Vào KTV rồi, một người phụ nữ mặc sườn xám màu đỏ, dáng người quyến rũ, gương mặt gợi cảm lập tức tiến lên.
“Úi, đây không phải là anh Triệu sao, hôm nay lại ghé chơi chỗ chúng tôi à, tôi vẫn còn giữ lại phòng tốt nhất cho anh đó.” Người phụ nữ kia cười nói.
“Cảm ơn chị Vân, hôm nay tôi dẫn bạn bè đến chơi, anh Hào có ở đây không, chị chào hỏi anh Hào giúp tôi, đợi khi nào có thời gian rảnh lại mời anh ấy đi ăn cơm.” Triệu Vân Tùng cười nói.
Người phụ nữ được gọi là chị Vân nhìn mấy người đứng sau Triệu Vân Tùng, lúc nhìn thấy Lâm Thanh Diện thì hơi sửng sờ.
Cô làm việc ở nơi này, ngày nào cũng phải tiếp xúc với đủ loại người, cho nên mắt nhìn người cực kỳ chuẩn, tuy rằng lúc nãy chỉ trong trong chớp mắt, nhưng mà cô có thể cảm nhận được trên người của người thanh niên này có một cảm giác sắc bén mà cô không thể nào bỏ qua được.
Cảm giác sắc bén kia chỉ xuất hiện trong chớp mắt rồi biến mất, chị Vân cũng chỉ nhìn thấy được trong khoảnh khắc kia mà thôi, sau đó cho dù cô cứ nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện thì cũng chỉ cảm thấy anh là một người bình thường.
“Anh Hào đang uống rượu cùng người khác ở bên trong, mấy người bạn này của anh trông quen thật đó, lúc trước chắc cũng thường xuyên đến đây chơi đúng không, nhưng mà người kia từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp qua nha, không lẽ anh ta là con cái của gia tộc nào đó hả?” Chị Vân nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện hỏi.
Triệu Vân Tùng lập tức cười khinh bỉ đáp: “Chị Vân, chị nghĩ nhiều quá rồi, anh ta chỉ là một tên vô dụng từ nơi khác đến mà thôi, ở chỗ anh ta sống anh ta là tên vô dụng nổi tiếng đó, chúng tôi gặp nhau ở sân bay, bởi vì từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy người nào vô dụng đến mức ấy, thấy rất thú vị nên dẫn anh ta theo cùng.”
Chị Vân nghe Triệu Vân Tùng nói xong thì lập tức sững sờ, không ngờ người người thanh niên khiến cô vừa nhìn đã để ý ngay lại là một người nổi tiếng vô dụng.
“Anh ta là một tên vô dụng sao? Tôi thấy không giống chút nào, anh Triệu đúng là biết nói đùa thật.” Chị Vân cười đáp.
“Chị Vân, tôi lừa chị làm gì chứ, anh ta đúng thật là một tên vô dụng từ nơi khác đến, người nhà quê thôi, thấy người là không dám nói chuyện nữa.” Triệu Vân Tùng giải thích.
Mấy người Tiểu Mỹ cũng nói hùa theo.
Lúc này chị Vân mới gật đầu, nghĩ thầm lúc nãy có lẽ cô đã nhìn lầm rồi, bây giờ nhìn lại người thanh niên này cũng chẳng có gì đặc biệt, hơn nữa nhiều người nói anh ta như vậy mà anh ta cũng không phản bác gì, chắc là cũng chẳng có chỗ nào hơn người.
“Mọi người chờ một lát, tôi lập tức đi sắp xếp phòng bao cho mọi người.” Chị Vân nói xong thì quay người đi chuẩn bị phòng bao.
Trình Nhược Tâm lấy làm lạ nhìn chằm chằm bóng lưng của chị Vân, hỏi Triệu Vân Tùng: “Cô ta là ai vậy?”
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, cũng không quen biết với người phụ nữ kia, hơn nữa điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là, rõ ràng cô và Lâm Thanh Diện đều lần đầu đến nơi này, nhưng chị Vân không để ý đến cô mà lại đi chú ý đến Lâm Thanh Diện, chuyện này làm cô nghĩ mãi không ra.
“Cô ta là chị Vân, là người phụ nữ của Trương Quân Hào, mấy tên đàn em bên cạnh anh Hào bị thay đổi liên tục, chỉ có mình chị Vân luôn đi theo bên cạnh anh ấy, đừng có thấy cô ta chỉ là một người phụ nữ mà lầm, cô ta cực kỳ có thủ đoạn, ở chỗ này, trừ anh Hào ra, người không thể chọc nhất chính là chị Vân.” Triệu Vân Tùng giải thích.
Trình Nhược Tâm gật đầu, lúc trước cô cũng từng nghe qua thanh danh của Trương Quân Hào nên biết người bên cạnh Trương Quân Hào cũng không dễ chọc.
Rất nhanh đã có một nhân viên phục vụ bước đến dẫn bọn họ vào trong một phòng bao.
Phòng bao này nhìn qua có hơi xa hoa, trong sô các phòng ở KTV này thì nó cũng thuộc dạng tương đối tốt, sau khi mọi người bước vào liền khen ngợi Triệu Vân Tùng rối rít, nói đi chơi cùng với anh rất có mặt mũi, mặc kệ đi tới đâu cũng đều có thể hưởng thụ sự phục vụ chu đáo nhất.
Triệu Vân Tùng cười đắc ý nói: “Đây đều là chuyện nhỏ, dù sao tôi cũng từng ăn vài bữa cơm với anh Hào, có thể hưởng thụ được chút ưu đãi cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Anh quay sang nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Chắc là anh chưa bao giờ đến phòng bao nào tốt đến vậy đúng không, hôm nay anh đi theo tôi coi như là đi đúng người rồi, chờ sau khi anh về cũng có thể khoe khoang với mấy người ở chỗ anh.”
Lâm Thanh Diện chỉ cười cười chứ không nói gì, bước vào góc phòng ngồi xuống.
Mọi người cũng rối rít ngồi xuống, Triệu Vân Tùng gọi rượu và đồ ăn, một lúc sau mọi người đã thả lỏng, người ca hát người uống rượu.
Trình Nhược Tâm hát không hay cho nên cô không chạm vào micro, lúc này Triệu Vân Tùng đột nhiên bước lên chọn một bài hát Bởi vì tình yêu, đứng đối diện Trình Nhược Tâm hát.
Triệu Vân Tùng hát cũng không quá hay, nhưng mà chính anh ta lại cảm thấy rất hay, trong suy nghĩ của mình thì giọng ca của anh ta vô cùng mượt mà, hơn nữa những người xung quanh vì muốn nịnh bợ nên đều liên tục khen ngợi, làm trong lòng anh ta lại càng tự cao hơn nữa.
Trình Nhược Tâm cũng biết Triệu Vân Tùng có ý với cô, nhưng mà cô cảm thấy con người Triệu Vân Tùng quá phù phiếm, cho nên hoàn toàn không có chút hứng thú nào với anh ta cả.
Bây giờ Triệu Vân Tùng lại đứng hát trước mặt cô, mọi người xung quanh còn không ngừng la hú, làm cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Triệu Vân Tùng hát xong còn cúi chào mọi người nữa.
Mọi người lập tức vỗ tay khen ngợi Triệu Vân Tùng hát hay, hơn nữa còn nhốn nháo bắt anh tỏ tình với Trình Nhược Tâm.
Trình Nhược Tâm nghe thấy những người này bảo Triệu Vân Tùng tỏ tình với mình thì sắc mặt lập tức trở nên khó xử, nhanh chóng quay đầu qua nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Lâm Thanh Diện, anh cũng hát một bài đi, khó khăn lắm mới đến đây được một lần, không hát thì tiếc lắm.”
Triệu Vân Tùng thấy Trình Nhược Tâm đổi sang đề tài khác, trong lúc nhất thời cũng không tìm được cơ hội thích hợp để tỏ tình với Trình Nhược Tâm nên trong lòng cực kỳ oán hận nhìn Lâm Thanh Diện, cảm thấy mình không thể tỏ tình được là vì Lâm Thanh Diện.
“Tôi không hát đâu, tôi hát không hay lắm.” Lâm Thanh Diện nói.
Triệu Vân Tùng nghe Lâm Thanh Diện nói vậy thì lập tức hừ lạnh, nghĩ thầm mày dám phá hư cơ hội tỏ tình của ông đây, hôm nay ông nhất định phải làm cho mày mất mặt, nếu mày hát không hay thì ông đây nhất định phải bắt mày hát một bài, nếu không thì làm sao tao chế nhạo mày được chứ.
Nói xong, Triệu Vân Tùng cũng cười nói: “Anh cũng đừng khiêm tốn, thường thì mấy người tự nhận mình hát không hay đều hát rất hay, tôi chọn cho anh một bài, anh hát bài lúc nãy tôi mới hát đi, anh chắc chắn biết hát, mau cầm micro đi, mọi người đều chờ nghe anh hát đó.
Sau đó Triệu Vân Tùng lại bước qua chọn bài Bởi vì tình yêu nữa.
Tiểu Mỹ cũng nhét micro vào tay Lâm Thanh Diện, cô đã hiểu ý của Triệu Vân Tùng rồi, cho nên cũng muốn thấy Lâm Thanh Diện bị mất mặt.
“Anh mau hát đi, để chúng tôi nghe thử xem tiếng hát của một tên vô dụng sẽ như thế nào, từ trước đến giờ tôi còn chưa được thưởng thức bao giờ đâu?” Tiều Mỹ nói với thái độ kỳ lạ.
Trình Nhược Tâm vốn chỉ muốn mượn Lâm Thanh Diện để dời đề tài, không ngờ mọi người lại yêu cầu Lâm Thanh Diện hát, hơn nữa nhìn qua thì rõ ràng là đang chờ sau khi Lâm Thanh Diện hát xong sẽ bắt đầu cười nhạo anh.
Trong lòng cô có hơi áy náy nên nói: “Nếu anh không muốn hát thì đừng hát, không cần nghe lời bọn họ.”
Lâm Thanh Diện cười cười, cầm micro đứng dậy nói: “Nếu mọi người đã muốn nghe tôi hát, tôi đành bêu xấu hát vài câu vậy.”
Triệu Vân Tùng cười nhạo nói: “Anh cũng đã biết mình hát không ra gì rồi mà còn bêu xấu gì chứ, rõ ràng là làm trò hề.”
Tiếng nhạc vang lên, Lâm Thanh Diện hoàn toàn đắm chìm vào trong âm nhạc, đã lâu lắm rồi anh chưa ca hát, anh cũng muốn dùng tiếng ca để diễn tả một chút, chỉ tiếc là Hứa Bích Hoài không ở cạnh, nếu không tặng bài hát này cho Hứa Bích Hoài thì anh chắc chắn còn có thể thể hiện tốt hơn nữa.
Mọi người đều cười khẩy, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện, định chờ đến lúc anh vừa mở miệng ra sẽ điên cuồng trào phúng anh.
Lúc này Lâm Thanh Diện cầm micro, vừa mở miệng thì một giọng hát làm người ta khoan khái cất lên nghe như tiếng nhạc trên trời.
Đám người Triệu Vân Tùng vốn đang chờ chuẩn bị trào phúng Lâm Thanh Diện lập tức ngơ ngác, bọn họ kinh ngạc nhìn anh, không ngờ Lâm Thanh Diện lại có thể hát hay đến vậy.
Trình Nhược Tâm cũng nhìn dáng vẻ đang ca hát của Lâm Thanh Diện mà đờ ra, cô đã bị góc nghiêng của Lâm Thanh Diện hấp dẫn trong nháy mắt, hơn nữa tiếng hát động lòng người này, Trình Nhược Tâm vốn vừa mới biết yêu trong đầu đột nhiên lại nảy ra một vài suy nghĩ đặc biệt.
“Mau xem thử có phải tôi đã quên tắt tiếng ca sĩ hát không.” Triệu Vân Tùng nói.
Tiểu Mỹ nhanh chóng chạy qua xem, thấy chỉ mở nhạc đệm, nói cách khác, đó là giọng hát của Lâm Thanh Diện.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ, có thể hát hay như vậy với hiệu ứng âm thanh của KTV chứng tỏ giọng hát của Lâm Thanh Diện cực kỳ hay.
Mặt Triệu Vân Tùng rất khó coi, tuy rằng anh ta rất tự luyến, cảm thấy bản thân hát rất hay, nhưng sau khi nghe Lâm Thanh Diện cất giọng thì anh ta lập tức biết giọng hát của mình không thể nào so sánh được với Lâm Thanh Diện.
Hơn nữa khi nhìn thấy Trình Nhược Tâm đang nhìn chằm chằm Lâm Thanh Diện thì trong lòng lại càng ghen ghét, hận không thể lập tức chạy lên cướp micro trong tay Lâm Thanh Diện.
“Cái tên đáng chết này, anh ta không phải vô dụng sao, sao lại hát hay đến vậy chứ?” Triệu Vân Tùng nghiến răng nghiến lợi nói, đặc biệt là khi nghĩ đến chuyện Lâm Thanh Diện hát là do anh ta khuyến khích, trong lòng lại càng hối hận.
Một lúc lâu sau, Lâm Thanh Diện hát xong, đặt micro lên bàn, rồi chui vào góc ngồi.
Tất cả mọi người còn đang đắm chìm trong tiếng hát của anh, một lúc lâu sau vẫn chưa thoát ra được.
Mãi đến khi nhạc đệm của bài hát tiếp theo vang lên, mọi người mới lấy lại tinh thần.
Trình Nhược Tâm quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, xao động trong mắt khó có thể che giấu được, một lúc lâu sau cô mới hỏi: “Sao anh hát hay đến vậy, tôi cảm giác được trong giọng hát của anh đang ẩn giấu một người, người đó...”
Nói đến đây, Trình Nhược Tâm có hơi ngượng, tuy rằng biết khả năng này là rất nhỏ nhưng mà cô vẫn không nhịn được liên tưởng chuyện này lên chính bản thân cô.
Lâm Thanh Diện cười cười nói: “Là vợ của tôi, tôi rất yêu cô ấy.”
Trên mặt Trình Nhược Tâm lập tức tràn đầy mất mác, không biết vì sao, cô rõ ràng chỉ mới quen biết Lâm Thanh Diện được một ngày, vậy mà bây giờ lại có hơi ghen rồi.
Mấy người Triệu Vân Tùng cũng mặt mày khó coi, bọn họ vốn tưởng rằng Lâm Thanh Diện là một tên vô dụng, không ngờ lại hát hay đến vậy, chuyện này không những làm bọn họ rất sốc mà còn có chút ghen ghét với Lâm Thanh Diện.
Một tên vô dụng dựa vào cái gì mà dám tài giỏi hơn bọn họ chứ.
Nhưng mà sau khi chờ Lâm Thanh Diện hát xong rồi thì không còn người nào chạy đến trào phúng anh nữa.
Chẳng bao lâu Tiểu Mỹ đứng dậy, nói là muốn đi WC rồi ra khỏi phòng bao.
Mọi người tiếp tục ca hát uống rượu, nhưng đã không còn náo nhiệt như lúc đầu nữa.
Một lúc lâu sau, Tiểu Mỹ từ bên ngoài bước vào, hơn nữa còn đóng sầm cửa lại, tất cả mọi người trong phòng đều quay qua nhìn cô.
“Tiểu Mỹ, sao vậy?” Triệu Vân Tùng hỏi.
“Đừng nói nữa, lúc nãy đụng trúng một tên dê xồm trong WC, còn dám sờ mó tôi, tôi tát cho tên đó một tát, tên đó còn nói muốn cho tôi đẹp mặt, tôi lập tức nói tên của anh Triệu ra, anh ta còn nói lát nữa sẽ dẫn người lại đây tính sổ nữa, anh Triệu, anh phải giúp tôi đó, tên kia là một tên ăn chơi lêu lỏng, chắc chắn không thể nào so được với anh Triệu.”
Triệu Vân Tùng nghe Tiểu Mỹ nói thế thì lập tức vỗ ngực nói: “Chuyện này cô yên tâm đi, giao cho tôi, mặc kệ là người nào đến tôi cũng có thể giải quyết, không giống như tên vô dụng nào đó, trừ một số kỹ năng hoa hòe lòe loẹt ra thì chẳng làm được chuyện gì khác cả.”
Nói xong, anh còn nhìn lướt qua chỗ Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt khiêu khích.