Hứa Bích Hoài và Lâm Thanh Diện ôm nhau một lúc, sau đó Lâm Thanh Diện buông cô ra để cô nằm lên trên giường.
“Em cứ nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, để anh đi nấu chút canh cho em bổ thân thể.” Lâm Thanh Diện lên tiếng nói.
Hứa Bích Hoài nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nằm lên trên giường.
Lúc này, Lâm Thanh Diện chú ý đến gương mặt hơi sưng của Hứa Bích Hoài, lập tức nhíu mày, đưa tay ra sờ sờ, lên tiếng hỏi: “Mặt của em có chuyện gì vậy?”
Hứa Bích Hoài lộ ra chút uất ức, mở miệng nói: “Hôm nay... bị cái người tên là Triệu Xuân Diệu đánh.”
Lâm Thanh Diện cảm thấy nặng nề, trong lòng lập tức toát ra một cơn lửa giận, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Hứa Bích Hoài một chút, sau đó lên tiếng nói: “Cậu ta dám đánh vợ của anh, anh nhất định sẽ để cậu ta trả lại gấp trăm lần.”
Bây giờ Triệu Xuân Diệu ở trong tay của Trần Tài Anh, có thể nói sống chết của Triệu Xuân Diệu tùy ý để cho Lâm Thanh Diện sắp đặt.
Lâm Thanh Diện đi vào phòng bếp lấy hai cái trứng gà thoa mặt cho Hứa Bích Hoài, sau đó mới đi nấu canh cho cô.
Tống Huyền Khanh thấy Lâm Thanh Diện đi ra, lập tức đi theo sau mông của Lâm Thanh Diện, không ngừng hỏi: “Cậu đã làm gì với con gái của tôi? Có phải là cậu đã chạm vào nó rồi không? Lâm Thanh Diện, cái tên súc sinh này, cậu làm như vậy sẽ hủy hoại cả đời này của nó.”
“Con sẽ cho cô ấy hạnh phúc.” Lâm Thanh Diện vừa nấu canh vừa lên tiếng nói.
“Cậu lấy cái gì cho nó, cậu mau tỉnh táo lại đi, cậu căn bản cũng không phải là người thừa kế của nhà họ Lâm, cậu cũng chỉ là một đứa con rơi mà thôi, loại người như cậu căn bản cũng không có tiền đồ gì cả!” Tống Huyền Khanh nói.
Lâm Thanh Diện quay đầu nhìn về phía Tống Huyền Khanh, giọng nói lạnh lùng: “Cho dù con là con rơi của gia tộc thì như thế nào, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc con mang đến cho Hứa Bích Hoài hạnh phúc, những thứ hiện tại con có cũng không kém hơn so với nhà họ Lâm."
“Lại nói phét, cậu không nói phét thì chết à? Một người ngay cả mấy tỷ cũng không thể bỏ ra nổi, vậy mà cũng có mặt mũi để nói cậu không kém gì so với nhà họ Lâm, cậu cũng không chịu đi soi gương nhanh đi, nhìn coi mặt của cậu còn ở đó hay không.” Tống Huyền Khanh khinh thường nói.
“Cũng chỉ có mấy tỷ mà thôi, ngày mai con đi đến ngân hàng lấy cho mẹ. Nhưng mà mấy tỉ này con cho mẹ, mẹ có thể đảm bảo sau này sẽ không tiếp tục can thiệp vào chuyện giữa con và Hứa Bích Hoài nữa hay không?” Lâm Thanh Diện chất vấn.
Tống Huyền Khanh thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, hai mắt lập tức sáng lên, mở miệng nói: “Chỉ cần cậu có thể đưa cho tôi chín tỷ, sau này tôi sẽ không can thiệp vào chuyện giữa cậu và Bích Hoài nữa.”
“Được, chúng ta thỏa thuận với nhau, ngày mai con sẽ lấy cho mẹ chín tỷ.” Lâm Thanh Diện nói.
“Tôi muốn tiền mặt, không nhìn thấy số tiền này, cho dù Bích Hoài có ngăn cản thì tôi cũng sẽ kiên quyết đuổi cậu ra khỏi nhà của chúng tôi.” Tống Huyền Khanh nói.
Mặc dù là bây giờ trong nhà của Tống Huyền Khanh có mấy món đồ cổ có giá trị hàng trăm tỷ, nhưng sau khi biết Lâm Thanh Diện không phải là người thừa kế của nhà họ Lâm, Tống Huyền Khanh đã không dám đánh chủ ý lên mấy món đồ cổ kia nữa.
Với bi kịch của người một nhà Hứa Bích Uyên ở trước mắt, cho dù có đánh chết Tống Huyền Khanh, bây giờ Tống Huyền Khanh cũng không dám lấy đi bán.
Cho nên bây giờ trên tay của bà ta vẫn không có tiền như cũ, ngoại trừ mấy đồ trang sức lúc trước Lâm Thanh Diện đã mua cho bà ta.
Đây cũng là nguyên nhân mà bà ta muốn tiền mặt, mặc dù là chuyển khoản cũng như nhau, nhưng mà con số chín tỷ cùng với chín tỷ tiền mặt mang đến tâm trạng khác nhau cho người ta.
Với lại Tống Huyền Khanh cũng sợ Lâm Thanh Diện lấy số giả đến để lừa gạt bà ta, dù sao bà ta cũng không am hiểu gì về điện thoại.
Sau khi Lâm Thanh Diện đồng ý với Tống Huyền Khanh, Tống Huyền Khanh mới xem như im lặng, không còn làm phiền Lâm Thanh Diện nữa.
Tiếp tục nấu canh cho Hứa Bích Hoài, lúc này cửa biệt thự mở ra, Tôn Tuệ Phương với gương mặt tiều tụy đi vào trong nhà.
“Chị Tôn, chị về rồi à?” Lâm Thanh Diện nói.
Tôn Tuệ Phương nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện ở phía bên kia, lập tức sửng sờ kinh ngạc nói: “Lâm Thanh Diện, cậu đã về rồi à?”
Lâm Thanh Diện gật đầu cười nói: “Hôm nay tôi vừa mới về, đang nấu cho Hứa Bích Hoài chút canh.”
Tôn Tuệ Phương nhanh chóng bỏ đồ ở trong tay của mình xuống, lên tiếng nói: “Để tôi làm cho, cậu đi nghỉ ngơi đi.”
“Không cần đâu, chỉ nấu canh mà thôi, tôi tự mình làm là được rồi.” Lâm Thanh Diện nói: “Chị Tôn, tôi thấy trạng thái của chị hơi không ổn, gần đây gặp phải chuyện gì à? Tôi nghe Hứa Bích Hoài nói ngày nào chị cũng đi sớm về trễ.”
Trên mặt của Tôn Tuệ Phương lộ ra vẻ khó xử, nói: “Không có... không có việc gì đâu. Trong nhà của tôi có mấy người bà con tới, ban ngày tôi ra ngoài tìm bọn họ, nếu như cậu cảm thấy tôi làm chậm trễ công việc ở trong nhà, vậy ngày mai tôi sẽ kêu bọn họ trở về.”
“Không cần đâu, nếu là họ hàng đến thì mấy ngày nay chị cũng không cần phải làm việc nữa, tôi cho chị nghỉ ngơi vài ngày, chị cứ đi tiếp đón đi, thật sự không được nữa thì chị cứ dẫn bọn họ vào nhà cũng được mà.” Lâm Thanh Diện nói.
Tôn Tuệ Phương lập tức lắc đầu, nói: “Không cần, không cần đâu, chắc là ngày mai bọn họ cũng đi rồi.”
Sau khi nói xong, không biết tại sao Tôn Tuệ Phương lại thở một hơi thật dài.
Lâm Thanh Diện cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng mà nghĩ đến đây là việc riêng của Tôn Tuệ Phương, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Sau khi nấu canh xong, Lâm Thanh Diện lập tức mang đi cho Hứa Bích Hoài uống, sau đó lại xoa bóp toàn thân cho cô một chút. Lúc này mặt mũi của Hứa Bích Hoài mới thả lỏng, rồi ngủ thiếp đi.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tống Huyền Khanh liền chạy đến gõ cửa phòng của Lâm Thanh Diện, kêu Lâm Thanh Diện nhanh chóng đi ngân hàng lấy tiền đi.
Lâm Thanh Diện rửa mặt xong, sau khi ăn sáng xong thì liền ra khỏi nhà.
Ngày hôm nay, ngoại trừ anh muốn đến ngân hàng lấy tiền thì còn có một chuyện quan trọng hơn, đó chính là đi dạy bảo Triệu Xuân Diệu.
Triệu Xuân Diệu dám ra tay đánh Hứa Bích Hoài, đây là việc mà Lâm Thanh Diện không chấp nhận được, huống hồ gì Triệu Xuân Diệu còn liên kết với Lạc Hân để hãm hại anh, thù này Lâm Thanh Diện nhất định phải báo.
Đi thẳng một đường đến Mãn Thiên Tinh, Lâm Thanh Diện đi thẳng vào bên trong, mấy tên đàn em của Trần Tài Anh cung kính chào hỏi Lâm Thanh Diện.
Trần Tài Anh vừa mới đi ra từ bên trong, nhìn thấy Lâm Thanh Diện, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười khổ: “Vẫn may là ngày hôm qua cậu kịp thời đuổi đến đây, nếu không thì bây giờ bọn tôi cũng đã đến chỗ của diêm vương để báo cáo rồi.”
Lâm Thanh Diện cười cười nói: “Vết thương trên người của anh không sao đó chứ, bọn người Huỳnh Thái sao rồi?”
“Tôi thì không sao, Huỳnh Thái thì thảm hơn so với tôi một chút, bây giờ vẫn còn đang nằm bệnh viện, nhưng mà cũng không có gì đáng lo ngại.” Trần Tài Anh trả lời.
“Không có việc gì thì tốt rồi.” Lâm Thanh Diện nói.
“Cái này còn kích thích hơn so với hồi tôi ở Thanh Vân nhiều lắm đấy, lúc đó tôi đâu có nghĩ được mình sẽ tiếp xúc với nhà họ Lâm cùng với người của thương hội Thiên Nguyên." Trần Tài Anh hơi xúc động nói.
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: “Sau này những chuyện như thế này càng ngày càng nhiều, anh tốt nhất vẫn nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt đi.”
Chuyện lần này cũng đã để cho Lâm Thanh Diện nhận thức được tính hạn chế ở những nơi nhỏ bé, cho dù bây giờ anh đã nắm trong tay thế giới ngầm ở Hồng Thành, nhưng mà giá trị lực lượng tổng thể ở đây cũng không thể nào so sánh được so với thủ đô.
Nếu như Lâm Thanh Diện muốn xây dựng Hồng Thành này thành một thành trì vững chắc, điều đầu tiên cần phải làm chính là trước tiên phải làm tăng vũ lực của bọn người Trần Tài Anh lên.
Anh đang suy nghĩ chuyện này phải thực hiện như thế nào, có đều là chuyện này không phải làm một lần là xong, cho nên anh cũng không cần phải vội vàng.
Trần Tài Anh cũng không cảm thấy lo sợ bởi vì lời nói của Lâm Thanh Diện, kể từ ngày anh ta quyết định đi theo Lâm Thanh Diện, trong lòng của anh ta đã ngầm thừa nhận giao mạng sống của mình cho Lâm Thanh Diện.
“Dẫn tôi đi gặp Triệu Xuân Diệu đi, lần này tôi phải tính toán với anh ta cho đàng hoàng.” Lâm Thanh Diện nói.
Trần Tài Anh gật đầu, quay người dẫn Lâm Thanh Diện vào trong một căn phòng ở bên trong.
Cửa vừa mới mở ra, ở bên trong một mảnh âm u, Triệu Xuân Diệu đang nằm trên cái giường ván gỗ, trong cả căn phòng ngoại trừ cái giường này thì cũng không còn cái nào khác.
Trên hai cánh tay của Triệu Xuân Diệu đều bị buộc dây xích sắt, anh ta vốn không có bản lĩnh gì, bị buộc như thế này tuyệt đối không còn khả năng chạy đi.
Triệu Xuân Diệu nhìn thấy cửa phòng mở ra, lập tức ngồi dậy từ trên giường, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Diện, la hét: “Lâm Thanh Diện, anh mau thả tôi ra, tôi nói cho anh biết tôi chính là người thừa kế của nhà họ Lâm, dù thế nào đi nữa anh cũng không thể nào giết tôi được. Nếu tôi không còn, nhà họ Lâm sẽ trực tiếp sang bằng Hồng Thành này, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ bị anh làm liên lụy.”
Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhìn Triệu Xuân Diệu một chút, sau đó đi đến trước mặt của anh ta, không nói hai lời liền giơ tay lên tán một bàn tay lên trên mặt của Triệu Xuân Diệu.
Khóe miệng của Triệu Xuân Diệu lập tức chảy ra máu, gương mặt cũng sưng phồng lên.
“Con mẹ nó chứ anh dám đánh tôi? Anh có tin tôi sẽ kêu mẹ tôi giết anh hay không, bà ấy chính là chủ của nhà họ Lâm, những người ở cái nơi nhỏ bé như là Hồng Thành này, bà ấy căn bản không để vào trong mắt.” Triệu Xuân Diệu điên cuồng gào thét.
Lâm Thanh Diện cười cười, mở miệng nói: “So với thủ đô thì Hồng Thành đúng là một nơi nhỏ bé, nhưng mà đừng nghĩ rằng người của nơi nhỏ bé thì có thể tùy tiện để cho các người ức hiếp được. Khuôn mặt của vợ tôi xinh đẹp như vậy, vậy mà anh cũng dám ra tay được, anh cảm thấy tôi sẽ bỏ qua cho anh à?”
“Một người phụ nữ mà thôi, có gì mà không thể đánh chứ, ông đây không giết cô ta đã là rất tốt rồi.” Triệu Xuân Diệu vẫn hung hăng như cũ.
Chát!
Lại một cái tát nữa, hai bên mặt của Triệu Xuân Diệu đều tê dại.
“Hôm qua tôi đã đồng ý với vợ của tôi, anh đã đánh cô ấy, tôi phải trả lại gấp trăm lần. Hai bạt tay này cũng chỉ mới là bắt đầu, còn chín mươi tám bạt tay nữa, tôi sẽ không đánh thiếu một cái nào.”