làm tôi sợ chết khiếp, tưởng ở đây có ma, bọn họ bắt tôi vào vì muốn tôi làm thức ăn cho anh.” Kim Tôn phàn nàn.

“Anh còn không mau đỡ tôi lên, ở đó ngơ ngác làm gì.” Triệu Xuân Diệu hét lên.

Kim Tôn nhếch môi, nhưng anh ta vẫn bước tới đỡ Triệu Xuân Diệu ngồi lên giường cùng mình.

“Anh cũng khiêu khích Lâm Thanh Diện nên mới bị nhốt ở nơi này sao?” Kim Tôn hỏi.

“Hừ, tôi khiêu khích anh ta sao? Chính là tên ngốc đó không biết sống chết mà nhốt tôi lại, sau này tôi ra ngoài được, tôi nhất định phải chém anh ta ra thành từng mảnh!” Triệu Xuân Diệu hung tợn nói.

“Haha, không ngờ cũng hơi gai người đấy, người anh em, nói cho anh biết, tôi là thiếu gia của Địa Ốc Vân Hải, chỉ cần anh ở đây hầu hạ tôi, sau này khi cha tôi cứu tôi, tôi sẽ bảo kê anh, thế nào?” Kim Tôn nói một câu.

Sau khi Triệu Xuân Diệu nghe những lời Kim Tôn nói, anh ta chế nhạo, nói: “Địa Ốc Vân Hải là gì? Chưa bao giờ nghe tới.”

Kim Tôn lập tức trừng mắt, nhìn Triệu Xuân Diệu có phần khó tin, nghĩ thầm Lâm Thanh Diện dám ở Hồng Thành bắt anh, cũng coi như là đã to gan lắm rồi, cái tên không phải quỷ cũng chẳng phải người này cũng không thể có bối cảnh lớn hơn anh được, bây giờ lại dám xem thường Địa Ốc Vân Hải, điều này khiến anh ta có chút không vui.

“Người anh em, để ý thái độ của anh nhé, mặc dù bây giờ cả hai ta đều bị bắt, nhưng uy nghiêm của Địa Ốc Vân Hải tôi vẫn không phải thứ mà tên Tiểu Lâu La như anh có thể tùy tiện nói xấu.” Kim Tôn ngạo mạn nói.

Triệu Xuân Diệu cười nói: “Tôi là Tiểu Lâu La? Mở to con mắt chó của anh mà nhìn kĩ cho tôi, tôi giống Tiểu Lâu La lắm sao?”

Kim Tôn nhìn Triệu Xuân Diệu từ trên xuống dưới, anh thực sự không cảm thấy Triệu Xuân Diệu có gì đặc biệt, hỏi: “Sao, anh bất mãn như vậy à? Anh có thể báo cáo bối cảnh của anh cho tôi nghe.”

“Ông đây là người thừa kế của nhà họ Lâm ở kinh đô! Đồ khốn kiếp, Địa Ốc Vân Hải mà đủ tư cách so sánh với tôi sao?” Triệu Xuân Diệu chửi rủa.

Kim Tôn nghe thấy những gì Triệu Xuân Diệu nói, cơ thể anh ta run lên, sau đó một nét kinh hãi hiện trên khuôn mặt anh: “Anh… anh nói gì? Anh là người thừa kế của nhà họ Lâm ở Kinh Đô?”

“Không thể giả được!” Triệu Xuân Diệu tức giận nói.

Kim Tôn hít một hơi thật sâu, nỗi sợ hãi của anh đối với Lâm Thanh Diện càng thêm sâu một chút, tên này đang giở trò đồi bại gì đây, ngay cả người thừa kế của nhà họ Lâm ở Kinh Đô cũng dám bắt lấy, lúc đó Lâm Thanh Diện nói Địa Ốc Vân Hải sẽ sống không lâu nữa, chẳng lẽ không phải nói đùa với anh sao?

Trong một khoảnh khắc, Kim Tôn chỉ cảm thấy tam quan của mình đã bị lật đổ, nếu có cơ hội khác, anh ta sẽ không bao giờ khiêu khích bất cứ ai có liên quan đến Lâm Thanh Diện, người này thực sự rất kinh khủng.



Hai ngày sau, tại tòa nhà Địa Ốc Vân Hải.

Lúc này Kim Văn Ngạo đang ngồi vui vẻ trong phòng làm việc, tuy rằng thua ván cờ vây, con trai cũng không biết đi đâu, nhưng mới hôm qua công ty bọn họ vừa hoàn thành cấp tài chính xong, hôm nay sếp lớn đã đầu tư vào họ sẽ đến công ty, đồng thời phát quỹ đầu tư vòng đầu tiên.

Với số tiền này, Địa Ốc Vân Hải vẫn có thể phát triển rất tốt ngay cả khi chưa mở cửa thị trường ở thành phố Thanh Vân, 900 tỷ mà ông mất ở thành phố Thanh Vân trước đây chẳng là gì cả.

Lúc này, người đàn ông đeo kính đi vào văn phòng, trên tay cầm một bản hợp đồng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

“Ông chủ, quỹ đầu tư của chúng ta lần này vẫn chưa tới, sao ông lại nhận nhiều dự án với đòn bẩy cao như vậy, một khi chủ đầu tư gặp vấn đề gì thì công ty chúng ta sẽ tan nát mất.” Người đàn ông đeo kính nói.

Kim Văn Ngạo cười, nói: “Trong kinh doanh, đều là gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, hợp đồng tài trợ của chúng ta đã ký kết, dù bên đó có chuyện gì xảy ra, họ cũng phải đưa tiền cho chúng ta, nếu lúc này tôi không nhận những dự án này thì sẽ không còn cơ hội nữa, chỉ cần nhà đầu tư đưa tiền là chúng ta có thể khởi động dự án ngay, không mất nhiều thời gian sẽ có lãi.”

Người đàn ông đeo kính nghe những lời của Kim Văn Ngạo thì gật đầu.

“Đúng rồi, ông chủ, người của nhà đầu tư sẽ sớm đến đây, tôi nghe nói người ký hợp đồng với chúng ta ngày hôm đó không phải là nhà đầu tư thực sự, anh ta chỉ là người đại diện, ông chủ lớn thực sự, là một người khác.” Người đàn ông đeo kính nói.

Kim Văn Ngạo gật đầu, nói: “Bất kể ai là ông chủ lớn, chúng ta đều phải chiêu đãi người ta, lần này chúng ta đã thành công về tài chính, không cần đặt công ty của nhà họ Hứa trong mắt, vài ngày nữa, tên phế vật Lâm Thanh Diện sẽ quỳ gối cầu xin tôi.”

Kim Văn Ngạo nói xong liền đi chuẩn bị, chờ tiếp các vị đầu tư.

Không lâu sau, một nhóm người đến phòng họp cấp cao của Địa Ốc Vân Hải, người đứng đầu là giám đốc điều hành của tập đoàn Thiên Dương, người đã ký hợp đồng.

Mà người theo sau giám đốc điều hành này, chính là Hướng Vấn Thiên.

Kim Văn Ngạo vội vàng bước tới chào hỏi, sau khi nhìn thấy Hướng Vấn Thiên, Kim Văn Ngạo cũng rất ngạc nhiên, nhanh chóng nói: “Chủ tịch Hướng, thật là trăm nghe không bằng một thấy, tôi nghe họ nói ông chủ đầu tư vào công ty chúng tôi lần này là người khác, chẳng lẽ chính là chủ tịch Hướng sao?”

Nói xong, ông ta đưa tay ra với Hướng Vấn Thiên, muốn bắt tay.

Trước đây Kim Văn Ngạo đã có tâm nịnh bợ Tập đoàn Thiên Dương, nhưng thật đáng tiếc là trước đây Hướng Vấn Thiên đã không nhìn đến Địa Ốc Vân Hải, thậm chí còn chưa nhìn mặt ông ta, lúc này Kim Văn Ngạo thấy Hướng Vấn Thiên đến, lập tức nghĩ Hướng Vấn Thiên là ông chủ đứng phía sau.

Hướng Vấn Thiên đối với cái vươn tay của Kim Văn Ngạo chỉ mỉm cười, phớt lờ, nói: “Ông hiểu lầm rồi, lần này tôi đến với bạn tôi.”

Kim Văn Ngạo thấy Hướng Vấn Thiên không bắt tay với mình, gương mặt sa sầm lại, xấu hổ hỏi: “Hả? Không biết người bạn mà chủ tịch Hướng nói là ai nhỉ?”

Ngay khi ông ta nói xong, Lâm Thanh Diện từ cửa bước vào, nhìn Kim Văn Ngạo với ánh mắt giễu cợt: “Xin lỗi, tôi vừa đi toilet, ông chủ Kim, đã lâu không gặp.”