CHƯƠNG 1811: CỨU VIỆN
Lâm Thanh Diện bọn họ bây giờ thật sự là rơi vào tuyết cảnh trước giờ chưa từng có, điều tồi tệ nhát là ba lô của Lâm Thanh Diện rơi ở cách đó không xa, vừa rồi khi dây lao cuồn lấy anh, ba lô đã bay ra.
Hiện nay quả cầu thủy tinh bên trong không thẻ lấy ra, anh cho dù muồn xin sự giúp đỡ của người ăn xin, cũng không thẻ có cách gì, nhìn trông Lâm Thanh Diện bây giờ giống như đi vào một ngõ cụt, không có bát kỳ lối ra đáng tin.
“Chuyện này vẫn có cơ hội thay đổi, mạng sống không tới thời khắc cuối cùng, chúng ta tuyệt đối không thể từ bỏ! Đúng rồi, nghĩ tới một quyển sách tôi trước đây đọc được, tuy không có nhớ hét, nhưng chúng ta chắc có khoảng năm canh giờ, đến lúc đó chúng ta cỉ cần nghĩ cách cắt đứt cây lao thì có thể chạy trồn rồi.”
Ô Mộc không biết Lâm Thanh Diện nói lời này là đang an ủi anh ta hay là đang an ủi bản thân, nhưng bây giờ vạch trần hành vi thiện ý của một người, cho dù hành vi này là nói dối, điều đó có liên quan gì?
Quyển sách Lâm Thanh Diện đọc trước đó, vừa hay miêu tả cảnh ăn đồ ăn vào đêm trăng tròn của rắn phát sáng.
Có điều lúc đó Lâm Thanh Diện nghĩ loại sinh vật như rắn cách anh thật sự quá xa, khi anh tu luyện không dùng tới, cho dù là khi mua đan dược cũng không dùng tới, thật sự là một chút tác dụng cũng không có.
Hiện nay thật sự hồi hận chết rồi, đây thật sự là ứng nghiệm với hai câu nói xưa, khi cần sách hận quá ít, khi bạc đầu hận đọc sách quá trễ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng chút một, vào lúc Lâm Thanh Diện và Ô Mộc thật sự nghĩ hết mọi cách rồi, thậm chí Ô Mộc còn làm một vài hành vi không thể miêu tả, đó chính là tiểu vào cây cây leo của mình.
Lâm Thanh Diện dùng thút móng tay hơi dài, muốn cứa đứt cây leo, nhưng nghĩ lại, loại dây leo này có thể siết mình càng chặt, căn bản không thể dùng móng tay cứa đứt, nếu không, điều đó cũng quá ly kỳ rồi, căn bản chính là chuyện không thể tin được.
Lâm Thanh Diện thậm chí từng thử dùng răng cắn, nhưng ngoại trừ bị gai đâm vào miệng ra thì không có tác dụng gì, ngược lại đâm đau anh.
“Xem ra nghiệt tôi tạo ra ở kiếp này, thật sự quá nhiều rồi, đến ông trời cũng trừng phạt tôi như vậy, không bằng tôi vẫn là…”
Khi đang nói chuyện, Lâm Thanh Diện phát hiện quần của Ô Mộc ướt một nửa, mượn sự hiểu biết của mình về Ô Mộc, cho dù dao kề trên cổ anh ta, cũng tuyệt đối sẽ không căng thẳng đến mức tiểu ra quân, vậy thì chỉ có một loại khả năng, muốn dùng sự ấm nóng của tiểu nước, kích thích cây leo của cây giết người.
Nhưng không ngờ chiêu này có hiệu quả, nhưng chỉ có một chút hiệu quả, cây leo hơi di chuyển vị trí, nhưng tóm lại không có thay đổi.
“Chúng ta bây giờ đã dùng mọi cách thoát ra, nhưng cây giết người này căn bản không muốn tha cho chúng ta, xem ra chúng ta thật sự là phải bỏ mạng ở đây, tất cả chuyện này đều tại tôi, néu như tôi lúc đó không có chấp lên núi tuyết tìm kiếm rắn phát sáng, sợ rằng những chuyện này sẽ không xảy ra!”
Trong lòng Lâm Thanh Diện lúc này đột nhiên dáy lên suy nghĩ đau thương này, néu như lúc này tay của anh có thẻ hoạt động, nhất định sẽ tát mạnh bản thân hai cái.
Vốn có thể bình an vô sự rời đi, đến lúc đó bản thân chỉ cần chăm sóc tốt cho rắn đồng sinh cộng tử, dù sao tuổi thọ của con rắn đó phải 30 năm, bản thân chỉ cần tỉ mỉ chăm sóc, hoàn toàn có thể sống thêm 30 năm, nhưng hiện nay anh sợ rằng ngay cả ba canh giờ cũng không thể rồi.
Trời tối rồi, ngôi sao đã xuất hiện, bầu trời giống như bức tranh thủy mặc vẽ trên giấy trắng, ngoài điểm xuyết những ngôi sao màu trắng ra, căn bản không nhìn ra màu sắc gì khác nữa.
Vằng trăng tròn xuất hiện, hơn nữa còn sáng, chiều rõ từng chút biểu cảm kinh sợ trên mặt của Lâm Thanh Diện.
Đột nhiên vào lúc này, Lâm Thanh Diện phát hiện rắn phát sáng đã sinh ra sự thay đổi kỳ lạ, ban đầu trên người nó đều là màu vàng sãm, giống như một con rắn làm từ vàng, chỉ có Lâm Thanh Diện sau khi quan sát ở khoảng cách gần mới phát hiện nó cũng là một con rắn có máu có thịt, có điều động vật máu lạnh, căn bản không có chút tình cảm.
Bây giờ rắn phát sáng đã biến thành rắn màu lam rất ánh sáng rực, vốn trước đó răng nhọn không có độc, bây giờ răng độc của rắn phát sáng trở nên vừa dài vừa nhọn, có lực lượng có thẻ cắn đứt đầu của con người ngay.
Mà lúc này sự thay đổi của cây giết người lại khiến Lâm Thanh Diện và Ô Mộc cùng cảm thầy kinh ngạc, cây giết người trước đó chỉ cao khoảng 2m, nhưng bây giờ gần như đã vươn lên 6m, 6m là khái niệm gì? Ngay cả cây leo trên người nó cũng dài hơn nhiều, kéo Lâm Thanh Diện và Ô Mộc lên không trung.
Lúc này, rắn phát sáng đã bò về phía hai người, không mát bao lâu, Lâm Thanh Diện biết rõ trong lòng, bọn họ sẽ trở thành đồ ăn trong bụng của cây giết người và rắn phát sáng.
Tự dựng nghĩ tới kiếp này, trong lòng thật sự quá không cam tâm, còn chưa có tận tay giết chết Vương lão gia, cũng chưa có đường hoàng đánh bại Giang Vô Địch, nhưng sinh mệnh dần mắt đi thì bản thân rất nhanh sẽ trải nghiệm rồi.
Trong tình thề ngàn cân treo sợi tóc, trên trời đột nhiên xuất hiện một bóng dáng anh hùng phóng khoáng, Lâm Thanh Diện không rõ rốt cuộc là ai, trong lòng rất là nghi hoặc, lẽ nào lúc này còn có người đến cứu mình, tới thật sự quá khéo rồi.
Khi trong lòng lần nữa nhen nhóm ngọn lửa hy vọng, bắt luận là ai, nếu như cứu được Lâm Thanh Diện và Ô Mộc, vậy thì anh nhất định sẽ cảm ơn người đó vô cùng, kêu anh làm trâu làm ngựa cũng không sao.
Khi nhìn rõ diện mạo của người này, vậy mà là sư phụ của anh — Du Ly, Lâm Thanh Diện kích động gọi, gọi tên của sư phụ hết lượt này đến lượt khác.
Phải biết vào đêm trăng tròn, quả thật là thời cơ tốt nhát để rắn phát sáng và cây ăn thịt ăn uống, nhưng cũng vào lúc này, phòng ngự của hai bọn chúng sẽ thấp nhát.
Lâm Thanh Diện cảm thấy sư phụ của mình thật sự là một cứu tỉnh, vất vả tới cứu anh, lẽ nào còn có ai đáng tin hơn sư phụ của anh?
Cô ta một đao chém rắn phát sáng, một kiếm chém cây giết người, đó gọi là anh tư phiêu dật, Lâm Thanh Diện cũng không tự chủ mà giơ ngón cái ở trong lòng.
Du Ly cứu anh ra, Lâm Thanh Diện lập tức ăn mật rắn của rắn phát sáng, nghĩ ngày mai thì có thể trả lại rắn đồng sinh cộng tử cho Vương Tiểu Lâm, cho nên rất vui.
“Sư phụ, người sao lại tìm được tôi thế?”
“Ban đầu khi ở sơn cốc dạy cậu, đối với khí tức trên người cậu thật sự quá quen thuộc rồi, vừa rồi tới đây thì tôi tìm được cậu ngay, vừa hay nhìn thấy cậu đã rơi vào thế khó.”
Lâm Thanh Diện kích động tới mức ngân ngắn nước mắt, không có ngờ mình lại được Du Ly cứu lần nữa.
Nhưng trên người trở về, Lâm Thanh Diện lại phát hiện điều không đúng, đó chính là sư phụ của anh, tuy đã cứu hai người bọn họ, nhưng tâm trạng trông không phải quá tốt.
“Sư phụ, người sao nhìn trông có hơi không vui vậy? Xảy ra chuyện gì, người nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định giúp người xử lý.”
Chuyện khiến Lâm Thanh Diện với Ô Mộc không ngờ tới đã xảy ra rồi, Du Ly đột nhiên rơi nước mắt.