Lâm Thanh Diện cứ ngây ngốc đứng đó nhìn Hứa Bích Hoài đến 5 phút, cơ thể cứng nhắc, không có bất cứ động tác gì.
Hứa Bích Hoài vốn dĩ còn tưởng Lâm Thanh Diện sau khi nghe được lời cô nói, sẽ đi tới, ôm lấy mình vào lòng, thuận tiện gỡ khăn tắm trên người cô xuống, vào vấn đề chính.
Nhưng thời gian 5 phút trôi qua, tên ngốc Lâm Thanh Diện này lại không có bất kỳ động tác nào, điều này khiến Hứa Bích Hoài đợi có chút mất kiên nhẫn.
Trong lòng cô đang nghiến răng nghiến lợi, thật sự có chút không hiểu Lâm Thanh Diện đang nghĩ cái gì.
“Lâm Thanh Diện! Anh có phải đàn ông không, em đã đứng ở đây 5 phút rồi, chẳng lẽ anh muốn em đứng như này cả đêm sao!” Hứa Bích Hoài ảo não mở miệng.
Lâm Thanh Diện lúc này mới phản ứng lại, mau chóng bước tới, đỡ Hứa Bích Hoài, để cô ngồi trên giường.
“Bà... bà xã, em muốn cùng anh làm loại chuyện đó sao?” Lâm Thanh Diện mở miệng hỏi.
Hứa Bích Hoài nghẹn lời, cô đã ám thị rõ ràng như vậy rồi, tên này thế nào vẫn muốn hỏi cô, điều này khiến cô ngại muốn chết.
“Không muốn.” Hứa Bích Hoài tức giận đùng đùng nói một câu, quay đầu sang một bên.
Lần này Lâm Thanh Diện nghe ra cô đang nói lời giận dỗi, mặt mày áy náy, vội vàng giải thích: “Bà xã, anh biết, vừa rồi em chắc chắn đã chuẩn bị xong rồi, đợi cùng anh làm chút gì đó, nhưng, khoảng thời gian này anh không thể làm loại chuyện đó!”
Trong lòng Lâm Thanh Diện rất sốt ruột, vừa rồi khi nghe thấy câu nói đó của Hứa Bích Hoài thì anh đã biết Hứa Bích Hoài muốn kêu anh làm cái gì rồi, chỉ có điều trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh nhớ đến Phương Ngọc Lân khi giúp anh tiến hành ngâm thuốc, sau khi kết thúc việc ngâm thuốc, trong vòng một tháng không được làm chuyện đó.
Mặc dù ngâm thuộc khiến lực lượng của Lâm Thanh Diện khôi phục đến đỉnh phong, nhưng loại thuốc Lạc Tâm hạ với anh còn xót ở trong cơ thể Lâm Thanh Diện, hiệu quả của việc ngâm thuốc cũng chỉ là áp chế dược tính của loại thuốc đó, từ từ tiêu trừ, tiêu trừ toàn bộ xong, cần thời gian một tháng.
Trong thời gian một tháng này, nếu như Lâm Thanh Diện làm chuyện đó, sẽ dẫn đến hiệu quả của việc ngâm thuốc bị phá vỡ, cũng hết cách loại bỏ dược tính còn sót lại trong cơ thể của anh nữa.
Chính vì nghĩ đến điều này, Lâm Thanh Diện sau khi nghe thấy lời của Hứa Bích Hoài mới cứng nhắc tại chỗ, trong lòng anh đương nhiên muốn giao lưu sâu với Hứa Bích Hoài, nhưng chữa trị trước đó của anh sẽ uổng phí.
“Tại sao? Chẳng lẽ phương diện này của anh có vấn đề gì sao? Lâm Thanh Diện, thật ra loại chuyện này cũng không có gì không nói được cả, có vấn đề gì chúng ta đi khám bác sĩ, anh cũng không cần giấu em.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện không biết nên khóc hay nên cười, bèn nói chuyện mình ở huyện Yên Vân chữa trị giải thích với Hứa Bích Hoài, hơn nữa trịnh trọng thể hiện rõ, phương diện đó của anh không có vấn đề.
Hứa Bích Hoài nghe Lâm Thanh Diện giải thích, vừa ảo não vừa lo lắng thay cho Lâm Thanh Diện, mặt mày uất ức nói: “Đã nói đợi anh trở về chúng tôi sẽ sinh bảo bảo, kết quả anh bây giờ lại không thể làm chuyện đó, bình thường anh thẳng như vậy, em làm sao phải khổ tâm như thế chứ.”
Lâm Thanh Diện nghiêm túc nói với Hứa Bích Hoài: “Anh bảo đảm với em, đợi qua đoạn thời gian này, nhất định sẽ chủ động tìm em, sau này sẽ không tiếp tục để em khó xử như vậy nữa.”
Hứa Bích Hoài nghe thế, trong lòng mặc dù không giận Lâm Thanh Diện, có điều vẫn đưa tay đập vào ngực của Lâm Thanh Diện mấy cái.
Không đập không được, vừa đập, khăn tắm trên người Hứa Bích Hoài nới lỏng, trực tiếp rơi xuống từ trên làn da sáng bóng của cô.
Cảnh xuân đập thẳng vào mắt Lâm Thanh Diện, anh suýt chút nữa trực tiếp trào máu mũi.
Hứa Bích Hoài thấy mắt của Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời mặt mày cũng vô cùng xấu hổ, vội vàng đưa tay cầm khăn tắm lên, che đậy cơ thể của mình.
“Đồ khốn, anh còn nhìn.” Hứa Bích Hoài hờn dỗi nói một câu.
Lâm Thanh Diện lúc này mới phản ứng lại, vội vàng đứng dậy, xoay người quay lưng với Hứa Bích Hoài, há miệng hít thở.
Thật sự là tạo nghiệt, cô không phải cố tình chứ, biết rõ bản thân bây giờ không thể làm loại chuyện đó, lại vẫn muốn để anh chịu cám dỗ lớn như vậy.
Chuyện này ai kháng cự được chứ!
Hứa Bích Hoài đi lấy váy ngủ của mình lại, cũng không để Lâm Thanh Diện tránh né, cứ như thế mặc lên người mình, sau đó nằm lên giường.
“Lâm Thanh Diện, sau này anh ngủ trên giường, không cần ngủ trên sàn nữa.” Hứa Bích Hoài mở miệng nói.
Lâm Thanh Diện quay qua nhìn cô, phát hiện cô đã mặc váy ngủ rồi, lúc này mới thở phào.
“Không được không được, anh vẫn là ngủ dưới sàn đi, đợi qua khoảng thời gian này rồi ngủ trên giường.” Lâm Thanh Diện vội mở miệng.
Vừa rồi một ánh nhìn đã khiến Lâm Thanh Diện cực kỳ không bình tĩnh nổi, giờ nếu như còn ngủ cùng một giường, anh đêm nay không chắc có thể nhịn nổi không nữa.
Trước khi dược tính trên người anh còn chưa có loại bỏ hoàn toàn, tốt nhất không nên đối mặt với nguy hiểm này.
Trong thời gian nửa tháng sau, cuộc sống của cả nhà Lâm Thanh Diện cũng coi như bình lặng, Tống Huyền Khanh không tiếp tục gây phiền phức với Lâm Thanh Diện nữa, Hứa Bích Hoài ngày nào cũng bận chuyện công ty, Lâm Thanh Diện tạm thời cũng không cần lo lắng nhà họ Lâm đến gây chuyện.
Chiều hôm nay, Lâm Thanh Diện bước ra từ Mãn Thiên Tinh, đi thẳng về nhà.
Anh đi xem tình hình gần đây của Triệu Xuân Diệu trong khoảng thời gian này, Trần Tài Anh dựa theo yêu cầu của Lâm Thanh Diện, mỗi ngày đều tát Triệu Xuân Diệu một trăm cái, sau đó dội một xô nước lạnh lên người anh ta, hơn nửa tháng trôi qua, Triệu Xuân Diệu đã trở nên gầy gò, dù nằm bình thường, người cũng sẽ không nhịn được run rẩy.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Triệu Xuân Diệu, Lâm Thanh Diện cũng không có chút đồng cảm, đối với sai lầm mà Triệu Xuân Diệu phạm phải, chút trừng phạt này, còn quá nhẹ rồi.
Trần Tài Anh nói với Lâm Thanh Diện trong khoảng thời gian này Lạc Hân có liên lạc với Triệu Xuân Diệu mấy lần, đều bị Trần Tài Anh dùng giọng giả ứng phó qua loa, trong thời gian ngắn, Lạc Hân chắc sẽ không phát hiện Triệu Xuân Diệu đã xảy ra chuyện.
Lâm Thanh Diện hỏi chuyện của Quan Lãnh, Trần Tài Anh nói vẫn đang điều tra, Quan Lãnh này cực kỳ thần bí, chỉ dựa vào một cái tên muốn điều tra được, vẫn có chút khó khăn.
Về đến nhà, Lâm Thanh Diện thấy Hứa Bích Hoài còn chưa về, bèn hỏi Tôn Tuệ Phương.
“Lát nãy Bích Hoài gọi điện về, nói tối nay có bữa tiệc xã giao, nói sẽ về muộn, bảo chúng ta bữa tối không cần đợi cô ấy.” Tôn Tuệ Phương trả lời.
Lâm Thanh Diện gật đầu, cũng không để ý, Hứa Bích Hoài sau khi trở thành chủ tịch của công ty Hứa Gia, xã giao là chuyện không thể tránh khỏi.
Hôm qua Lâm Thanh Diện cũng nghe Hứa Bích Hoài nói, gần đây cô đang tranh một dự án hợp tác tương đối lớn, dự án này nếu như có thể tranh được, lợi nhuận mang lại, không kém gì dự án của tập đoàn Thiên Dương với nhà họ Hứa.
Lần này Hứa Bích Hoài muốn chứng minh năng lực của bản thân, cho nên từ chối để Lâm Thanh Diện giúp đỡ, cô thậm chí không nói cho Lâm Thanh Diện biết dự án lần này là của công ty nào.
Lâm Thanh Diện biết trong lòng Hứa Bích Hoài cũng là người phụ nữ mạnh mẽ, thấy Hứa Bích Hoài không muốn nói, cho nên không có hỏi, theo anh thấy, lấy năng lực của Hứa Bích Hoài, bàn bạc mấy dự án tương đối lớn, cũng không phải chuyện khó gì.
Ăn tối xong, Lâm Thanh Diện chuẩn bị đi rửa bát, Tôn Tuệ Phương thấy vậy, vội giành với Lâm Thanh Diện, bê bát đi vào bếp.
Lâm Thanh Diện mỉm cười, cũng không nói gì, định gọi điện cho Hứa Bích Hoài, hỏi xem cô khi nào về, có cần đi đón không.
Vào lúc này, điện thoại của Lâm Thanh Diện đổ chuông, anh cầm lên xem, phát hiện là Từ Tài gọi tới.
“Ông già sao lại nhớ tôi rồi, tìm tôi chắc chắn không có chuyện gì tốt đâu nhỉ?” Lâm Thanh Diện cười hỏi.
“Cậu nói thế à, tôi tìm cậu sao không thể có chuyện tốt chứ, cậu bây giờ có thời gian không, đến y quán của tôi một chuyến đi.” Giọng nói của Từ Tài có hơi ngại ngùng.
“Chuyện gì, nói trước rồi tôi sẽ đến.” Lâm Thanh Diện mở miệng.
“Đến giúp tôi đánh ván cờ, gặp phải đối thủ lợi hại, cậu nếu như giúp tôi thắng. Tôi tặng Tú cho cậu làm vợ nhỏ, điều này lẽ nào không phải chuyện tốt sao?” Từ Tài mở miệng nói.
“Sư phụ, sư phụ khốn kiếp, người đang nói linh tinh cái gì thế!” Bên đó truyền đến giọng nói vừa xấu hổ vừa tức giận của Tú.
Lâm Thanh Diện nghẹn lời, nghĩ đến tuổi của Tú và Chung Linh Nhi chắc xấp xỉ, một Chung Linh Nhi đã khiến Lâm Thanh Diện vô cùng đau đầu, anh không dễ gì thoát khỏi Chung Linh Nhi, bây giờ nếu như tiếp tục đến một Tú nữa, anh chắc chắn sẽ điên mất.
Cho nên anh nói với Từ Tài, đến đánh cờ thì được, nhưng chuyện để Tú làm vợ nhỏ thì khỏi cần thương lượng.
Khi cúp máy, anh dường như thấp thoáng nghe thấy tiếng oán trách của Tú: “Vậy mà còn dám chê bai con, tên này thật sự đáng ghét giống như sư phụ!”
Lâm Thanh Diện nghĩ Hứa Bích Hoài tham gia tiệc rượu chắc cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, bèn thu thập một chút, đến y quán của Từ Tài.
Khách sạn quốc tế Thiên Thành.
Trong một phòng bao cao cấp, Hứa Bích Hoài đang kính rượu với người cùng bàn.
Bàn này có người của hai công ty, một là công ty Hứa Gia, hai là công ty bất động sản có tiếng ở Hồng Thành, người của Công ty Địa Ốc Vân Hải.
Mấy năm nay Công ty Địa Ốc Vân Hải dựa vào giá nhà đất tăng vọt, nhận được làn sóng mới, hai năm nay phát triển mạnh, trở thành nơi giao dịch bất động sản lớn thứ hai ở Hồng Thành.
Trên bọn họ, đương nhiên là tập đoàn Thiên Dương rồi, chỉ có điều trọng tâm phát triển của tập đoàn Thiên Dương hiện nay đã không đặt ở Hồng Thành, cho nên Công ty Địa Ốc Vân Hải cũng coi như doanh nghiệp hàng đầu, nói chuyện cũng tính một tính hai.
Nếu như xem giá trị thương nghiệp, ngay cả nhà họ Cổ - gia tộc lớn nhất Hồng Thành cũng phải nể vài phần mặt mũi với Công ty Địa Ốc Vân Hải.
Hứa Bích Hoài lần này muốn giành việc hợp tác, chính là một dự án của Công ty Địa Ốc Vân Hải ở khu ngoại ô Hồng Thành.
Hiện giờ dự án của tập đoàn Thiên Dương đã đến giai đoạn cuối, công ty Hứa Gia bởi vì vụ làm loạn trước đó của Hứa Trai Hiệp, có thể nói là khổ gần chết, có được dự án của tập đoàn Thiên Dương mới miễn cưỡng duy trì tiếp được.
Nhưng một khi dự án của tập đoàn Thiên Dương kết thúc, công ty Hứa Gia sẽ lâm vào tình trạng kiệt quệ, cho nên Hứa Bích Hoài bây giờ bắt buộc phải vì công ty tiếp theo máu mới, dự án của Công ty Địa Ốc Vân Hải, có thể nói là cọng dây cứu mạng của công ty Hứa Gia.
Chủ tịch của Công ty Địa Ốc Vân Hải là một người đàn ông hơn 50 tuổi, đeo mắt kính, nhìn trông ôn văn nho nhã, sau khi Hứa Bích Hoài kính rượu xong, cũng uống hết rượu trong lý của mình.
Người này tên là Kim Văn Ngạo, ở Hồng Thành cũng là nhân vật có tiếng, ông ta còn là hội trưởng của câu lạc bộ cờ vây, trong giới cờ vây cũng coi như cao thủ.
“Chủ tịch Hứa thật sự tuổi trẻ tài cao mà, thành tích của công ty các cô tôi cũng xem rồi, dự án của tập đoàn Thiên Dương các cô làm rất tốt, trúng thầu, dự án hợp tác lần này của chúng ta cũng phải giao cho các cô rồi.” Kim Văn Ngạo mở miệng cười.
Hứa Bích Hoài nghe thấy Kim Văn Ngạo nói như vậy, mắt bỗng sáng lên, sau đó rót một ly rượu, lại kính Kim Văn Ngạo một ly, mở miệng nói: “Nếu chủ tịch Kim đã giao dự án này cho tôi, vậy tôi nhất định sẽ không để chủ tịch Kim thất vọng.”
Mọi người trên bàn tiếc cũng bắt đầu vỗ tay.
Lúc này cửa phòng bao có hai người đang đứng, một người trong đó là cậu chủ của Công ty Địa Ốc Vân Hải, con trai của Kim Văn Ngạo, Kim Tôn.
Mà một người khác, chính là Hứa Trai Hiệp đang bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa.
Lần trước sau khi Hứa Trai Hiệp đánh Triệu Xuân Diệu, cảm thấy cơn giận trong lòng của mình cũng xả ra rồi, còn lại chỉ là muốn làm sao đối phó Hứa Bích Hoài.
Vừa hay thông qua một người bận, quen được cậu cả của Công ty Địa Ốc Vân Hải, hai người có thể nói là loại không ra gì, rất nhanh trở thành bạn tốt không gì không nói.
Hôm nay Kim Tôn cùng Hứa Trai Hiệp cùng đến đây uống rượu, Kim Tôn nhắc đến công ty Hứa Gia muốn hợp tác với bọn họ, Hứa Trai Hiệp khẽ đảo mắt, nghĩ cơ hội ciat mình cuối cùng cũng đến rồi.
Anh ta biết Kim Tôn là kẻ háo sắc, nhất là hứng thú với thiếu phụ, tóm lại thích hẹn một số cô gái có chồng ra chơi.
Cho nên anh ta bèn nói chuyện của Hứa Bích Hoài với Kim Tôn, còn nhấn mạnh dung mạo của Hứa Bích Hoài cùng mức độ phế vật của Lâm Thanh Diện.
Kim Tôn cũng nghe nói chuyện của Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, biết Hứa Bích Hoài là đại mỹ nữ nổi tiếng của Hồng Thành, cộng thêm Lâm Thanh Diện lại là một tên vô dụng, anh ta lập tức có hứng thú với Hứa Bích Hoài.
Có điều Kim Tôn nghe nói Hứa Bích Hoài là một cô gái nghiêm túc, muốn hẹn ra ngoài chơi cực kỳ khó khăn, Hứa Trai Hiệp cười nói với Kim Tôn, bây giờ nhà họ Hứa đang cần dự án hợp tác này, dự án này của Công ty Địa Ốc Vân Hải đối với công ty Hứa Gia cực kỳ quan trọng, Kim Tôn có thể lấy chuyện hợp tác này, đến uy hiếp Hứa Bích Hoài.
Cho dù Hứa Bích Hoài có nghiêm túc hơn nữa, một khi công ty Hứa Gia rơi vào nguy cơ khủng hoảng, cô cũng buộc phải đưa ra lựa chọn.
Lúc đó cho dù cô không chịu, công ty Hứa Gia trên dưới nhiều nhân viên như vậy, chắc chắn cũng sẽ ép Hứa Bích Hoài.
Kim Tôn cảm thất Hứa Trai Hiệp nói đúng, cho nên bèn cùng anh ta đến xem Hứa Bích Hoài lớn lên rốt cuộc trông như thế nào.
“Cậu đừng nói nữa, Hứa Bích Hoài này lớn lên thật sự có phong vị, lần này nếu như chơi được, chắc chắn sảng khoái.” Kim Tôn nheo mắt nhìn chằm chằm Hứa Bích Hoài ở bên trong mà mở miệng nói.
Lúc này Hứa Bích Hoài đã uống say rồi, gương mặt hơi ửng đỏ khiến cô trông càng quyến rũ hơn.
“Tôi lại lừa cậu Kim hay sao, hơn nữa cách tôi nói tuyệt đối được, công ty Hứa Gia như thế nào, tôi biết rõ, Hứa Bích Hoài lại là người quan tâm đại cục, đến lúc đó chắc chắn sẽ chọn nghe theo cậu Kim mà thôi.” Hứa Trai Hiệp mặt mày âm hiểm nói.
Kim Tôn gật đầu, nói: “Lát nữa đợi kết thúc bữa tiệc, đi thăm dò cô ta.”
Một lúc sau, bữa tiệc kết thúc, Hứa Bích Hoài và Kim Văn Ngạo nói tạm biệt, sau đó lảo đảo từ trong phòng bao bước ra, bởi vì hôm nay phải uống rượu, cô không có lái xe, bây giờ phải đi xuống bắt taxi về nhà.
Khi cô đi đến góc cua ở cầu thang, hai bóng người đột nhiên chặn ở trước mặt cô, một tay trực tiếp túm lấy cổ tay của cô, ấn cô vào tường.
“Làn da này, thật sự rất tinh tế, không phải thật sự giống như cậu nói, tên phế vật Lâm Thanh Diện đó, còn chưa từng chạm vào cô ta?” Kim Tôn cười nói.