Vẻ mặt mọi người đều xúc động nhìn bà Phó và Phó Lâm Ôn quỳ trước mặt Trần Tài Anh, vốn hôm nay là lễ mừng thọ của bà cụ Phó, ai cũng nghe tin nhà họ Tần đến, đều tưởng rằng nhà họ Phó sắp vùng dậy.
Có điều trong nháy mắt, bà Phó và Phó Lâm Ôn phải đến mức quỳ xuống cầu xin tha thứ, khác biệt này, mặc dù không xảy ra với bọn họ nhưng cũng khiến họ có cảm giác như ngồi trên tàu siêu tốc.
Tần Đốc Công lạnh lùng nhìn bà Phó và Phó Lâm Ôn một cái, nói: ""Cầu xin tôi cũng vô dụng thôi, xin lỗi hai người bọn họ ấy!""
Vẻ mặt bà Phó và Phó Lâm Ôn đều không tình nguyện, nhưng dưới sự uy áp của Tần Đốc Công, nếu bọn họ không xin lỗi, e là sau ngày hôm nay nhà họ Phó sẽ thực sự biến mất khỏi thành phố Thanh Vân.
""Cẩm Tú, mấy năm này là mẹ sai, mẹ xin lỗi con, mẹ không nên đối xử với con như vậy, con cũng là con của mẹ, mẹ không làm tốt nghĩa vụ của một người mẹ, để con bị uất ức, con coi như là công sinh con, nuôi dưỡng con mà tha thứ cho mẹ nhé."" Bà Phó nhìn Phó Cẩm Tú chằm chằm, vẻ mặt hối hận nói.
Nước mắt của Phó Cẩm Tú trong nháy mắt rơi xuống, cô đã đợi một câu xin lỗi của bà cụ Phó bao nhiêu năm, dù là bà Phó thật tâm hay giả ý, chỉ cần bà chịu xin lỗi, đối với Phó Cẩm Tú mà nói đã là một sự giải thoát rồi.
Trần Tài Anh hiện tại có khả năng giết chết bà Phó, nhưng dù cho bà Phó có đối với cô không tốt thì cũng là mẹ của cô, công sinh thành cô không thể quên, cho nên một câu xin lỗi, một lần quỳ gối này đã là sự trừng phạt lớn nhất với bà Phó rồi.
""Trần Tài Anh, tôi cũng xin lỗi cậu, là một tay tôi lên kế hoạch phản bội năm ấy, tôi muốn dựa vào thế lực của cậu để làm cho nhà họ Phó lớn mạnh hơn, là tôi hồ đồ, thiển cận, năm đó tôi không nên làm như vậy, cậu tha lỗi cho tôi, cậu bảo chỉ nhà họ Tần bỏ qua cho nhà họ Phó thì tôi sẽ trả những thực năm đó tôi nợ cho cậu.""
Vẻ mặt bà Phó kích động, nói xong, trực tiếp tát chính mình.
Trần Tài Anh và Phó Cẩm Tú thấy bà Phó xin lỗi chân thành như vậy, oán hận trong lòng cũng tiêu tán hơn phân nửa.
""Một mình bà nhận sai vẫn chưa đủ, Phó Lâm Ôn, mày nhận ra sai lầm của mình chưa?"" Trần Tài Anh nhìn về phía Phó Lâm Ôn, lạnh lùng nói.
Bà Phó thấy Phó Lâm Ôn chỉ đang quỳ mà không mở miệng xin lỗi, vẻ mặt sốt ruột nói: ""Lâm Ôn, con còn thất thần ra đó làm gì, còn không mau giải thích với Cẩm Tú và Trần Tài Anh đi.""
Sắc mặt Phó Lâm Ôn âm trầm, mở miệng nói: ""Giải thích với bọn họ, tôi...không nói được.""
Trần Tài Anh nhìn Phó Lâm Ôn cười lạnh một cái, mở miệng: ""Xem ra mày vẫn không nhận ra được sai lầm của mình.""
""Trần Tài Anh, tôi đã quỳ xuống rồi, lẽ nào còn chưa đủ, anh đừng có quá đáng."" Phó Lâm Ôn hơi mất kiên nhẫn nói.
""Ha ha, tao quá đáng ư? Năm đó suýt chút nữa tao chết trong tay mày, giờ tôi chỉ bảo xin lỗi mày còn cảm thấy quá đáng, xem ra tao vẫn rất nhân từ với mày."" Trần Tài Anh mở miệng: ""Ông chủ Tần, Phó Lâm Ôn không biết hối cải, nếu trực tiếp giết thì hơi hời cho nó, không bằng đánh gãy tay chân, để nó cả đời làm người tàn tật, xem lúc nằm trên giường không động đậy được nữa có nhận ra được sai lầm của mình hay không.""
Tần Đốc Công gật đầu, lập tức vỗ tay, hai bóng người lập tức xông đến bên cạnh Phó Lâm Ôn.
""Đánh gãy tay chân của cậu ta."" Tần Đốc Công lạnh giọng nói.
Hai người kia lập tức bắt lấy Phó Lâm Ôn, kéo ra sau.
Phó Lâm Ôn không ngờ Trần Tài Anh lại không khách khí chút nào, nhất thời liền cuống lên, hai người bắt hắn lại là cao thủ của nhà họ Tần, nếu bọn họ muốn đánh gãy tay chân của mình thì chắc chắn không phải là đùa.
""Đừng...đừng, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi biết sai rồi, tôi không nên đối với anh như vậy, anh bảo bọn họ buông ra đi."" Vẻ mặt Phó Lâm Ôn kinh hoảng.
Trần Tài Anh bĩu môi nói: ""Vừa rồi đã cho mày cơ hội rồi, chính mày không biết hối cải vậy thì cũng đừng trách tao vô tình.""
Lúc này Phó Lâm Ôn mới ý thức được mình ngu ngốc đến mức nào, rõ ràng nói xin lỗi có thể giải quyết được mọi chuyện, không đến mức gãy tay gãy chân, nếu cho anh ta thêm cơ hội nữa, anh ta nhất định sẽ xin lỗi Trần Tài Anh.
Nhưng không có nếu như.
Bà Phó thấy Phó Lâm Ôn bị hai cao thủ nhà họ Tần bắt đi cũng sốt ruột, nhưng bà ta không dám nói gì, lúc này bà ta có thể giữ thân mình đã là không tồi rồi, nào còn tâm trí đâu đi lo Phó Lâm Ôn.
Hai tên cao thủ của nhà họ Tần kia không chút dây dưa, trực tiếp dùng một cách đặc biệt đánh gãy chân tay của Phó Lâm Ôn.
Tiếng kêu thảm thiết của Phó Lâm Ôn vang vọng khắp sân, không ít người nhìn anh ta bằng ánh mắt thương hại, cũng nhiều người cảm thấy là anh ta tự chuốc lấy, đáng đời.
Thấy Phó Lâm Ôn bị đánh gãy tay chân, Trần Tài Anh hít sâu một cái, cảm thấy tảng đá vẫn luôn treo trong lòng rơi xuống.
Những năm qua anh ta sống ở Hồng Thành, mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ để bản thân không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở thành phố Thanh Vân, nhưng sự nó đã xảy ra rồi, sao có thể quên dễ dàng như vậy được.
Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc của anh ta, bản thân anh ta bị trọng thương, chật vật không chịu nổi, cứ nghĩ cả đời này có thể bán bánh kẹp mưu sinh, không có cơ hộp gặp lại Phó Cẩm Tú nữa.
Có điều ông trời cũng coi như công bằng với anh, cho anh gặp được Lâm Thanh Diện lúc anh tuyệt vọng nhất, Lâm Thanh Diện không chỉ chữa khỏi cánh tay của anh ta mà còn để anh ta có được vị trí mà lúc ở thành phố Thanh Vân không thể có được.
Giờ Lâm Thanh Diện cùng anh ta trở về Thanh Vân trả thù, bà Phó quỳ trước mặt anh ta, Phó Lâm Ôn bị đánh gãy tay chân, Tôn Cảnh mất mạng, những vướng mắc trong lòng anh ta cũng biến mất theo sự trừng phạt của những người này.
Sự biết ơn trong lòng anh ta đối với Lâm Thanh Diện không phải nói mấy câu là có thể rõ, anh ta chỉ biết là giờ anh ta có thể đứng trong sân này bình tĩnh như vậy tất cả đều là dựa vào thanh niên thoạt nhìn trông có vẻ bình thường kia.
""Chuyện đã giải quyết xong rồi, hiện tại có thể yên tâm về Hồng Thành giúp anh quản đám thủ hạ kia rồi, chúng ta đi thôi."" Trần Tài Anh quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Diện, trên mặt mang theo ý cười.
Lâm Thanh Diện từ cửa đi xuống trước mặt Trần Tài Anh, cười với Phó Cẩm Tú.
Vẻ mặt Phó Cẩm Tú cảm kích nhìn Lâm Thanh Diện, mở miệng nói: ""Cảm ơn.""
""Đi thôi."" Lâm Thanh Diện dẫn đầu đi ra ngoài, Tần Đốc Công và Trần Tài Anh theo sau, một đám người rời khỏi sân của nhà họ Phó.
Mọi người nhìn Lâm Thanh Diện đi trước, trong lòng không khỏi kinh ngạc, ngay cả người đứng đầu nhà họ Tần cũng phải đi theo, rốt cuộc tên trẻ tuổi này đáng sợ đến mức nào?
Trong lúc nhất thời trong miệng mọi người xuất hiện rất nhiều suy đoán về Lâm Thanh Diện, chuyện trong bữa tịch mừng thọ bà Phó cũng trở thành tin tức lớn nhất thành phố Thanh Vân mấy ngày nay.
Thân là đương sự, Lâm Thanh Diện không có hứng thú với lời bàn tán của mọi người, sau khi báo thù giúp Trần Tài Anh, chuyện sau đó anh phải làm là giúp Tần Đốc Công giành chiến thắng trong ván cờ vây.
Sau khi Phó Cẩm Tú trở về vòng tay của Trần Tài Anh một lần nữa, hai người họ hầu như dính lấy nhau mọi lúc mọi nơi, Lâm Thanh Diện cũng ngại làm bóng đèn cho nên trước trận đấu mấy ngày, Lâm Thanh Diện có chút nhàm chán.
Chiều nay, Lâm Thanh Diện nằm một mình trong phòng có chút buồn chán, cách trận đấu một ngày, không có Trần Tài Anh thì anh cũng không biết mình muốn làm gì.
Lúc này Tần Vô Song từ bên ngoài bước vào, trong tay còn cầm theo vài bộ quần áo.
Lâm Thanh Diện thấy Tần Vô Song đi vào, bật người dậy mở to hai mắt, cô gái này cũng không coi mình là người ngoài à?
""Cô vào không biết gõ cửa à?""
""Đây là nhà tôi, tôi gõ cửa cái quái gì?"" Vẻ mặt Tần Vô Song chẳng hề gì: ""Mau nhìn giúp tôi, mấy bộ này, bộ nào đẹp hơn.""
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ nhìn Tần Vô Song, cô ta nói cũng đúng, đây là nhà họ Tần, cô chủ nhà họ Tần tất nhiên là muốn đi đâu cũng được.
Tần Vô Song cầm trên tay hai bộ sườn xám, khoa chân múa tay trước mặt Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: ""Hai bộ này, cái nào đẹp hơn?""
Lâm Thanh Diện nhìn một cái, mở miệng nói: ""Bộ màu trắng thêu hoa đi, thanh nhã mà không mất đi vẻ quyến rũ.""
""Hắc hắc, tôi cũng cảm thấy bộ này đẹp, xem ra mắt nhìn của tôi với anh không khác nhau lắm đâu."" Vẻ mặt Tần Vô Song vui vẻ nói.
""Chậc, nếu tôi chọn bộ khác, chỉ e là cô cũng nói như thế."" Lâm Thanh Diện nói thẳng.
Tần Vô Song lập tức tức đến dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: ""Anh...anh đúng là đồ đàn ông đầu gỗ!""
Lâm Thanh Diện nhún vai nói: ""Ăn ngay nói thật thôi.""
Tần Vô Song bực dọc, mở miệng nói tiếp: ""Anh mau dậy đi, thu dọn một chút, lát nữa dạo phố với tôi, tôi muốn thay quần áo.""
Lâm Thanh Diện trợn mặt nói: ""Nhưng tôi còn chưa nói muốn đi dạo phố với cô.""
""Anh đã nằm ở đây cả ngày rồi, tên ngốc cũng nhìn ra được anh rất nhàm chán, cô chủ tôi đồng ý dạo phố với anh là đã cho anh mặt mũi rồi, anh đừng có ở đó mà không biết cảm kích."" Tần Vô Song mở miệng.
Lâm Thanh Diện lắc đầu cười cười, có điều nghĩ chính mình cũng nhàm chán thật, dạo phố với Tần Vô Song cũng chẳng sao cả.
""Anh còn thất thần cái gì, mau dậy đi, ra ngoài chờ tôi, tôi phải thay quần áo."" Tần Vô Song trừng lớn hai mắt nhìn Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện sửng sốt, mở miệng nói: ""Cô thay quần áo không về phòng cô, ở đây thay cái gì?""
""Cửa phòng tôi khóa rồi, thay ở chỗ này của anh thì sao, sao nào, lẽ nào anh muốn nhìn tôi thay, thế cũng được, có điều nếu anh nhìn thì phải chịu trách nhiệm với tôi, tôi cũng không quan tâm anh có vợ hay không đâu.""
Tần Vô Song nói rồi liền giơ tay cởi khuy áo, sau đêm đó, Tần Vô Song càng này càng táo bạo hơn trước mặt Lâm Thanh Diện, mặc dù cô ta biết Lâm Thanh Diện đã có vợ những cô ta vẫn cố ý vô tình thăm dò gì đó.
Làm nữ thần có tiếng lạnh lùng ở thành phố Thanh vân, muốn gây sự chú ý với cô ta có thể nói khó càng thêm khó, nhưng tính cách này của cô ta, một khi hứng thú với ai là không thể dễ dàng buông tha.
Khuy áo trên người Tần Vô Song đã mở hết một nửa, vai cũng đã lộ ra, cô ta liếc Lâm Thanh Diện một cái, liếm đầu lưỡi, mở miệng hỏi: ""Anh quyết định không đi ra à?""
Lâm Thanh Diện bất đắc dĩ xuống giường đi ra ngoài cửa.
Tần Vô Song cũng thở ra một hơi, lời cô ta vừa nói cũng là to gan nói ra, nếu Lâm Thanh Diện thực sự không đi mà ở đây nhìn, người túng quẫn thực ra lại chính là cô ta.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng của Tần Hùng: ""Lâm Thanh Diện, ba tôi tìm anh với chị của tôi, có chuyện muốn nói với hai người.""
Tần Hùng đi thẳng vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Tần Vô Song cởi một nửa khuy áo, vai lộ ra ngoài, Lâm Thanh Diện xuống giường đi ra cửa, giống như là muốn đóng cửa lại.
""Mẹ nó, các người tiến triển cũng nhanh quá rồi đấy."" Tần Hùng trực tiếp vỗ ót: ""Không được, tôi phải nói cho ba thôi.""
""Tần Hùng, em hiểu lầm rồi, em quay lại mau!"" Tần Vô Song thấy thế, sợ tới mức đóng nhanh cúc áo của mình lại.
Trên mặt Tần Hùng mang theo nụ cười xấu xa, không nghe lời của Tần Vô Song, dù thế nào Tần Vô Song cũng là chị ruột của cậu ta, không thể để Lâm Thanh Diện được hời như vậy được, chuyện này phải nói cho Tần Đốc Công, bằng không Tần Vô Song bán mình đi mất.
Chuyện này đối với nhà họ Tần mà nói thì quả thực quá lỗ rồi.