Rể Quý Trời Cho

Chương 1822




CHƯƠNG 1822: CÁI CHÉT CỦA THỢ RÈN

 

Sau khi quay về chỗ của thợ rèn, mọi gnười mới nhớ đến một chuyện quan trọng.

 

Trước đó thợ rèn yêu cầu mang thủ lĩnh thổ phỉ đã làm tổn thương em gái mình về, chịu trừng phạt thích đáng.

 

Nhưng mà lần này, Lâm Thanh Diện sốt ruột cứu Vương Tiểu Lâm, căn bản không có tâm tư đó.

 

Sau khi cứu em gái thợ rèn, trực tiếp đưa đối phương về nơi này.

 

Hoàn toàn quên chuyện thủ lĩnh thổ phi, thợ rèn sau khi nhìn thấy người, trực tiếp mở miệng hỏi: “Lúc này máy người đã cứu em gái tôi, tôi đương nhiên vô cùng cảm kích, nhưng mà trước kia không phải nói sẽ mang thủ lĩnh thổ phỉ đến sao?”

 

Mọi người sau khi nghe thế cũng không biết trả lời thế nào, cho nên đều chọn cách trầm mặc.

 

Lâm Thanh Diện sau khi nhìn thấy như vậy, chỉ có thể đứng ra cưỡng ép giải thích: “Thưa ngài, thật sự quá xin lỗi, lúc này theo lý mà nói, chúng ta hẳn là phải mang tên thủ lĩnh thổ phỉ về, tùy ý ngài xử lý.”

 

Sau khi nói đến đây dừng một chút, sau đó mới nói tiếp.

 

“Nhưng mà bạn của tôi bây giờ gặp phải nguy hiểm, cho nên chúng tôi thật sự cần vũ khí này gấp, nhát thời sơ sót chuyện này, hy vọng ngài có thể thấu hiểu.”

 

Sau khi nói xong câu đó, còn lạy thật sâu, tỏ vẻ áy náy của mình.

 

Thợ rèn sau khi nghe nói thé, trong lòng mặc dù tiếc núi không thể tự mình giúp em gái báo thù, nhưng mà dù sao đối phương cũng đã cứu em gái về rồi, lúc này đương nhiên cũng không có gì đáng nói.

 

Vì vậy sau một lúc trầm mặc, trực tiếp mở miệng nói: “Được rồi, mặc dù máy người không mang theo người kia về, nhưng dù thế nào thì mấy người cũng đã cứu em gái tôi.”

 

Sau khi nói đến đây thì hơi ngừng lại, lại dùng ánh mắt ôn nhu nhìn em gái của mình, sau đó mới nói tiếp.

 

“Mầy người đã hoàn thành yêu cầu của tôi, như vậy tôi đương nhiên cũng không còn gì để nói, tôi sẽ dùng tư liệu tốt nhát trong cửa hàng để làm một thanh kiếm tặng cho máy người.”

 

Lâm Thanh Diện sau khi nghe xong lời này, trong lòng đương nhiên vô cùng vui mừng, rin rằng, sau khi có được món vũ khí này nhất định có thể cứu được bạn của mình về.

 

Vì vậy lúc àny trực tiếp thể hiện sự cảm kích của mình với người thợ rèn trước mặt, kích động mở miệng: “Vậy thật sự là tốt quả, cảm ơn ông đã đáp ứng với chúng tôi, chúng tôi nhát định sẽ nghĩ cách báo đáp ông.”

 

Thợ rèn sau khi nghe thề lắc đầu, sau đó bình thản mở miệng nói: “Thanh kiếm này sáng ngày mai có thể làm xong, đến lúc đó mắy người đến lây là được, bây giờ cũng đừng ở đây làm chậm trễ tôi rèn máy thứ này.”

 

Mọi người đều đã sớm biết tính tình của thợ rèn cổ quái, đương nhiên biết lúc này không thể quấy nhiễu ông, cho nên là những người khác trực tiêp từ biệt rời đi.

 

Chỉ còn đợi đến sáng ngày mai lấy được món vũ khí này vào tay sau đó có thể quay về cứu người bạn tốt nhát của mình rồi.

 

Vì vậy sau khi quay về mọi người đều nghỉ ngơi thật ttố, chỉ dợi ngày mai lầy được vũ khí thì xông về cứu người.

 

Nghĩ đến ngày mai mọi người đều tràn ngập tin tưởng đi đến tiệm rèn định láy vũ khí đi, lại phát hiện ở đây là môt đám hỗn loạn.

 

“Sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Ngày hôm qua không phải vẫn còn tốt đẹp sao?”

 

Mội người nhìn thầy hình ảnh như vậy, bắt đầu có chút lo lắng, vì vậy lập tức xông vào trong phòng thăm dò trạng thái của thợ rèn, quả nhiên phát hiện thợ rèn cùng với em gái toàn bộ đều bị người giết chết trong phòng.

 

Lâm Thanh Diện cũng không ngờ chuyện lại phát sinh biến cố như vậy, cho nên việc này được nhiên còn có chút bắt ngờ.

 

Nhưng mà lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu căn cứ vào dấu vét đề lại bên cạnh căn phòng phán đoán cuối cùng là ai làm chuyện này.

 

Mà đúng lúc này phát hiện thanh bảo kiếm thợ rèn còn chưa hoàn thành một nửa, rõ ràng hôm qua lúc làm cái này thì đột nhiên bị người giết chết.

 

Có phải là… đám người Vương lão gia hay không?”

 

Bởi vì lần đần tiên bọn họ là đến tìm kiếm vũ khí, cho nên có người hoài nghi là thù địch của bọn họ đến ngăn cản.

 

Lúc này vừa nói ra phán đoán của mình, mà sau khi Lâm Thanh Diện quan sát xung quanh thì giận đùng đùng mở miệng.

 

“Không phải, đây là việc làm của thủ lĩnh thổ phỉ, không ngờ tôi chỉ là chủ quan bỏ qua người này, thế mà lại thành thả hồ về rừng.”

 

Nhưng mà đám đồng bọn rõ ràng có chút không quá tin tưởng ý kiến này, vì vậy trực tiếp mở miệng hỏi.

 

Thủ lĩnh thổ phỉ kia đã bị chúng ta dạy dỗ như vậy rồi, sao còn có cơ hội làm đến loại chuyện này?

 

Giọng điệu của Lâm Thanh Diện lúc này âm lãnh, nhưng lại có một sự trào phúng.

 

“Mặc dù lúc đó chúng ta dọn dẹp phạm vị thề lực của hắn ta, nhưng mà hắn ta vẫn có thể liên lạc với các thề lực xấu khác.”

 

Đây rõ ràng là thủ lĩnh thổ phỉ trước kia, liên kết với những thề lực xấu khác mà trả thù, giết chết hai người ở đây.

 

Máy đồng bọn sau khi nghe xong lời này thì không nói thêm gì nữa, bởi vì bọn họ vẫn luôn tin tưởng phán đoán của Lâm Thanh diện, lúc này mặc dù không biết sao anh có kết luận này, cũng thật sự cho là đúng.

 

Đang định mở miệng hỏi anh làm thế nào, Lâm Thanh Diện đột nhiên cầm lây nửa thanh tàn kiếm đang còn làm lạnh xông ra ngoài.

 

Anh vốn là cho rằng hôm nay có thể lầy được vũ khí trở về, không ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện này, cho nên lúc này đương nhiên căm thù thủ lĩnh thổ phỉ đến tận xương tủy.

 

Cũng chính là vì vậy, lúc này muốn đi giết đối phương trả thù, cho nên sau khi lấy kiếm trực tiếp xông ra ngoài.

 

Những người khác nhìn thấy dáng vẻ mát đi lý trí lúc này của anh, đương nhiên cũng vô cùng lo lắng, vì vậy xông ra ngoài theo.

 

“Lâm Thanh Diện, anh muồn làm gì? Anh tỉnh táo một chút.”

 

Thế nhưng lúc này Lâm Thanh Diện căn bản không nghe được bát kỳ lời nào, chỉ xông về phía thủ lĩnh thổ phỉ đi.

 

Sau khi đến cũng không nói một lời, trực tiếp bắt đầu đại sát tứ phương.

 

Những tên thổ phỉ này căn bản không phản ứng được đến cùng là xảy ra chuyện gì, cũng đã bị linh dương nộ hỏa công tâm, chém giết ngay tại chỗ.

 

Đám thổ phí còn lại mới kịp bắt đầu phản khác, nhưng cũng không phải là đối thủ của anh, cho nên cuối cùng Lâm Thanh Diện với sức của một người, sau khi dẹp hết chỗ này, trực tiếp đuổi đến địa điểm thế lực xấu tiếp theo.

 

Về phần chỗ ở của những thổ phỉ khác, chính là trong quá trình vừa rồi, là từ trong miệng của đám thổ phỉ vừa rồi lộ ra.

 

Những đồng bạn khác dù có lo lắng cho tình huống của anh, nhưng cũng biết lúc này nếu như không cho anh phát tiết ra ngoài, chuyện sẽ càng thêm nghiêm trọng.

 

Vì vậy cũng không ngăn lại, làm anh dùng sức một mình trực tiếp dẹp yên tất cả thổ phỉ, nhưng mà lúc kết thúc mọi thứ, anh cũng mệt mỏi mà hôn mê bắt tỉnh.